• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Lưu Nam biết có lúc mình bị gạt bỏ khi học lớp mười một trung học như vừa rồi, nhưng lại qua một lần nữa, trong lòng vẫn rất khó chịu. Dãu sao, có ai sẽ thích cô độc chứ? Suốt mấy ngày nay, nhiều lần Lưu Nam từng nghĩ tới sẽ đi đến buồng điện thoại một lần nữa, bấm số điện thoại quen thuộc đó, những sợ rằng không có người nhận thất lạc sẽ để cho cô càng thêm mất mác, giống như con mèo của Tiết Định Ngạc vậy, cuối cùng cô cũng không đi buồng điện thoại nữa.

Có câu nói, thượng đế vì bạn đóng lại một cánh cửa, dù sao vẫn sẽ vì bạn mà mở ra một cánh cửa sổ mới, bạn ngồi cùng bàn của Lưu Nam là Quách Tiểu Phàm giúp cô không ít. Có lúc là dáng vẻ học bá giúp cô giải bài tập, đôi khi có lúc làm dáng vẻ âm trầm nói cho cô nghe một chút về đạo lý lớn của đời người, dáng vẻ nghiêm túc kia giống như hòa thượng trong phim cổ trang.  Có khi lại hài hước hoạt bát kể cho cô nghe một chút bát quái nhỏ trong lớp, ví dụ như ai trộm giấu tiểu thuyết gì đó, ai buổi tối mở đèn pin lên len lén học tập, ai thừa dịp ban đêm lén lút chạy ra ngoài nhưng bị bắt. Tuy rằng Quách Tiểu Phàm nhìn trung thực, nhưng nói về tiên sinh kể chuyện cổ tích câu chuyện có liều mạng. Nhất là đoạn bị bắt kia, Lưu Nam cảm thấy người bị bắt đó dường như là cô.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt liền tới ngày công bố điểm thi giữa kỳ. Nhìn vào thành tích của bài thi giữa kì, Lưu Nam cảm thấy cô trước đây lấy được giấy chứng nhận “Ba lần học sinh giỏi” như bị đóng đinh.

“Không sao đâu, lần này tương đương với nắm rõ đề thi, để cho cậu biết được những điểm kiến thức cần bổ sung cho mỗi một khoa.” Bên tai Lưu Nam bay tới lời khích lệ của Quách Tiểu Phàm.

“Ừm.” Lưu Nam trả lời.

“Ai~” Lưu Nam vẫn không nhịn được thở dài.

“Sao thế.”

“Thật không biết trong đầu học bá các ngươi trong đầu chứa cái gì thế, rõ ràng đều là thầy giống nhau, bài thi giống nhau, làm sao thành tích lại cách nhau lớn như vậy chứ?”

Quách Tiểu Phàm không nhịn được cười lên, Lưu Nam liếc mắt.

Kết quả của kỳ thi giữa kỳ đã chứng minh Lưu Nam một kẻ hạ lưu ổn thỏa, cả lớp có 67 người, Lưu Nam hạng 57, càng châm chọc hơn là, lúc đi nhà ăn ăn cơm, đúng lúc thấy một người nữ sinh mặc đồ thể thao có in số “51”, cái này giống như đang nhắc nhở Lưu Nam, cô có bao nhiêu kém cỏi.

Do kém nền tảng toán, lý, hóa, Lưu Nam cố hết sức học, nhưng không biết làm sao đã lựa chọn khoa lý, không thể có đường quay đầu lại, chỉ có thể nhắm mắt đi học, không gặp phải vấn đề rồi sẽ mời thầy dạy toàn năng Quách Nhất Phàm. Lưu Nam cũng muốn thỉnh giáo những người khác, có thể thuyết phục từ bạn học của Đồng Á, đoán chừng trừ bạn ngồi cùng bàn Quách Nhất Phàm và tiểu tổ chưởng cũng sẽ không có người nguyện ý nói chuyện cùng cô. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít đi “Bạn đồng hành” hư tình giả ý,  Lưu Nam càng có thể an tâm học tập.

“Này, Lưu Nam, cậu biết làm câu hỏi này như thế nào không?” Lưu Nam có cảm giác cánh tay cô bị vỗ nhẹ lên, thật giống như có người đang gọi cô. Lưu Nam nghiêng đầu ngẩng người, là một người ngồi cùng bàn khác, La Mộng Điệp.

“Cậu đang gọi tớ sao? Có chuyện gì không?”

“Tớ không biết câu hỏi toán học này, cậu có thể dạy tớ không?” La Mộng Điệp thành khẩn hỏi.

“Nhưng tên tớ là thứ 51, nếu không cậu hỏi người xếp thứ 4 là Quách Tiểu Phàm bên cạnh tớ một chút xem?”

“Không cần tìm cậu ấy. câu hỏi này cậu nhất định sẽ làm được, tớ nhìn thấy đè này cậu làm đúng.”

“À, để tớ xem một chút.”

Tiếp theo Lưu Nam cẩn thận giảng giả đề bài cho La Mộng Điệp.

Lưu Nam rất vui vẻ, cuối cùng cũng có một nữ sinh nguyện ý nói chuyện cùng cô, La Mộng Điệp là một nữ sinh rất cởi mở, hơn nữa lại hiền lành hào phóng, trò chuyện nhiều, Lưu Nam dần dần trở thành bạn tốt của La Mộng Điệp, các bạn bè của La Mộng Điệp cũng bắt đầu từ từ chủ động trả lời với Lưu Nam. Tiếp theo, Lưu Nam cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, trong vòng nửa tháng, gần như tất cả nữ sinh trong lớp đều bắt đầu chào hỏi cùng cô.

Lưu Nam không nhịn được hỏi La Mộng Điệp: “Tại sao gần đây nữ sinh trong lớp đều bắt đầu chào hỏi cùng ta, không phải trước đây họ đều rất ghét tớ sao?”

“Mọi người không phải ghét cậu, chẳng qua là hiểu lầm cậu thôi.” La Mộng Điệp trả lời.

“Trước đây, mọi người tin vào lời gièm pha của Đồng Á, hiểu lầm nhân Phẩm của cậu, bây giờ trải qua mấy lần sống chung, mọi người đều biết cô ta làm người cũng không ra làm sao, lúc này mới biết lời cô ta nói cũng không thể tin.”  Một bạn khác của La Mộng Điệp đáp.

“Vậy tớ há chẳng phải là nhân họa đắc phúc?" Lưu Nam cười nói.

‘Ừm, coi là vậy đi. Cậu yên tâm, bây giờ mọi người đều biết trước hiểu lầm cậu, cho nên đối với cậu càng thân thiện hơn.”

“Cảm ơn các cậu đã tin tưởng tớ!" Lưu Nam đối với hai người cười nói.

“Nên là bằng hữu!”

Ngày này, Lưu Nam cảm thấy vô cùng vui vẻ, buổi tối tự học…

“Hôm nay cậu rất vui vẻ nha." Quách Tiểu Phàm lặng lẽ nói với Lưu Nam.

" Ừ, mọi người biết trước kia hiểu lầm tớ, cho nên bây giờ tớ cuối cùng cũng không bị xa lánh."

"Chúc mừng chúc mừng, những năm tháng đã đạo rõ ràng.”  Quách Tiểu Phàm làm động tác tay chúc mừng.

"Chê cười chê cười, thị phi không đủ gây sợ hãi." Lưu Nam chắp tay trả lời Quách Tiểu Phàm, hai người bèn nhìn nhau cười, không biết bị bạn học đứng sau “Ăn dưa” thu hết vào mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK