- Cái thằng nhóc này, chú ra khỏi phòng là để cháu nghỉ ngơi chứ không phải để cháu xuống đây với chú. - Oliver nói với đôi mắt lo lắng.
- Không sao đâu chú. - Vikir mỉm cười.
Oliver nhìn Vikir đang chật vật ôm bụng mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Chú bước xuống và vời Vikir ngồi xuống bên cạnh chú như lần trước gặp. Chú gọi cho Vikir một đồ uống thảo mộc giúp xoa dịu phần nào vết thương. Nó chỉ có thể làm tinh thần thoải mái chứ không hề giảm đau. Vikir lại nhớ đến trà Phượng Nhi của Liana, định bụng mai yết kiến Tây vương phải xin một cốc.
- Sao rồi? - Oliver nói nhấp một hớp rượu. - Tây vương vừa cho gọi cháu hả?
- Tại sao chú biết?
- Ta có thể thấy con bồ câu đặc biệt của Tây đô vừa bay lên cửa phòng cháu. - Oliver mỉm cười.
- Đúng vậy, mai cháu sẽ đi đến nội điện Tây đô.
- Vết thương như vậy thì cháu có đi được không?
- Cháu sẽ đi.
Nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của Vikir chú Oliver chỉ biết cười lớn, liền đó vỗ vỗ vai Vikir và đi ra khỏi nhà trọ. Sau khi uống xong thì Vikir liền bước lên phòng trọ mà vận khí điều tức phần nào vết thương. Cậu nằm xuống nghỉ ngơi để có thể hồi phục nhanh nhất có thể.
Sáng hôm sau, cậu thức dậy với một tinh thần sảng khoái. Bởi lẽ, trong quá trình luyện tập Cazadict đã giúp Vikir có được phần nào khả năng hồi phục kinh khủng của loài rồng. Cậu bước xuống cầu thang thì thấy Oliver đang ngồi ăn một cái bánh lớn màu vàng.
- Hey, Vikir. - Oliver vẫy tay cười. - Xuống đây ăn bánh mật ong với chú.
Vừa nói, Oliver vừa chỉ tay vào cái bánh ngon lành trước mặt. Vikir không khách sáo mà ngồi ăn cùng với chú. Cả hai chú cháu chỉ tập trung ăn để thỏa mãn cái bụng đói mà không nói một câu nào.
- Sao rồi, cháu đã chuẩn bị cho ngày hôm nay chưa. - Oliver nói sau khi đã ăn xong.
- Cháu cảm thấy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều và có thể làm tốt trong ngày hôm nay. - Vikir nắm chặt hai tay.
- Tốt. - Oliver đứng bật dậy. - Đi, ta sẽ tiễn cháu vào nội điện Tây đô.
Oliver dẫn Vikir đi trên còn đường trục chính quen thuộc dẫn thẳng đến tòa thành trì sừng sững trước mặt. Nó chính là nơi ở của Tây vương Christie và hôm nay Vikir sẽ vào đó và tiếp kiến. Chẳng mấy chốc mà đã đến cái cổng to sừng sững của cung điện. Bỗng nhiên tiếng nói chuyện rất lớn ở phía cổng thu hút Vikir và Oliver. Nhìn kĩ lại Vikir mới thấy bóng hình quen thuộc của hai huynh muội Kamen và Lily.
- Xin lỗi, từng người được vào riêng thôi. - Lính gác đang nói chuyện với hai người.
- Nhưng chúng tôi phải được đi cùng nhau chứ. - Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau với lính gác.
- Không thể chấp nhận được thì xin mời về cho. - Lính gác lắc đầu.
- Thật là.. - Lily bĩu môi.
- Có chuyện gì vậy. - Vikir chạy tới chỗ hai người.
- Anh Vikir. - Lily khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy Vikir.
Kamen chạy lại đấm tay với Vikir, liền đó nói:
- Lính gác yêu cầu hai huynh muội tớ phải vào riêng biệt.
- Thế có gì mà không được. - Vikir thắc mắc.
- Vấn đề là sau khi một người vào họ liền đóng cổng thành và liền đó mở ra thêm một đợt thì người vào đó đã biến mất. Nên bọn tớ muốn xông vào cùng nhau để xem có chuyện gì xảy ra.
- Ra vậy. - Vikir gật đầu. - Cũng không trách được hai người.
- Có vẻ không còn cách nào khác phải đi riêng rồi. - Lily nói gương mặt ỉu xìu.
- Vậy thì để tôi vào trước vậy. - Vikir nói.
- Không được. - Cả Kamen và Lily đồng thanh nói.
Vikir lắc đầu và bước tới mặc sự ngăn cản của Kamen và Lily. Bởi vốn dĩ, với thực lực cường đại của Tây vương, thì ra tay với Vikir chỉ như giết một con kiến. Người lính gác liền vẫy tay và cánh cửa to nặng nề đó liền mở ra, khi Vikir bước vào thì cánh cửa đó lại ầm ầm đóng lại. Vikir nhấc chân bước đi liền đó cảnh vật thay đổi. Hiện tại Vikir đã đứng trước một rừng trúc rộng lớn, cơn gió đột ngột đến làm cả rừng trúc xào xạc rung rinh. Vikir vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nên chỉ có thể bước đi và tìm hiểu sự việc xung quanh.
Sau một hồi đi dạo, Vikir phát hiện khu rừng trúc này vô cùng lớn và có vẻ cảnh vật luôn không hề thay đổi. Vikir liền thi triển phong ma pháp tạo ra một lưỡi đao nhỏ bao bọc ngón tay, cậu vạch lên trên những cây trúc cậu đi qua. Sau một hồi đi, cậu liền phát hiện đã quay trở lại chỗ cũ.
- Hiểu rồi. - Vikir nói với giọt mồ hôi lăn trên má. - Tìm đường ra khỏi đây sao.
Vikir liền rút thanh Long đao ra và chém một nhát kiếm khổng lồ bao trùm rừng trúc. Chịu nhát chém đó, các cây trúc đổ rạp xuống, và cậu đã có thể nhìn rõ ra xung quanh. Ngay sau khi Vikir có vẻ đắc ý, những cây trúc vừa gãy liền mọc lại thêm y nguyên như lúc ban đầu.
- Có vẻ rắc rối rồi đây.