- Vikir, giờ cậu đã có thể ra ngoài được rồi.
Vikir gật đầu và liền nhảy ra khỏi thác nước, bỗng nhiên cậu cảm thấy thân thể nhẹ hơn bao giờ hết. Vikir bật ngờ nhìn lại vào thân thể mình, cậu nhảy ra và lộn thêm mấy vòng trên mặt đất.
- Thế nào? - Liana nói, và lại gần Vikir cùng với Chris.
- Thân thể nhẹ hơn rất nhiều đúng không, anh Vikir? - Chris nói.
- Đúng vậy, nhưng tại sao.. - Vikir nhìn Liana với vẻ thắc mắc.
- Trên đời này tất cả mọi sinh vật đều bị lực hấp dẫn tác động vào và nó sẽ làm cử động của chúng ta bị hạn chế. - Liana bắt đầu nói. - Việc của bài tập này là làm sao cho cậu làm quen được với lực hút mạnh mẽ hơn cả lực hấp dẫn từ đó cậu cũng di chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Liana liền vung tay ra đánh một chưởng vào Vikir, cậu liền nhẹ nhàng tránh được. Vikir vẫn không hoàn toàn tin vào tốc độ hiện tại của mình. Liana liền thu tay lại và mỉm cười với cậu, sau đó lẳng lặng bước đi. Chris liền nhìn Vikir với ánh mắt ngưỡng mộ:
- Đòn vừa rồi, sư tỷ đã đánh ra năm phần lực mà anh vẫn tránh được, anh tiến bộ lên nhiều rồi đấy. - Chris liền nói. - À, giờ bắt đầu bài tập tiếp theo nhé.
- Bài tập tiếp theo là gì?
- Bắt được em. - Cô nhóc Chris nháy mắt tinh nghịch sau đó liền biến mất.
Vikir bất ngờ và cảm thấy có gì đó lướt với tốc độ cực nhanh xung quanh mình.
- Bài tập này để anh làm quen với tốc độ này đấy. - Giọng của Chris vang vọng trong khu rừng.
Vikir mỉm cười và nhảy theo thứ di chuyển vô cùng nhanh đó, Vikir sử dụng Long nhãn để bắt kịp tốc độ di chuyển của Chris. Chris di chuyển thoăn thoắt giữa rừng trúc, cô nhóc liên tục giẫm lên thân trúc để bật được xa hơn. Vikir bay nhảy theo các bước của Chris, sau hơn mười lăm phút liền có một dòng khí nóng vận chuyển trong cơ thể. Chris liền quay lại và toe toét cười khi thấy khoảng cách giữa mình và Vikir đang ngày một rút ngắn lại. Cô nhóc liền nói to:
- Bây giờ, em sẽ tăng độ khó lên nha, anh Vikir.
Cô nhóc liền nhảy thẳng lên ngọn của cây trúc, nhanh tay vơ lấy những lá trúc đang bay trong không trung và phóng về phía Vikir như những chiếc phi tiêu.
- Không được để dính đòn nha, anh Vikir.
Vikir liền nhào lộn để có thể né tránh được những chiếc lá phi đến một cách xé gió. Kì lạ thay khi những chiếc lá được Chris phi tới thì nó liền trở nên cực kì sắc, những chiếc lá tạo nên những vết cắt vào thân cây trúc khi chúng đi qua. Vikir có thể cảm nhận được mình sẽ hối hận thế nào khi bị những chiếc lá trúc đó chém phải. Dòng khí nóng đó càng lúc càng di chuyển dữ dội, va đập vào từng tế bào của Vikir và làm cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn bao giờ hết.
Cậu liền ngay lập tức bay nhảy tự do hơn, thậm chí có thể giẫm lên những chiếc lá mà bay lên. Vút một cái, cậu đã liền bay ngay đến trước mắt của Chris khiến cô nhóc giật bắn mình. Cậu liền vươn tay đến để chạm vào người của Chris, khi vừa chạm vào Chris liền biến mất tiếp và ngay lập tức đã thấy đứng dưới mặt đất. Do lực nhảy quá mạnh cậu đã không kịp giảm tốc kết quả là ngã phịch xuống đất. Chris liền chạy tới và tươi cười với Vikir:
- Anh làm quen nhanh quá, không ngờ anh lại bắt kịp tốc độ của em nhanh đến vậy.
- Em chưa dốc toàn lực đúng không? - Vikir nằm ngửa mặt lên trời và thở hổn hển.
- Em dốc ra sáu phần tốc độ của em rồi.
- Vậy là anh phải đuổi được em khi em dùng tất cả tốc độ mới được hả.
- Chính xác. - Cô nhóc cười khoái chí.
Dòng khí nóng đó vẫn đang luân chuyển khắp người Vikir và bây giờ đang có dấu hiệu hạ nhiệt lại. Chris cũng nằm phịch xuống bên cạnh Vikir và ngửa mặt lên ngắm nhìn đất trời.
- Rừng trúc này anh có thấy đẹp không? - Chris nói. - Em đã được sư phụ nuôi dưỡng từ lúc mới sinh ra ở đây cho nên em thật sự rất yêu quý nơi này.
- Vậy sao? - Vikir hiểu ra Chris là một đứa trẻ mồ côi. - Em luyện võ với Tây vương từ nhỏ sao.
- Đúng vậy, từ lúc em biết đi. - Chris nói. - Thế nên em mới có thể có được tốc độ như vậy chứ.
Bỗng nhiên có mùi thơm lan tỏa đến chỗ mà Vikir cùng Chris đang nằm, cô nhóc liền ngồi bật dậy lau nước miếng và day Vikir dậy.
- Đi thôi anh Vikir. - Chris nhìn Vikir với ánh mắt long lanh. - Đây là mùi canh Ngũ Thảo của sư tỷ.
Nói rồi cô nhóc chạy thoăn thoắt đến nơi phát ra mùi hương, Vikir cũng háo hức chạy theo. Đến nơi thì thấy Liana đang ngồi trên bàn đá và đang điều khiển những chiếc bát lấy canh một cách hết sức linh hoạt. Chris liền chạy tới và ôm chầm lấy Liana, cô ấy xoa đầu Chris và mỉm cười vẫy Vikir ngồI xuống ghế.
- Nào, nếm thử canh Ngũ Thảo của tôi xem.