Trong giờ học, Lưu Nam đang làm đề toán, cảm giác có một người nhìn lén. Lưu Nam ngẩng đầu, đúng là thấy phía trước có người nhìn cô ấy vui cười, người này là một người bạn tốt của Quách Tiểu Phàm —— Lưu Quang kính, thường ngày chính là cái đùa dai như quỷ, đặc biệt hài hước, hôm nay không biết nghĩ như thế nào tới trêu chọc cô ấy.
“Có chuyện gì sao?” Lưu Nam hỏi.
“Không có việc gì, hì hì.” Lưu Quang Kính nở một nụ cười xấu xa.
“Vậy đừng nhìn chằm chằm tớ, cảm thấy không được tự nhiên.” Lưu Nam phun tào nói.
“Cậu biết không, Quách Tiểu Phàm thích cậu.” Lưu Quang Kính đột nhiên nói.
“Hả?” tâm tư của Lưu Nam bất ngờ không kịp phòng bị xáo trộn
“Đừng đùa, ảnh hưởng việc học tập của tớ.” Lưu Nam trả lời.
“Thật sự,nếu cậu không tin thì hỏi hắn.” Lưu Quang Kính trên mặt vẫn cười nhan hiểm.
“Đi nơi nào hóng mát đi” Nói chuyện, Lưu Nam liền không phản ứng cậu ta nữa.
Lòng yêu thích ai cũng có, chỉ là hoặc sớm hay muộn. Tình yêu của Lưu Nam đến sớm, rời đi chậm. tình yêu của Quách Tiểu Phàm đến bất nhờ, Lưu Nam chưa chuẩn bị sẵn sàng,Rút kinh nghiệm từ lần tỏ tình thấy bại, Lưu Nam dự định giống như trước đây, giả vờ vui đùa như không biết. Bởi vì như vậy, hai người còn có thể làm bạn bè.
Lưu Nam vùi đầu vào sách hướng dẫn và bài kiểm tra của các môn học, hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí học tập, vì đón ngày đầu năm mới còn chuẩn bị biểu diễn bài hát chào mừng năm mới cũng các bạn, có điều bởi vì quá nhiều nhiều bài hát, cuối cùng không được lựa chọn, Khoảng thời gian vui vẻ bên bạn bè dường như thực sự giúp cô ấy chôn sâu những suy nghĩ của mình, điều mà cô ấy sắp quên.
Mọi thứ tiến hành đâu vào đấy.
Chương trình tối chào mừng năm mới đều cực kì xuất sắc, ca hát,nhảy múa, tiểu phẩm,không kém với chương trình mừng xuân. Tiết mục sẽ biểu diễn chính là 《 sứ Thanh Hoa 》, “Trời chờ mưa bụi, em chờ anh……”
Lưu Nam đang nhiệt tình lắng nghe, đột nhiên bị người khác kêu lại, “Lưu Nam, cậu đi ra đây một chút.” Là La Mộng Điệp một trong các bạn bè của Giang Lâm, ngày thường Lưu Nam cùng cậu ta ít khi giao tiếp.
Sau khi theo cậu ta ra khỏi phòng học, Lưu Nam nhìn thấy Quách Tiểu Phàm đang mỉm cười với mình, dường như còn có một chút xấu hổ
“Quách Tiểu Phàm muốn cùng cậu chụp ảnh kỷ niệm cùng nhau.” Giang lâm giơ máy ảnh của hắn trước ngực.
“A,được!” Lưu Nam cười đáp lại Quách Tiểu Phàm, giống như cười với chính mình trong gương, Quách Tiểu Phàm cười đặc biệt rực rỡ.
Cùng là yêu thầm, Lưu Nam có chút đồng cảm với hắn. Giang Lâm Ý bảo hai người tới gần chút nữa, Lưu Nam rất phối hợp đến gần Quách Tiểu Phàm, đầu còn hơi nghiêng nghiêng về phía hắn, dường như cô ấy xa cách Chương Phàm hơn một chút.
Biết đâu cô ấy còn có thể đối hắn tốt hơn một chút, Vài giây trước khi Giang Lâm ấn nút chụp, Lưu Nam nhẹ nhàng cầm tay Quách Tiểu Phàm, Quách Tiểu Phàm thế nhưng cũng uốn lượn ngón tay, ngược lại nắm lấy tay Lưu Nam. Hắn chắc là rất vui vẻ, Lưu Nam nghĩ như vậy.
Chụp ảnh kết thúc, Lưu Nam nhanh chóng rút về tay, người khác có thể nghĩ là cô cảm thấy xấu hổ, chỉ có cô ấy biết, là bởi vì áy náy, khổ sở, cô ấy có bao nhiêu hy vọng cầm lấy tay của Chương Phàm!
Lưu Nam cho rằng cô ấy ít nhất cho Quách Tiểu Phàm một kỷ niệm vui vẻ, không nghĩ tới hắn lại đau xót. Bởi vì hắn đã biết được từ bạn bè của mình rằng Lưu Nam đã sớm có người trong lòng. Biết được sự thật hắn, không giống quá kích như Lưu Nam, mà là trở nên bình thản, nhưng mà lại giống nhau kết quả, ngay cả bạn bè cũng không làm được. Nhưng mà tin tức tốt thì sau đại học, mặc dù không có thể làm người yêu, nhưng ít ra còn có một chút liên hệ.
ngày thường
Cuối cùng lịch sử sẽ không thay đổi, mặc dù không muốn tin tưởng, Lưu Nam vẫn hiểu được.