Tiếng bình vang lên, như nện vào lòng, cũng khiến mày của tiểu thư Ôn giật giật, khóe mắt bỗng hiện lên một màu đỏ tươi, dần lan tràn ra mí mắt, đồng tử sâu trong mắt hơi đỏ rực lên.
Tiểu thư Ôn túm lấy cổ tay, có ý vặn ra, kinh hoảng hỏi, “Chị Du à, chị làm gì thế? Cho dù chị không thích Hình Thiên Vương thì cũng không cần đối xử với em vậy chứ?”
“Tôi không thích anh ta!” Du Lệ nói thản nhiên, “Ngược lại là cô, định làm gì với một người bình thường thế?”
“Gì cơ?”
“Hạ thuốc với người thường, sống bám trên cơ thể người thường…..”
Du Lệ nói chưa xong, tiểu thư Ôn bị thít chặt cổ đột nhiên eo uốn éo, giống y con cá trạch trượt khỏi trói buộc của Du Lệ. Cô ả xoay người lùi ra, uyển chuyển nhẹ nhàng đứng cách mấy bước, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Du Lệ, trong mắt lóe lên tia hung ác.
“Tiểu thư Du, tôi khuyên cô tốt nhất đừng có xen vào chuyện của người khác”
Tiểu thư Ôn cũng không còn yếu ớt vô hại như trước nữa, quanh người bao phủ một luồng chi khí âm trầm, màu lễ phục đỏ càng tôn lên vẻ yêu mị vô cùng của cô ả, giống như một quả mật đào chín rục ngập mật ngọt, khác hẳn một trời một vực hình tượng thanh thuần lúc trước của cô ả.
Du Lệ không thèm để ý, khoanh tay chẳng làm gì, chỉ đứng ở đó, nhưng ánh sáng bức người, “Cô là cô hồn dã quỷ bò từ đâu ra, rõ ràng là ban ngày, mà cũng dám bám sống trên người sống, còn không mau rời khỏi người tiểu thư Ôn đi?”
Thần sắc “Tiểu thư Ôn” lạnh nhạt, đuôi mắt màu đỏ lan rộng, váy đỏ không gió mà bay.
Đột nhiên, cô ả nghiêng đầu đánh giá Du Lệ, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm, “Ôn TRúc Tâm là cái thá gì? Mặt cô và thân thể cô mới là hoàn mỹ nhất, tôi hẳn là nên bám lên người của cô mới đúng, như vậy cũng không cô phụ thân phận Sướng Thư, anh ấy chắc là càng thích hơn…”
TRên mặt “Tiểu thư Ôn” càng lộ ra nụ cười quyến rũ, cong người giống như một động vật nhào tới Du Lệ.
Du Lệ đã sớm đề phòng, lúc bị cô ả đánh tới, nghiêng người tránh. Cô nện bước đan xen, lấy tốc độ cực nhanh mềm người, dùng một góc độ xảo quyệt ngón tay vọt tới “tiểu thư Ôn” với lực đạo trượt từ bả vai cô ả xuống, túm chặt lấy cánh tay cô ả, nhấc chân đá vào đầu gối cô ả, đá cho đến khi cô ả quỳ rạp xuống đất, một tay khác thì áp lên cổ cô ả.
Chỉ trong mấy giây, đã túm được “tiểu thư Ôn, chẳng tốn tý sức nào.
Du Lệ thấy thế vô cùng hài lòng, chẳng uổng công năm trước ngày nào cô cũng tìm Chử Hiệt luyện tập, bị anh ngược đến mức nghi ngờ cuộc sống. Không phải cô quá cù nhầy, mà do Chử tiên sinh quá lợi hại, lại so sánh với đám Yêu Yêu Quỷ Quỷ, cô nương Du vẫn rất lợi hại.
Thấy “Tiểu thư Ôn” giãy giụa, Du Lệ cảnh cáo, “Đừng động đậy, làm cô bị thương tôi không chịu trách nhiệm đâu đó!”
Thân thể “Tiểu thư Ôn” cứng đờ, cảm giác được đồ vật dán ở cổ kia, tản ra một luồng hơi thở cực nóng, nướng đến mức thần hồn của cô ả không xong, suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác.
“Tiểu thư Ôn” đột nhiên quay đầu nhìn về phía Du Lệ.
Lúc này làn da cô ả lan tràn yêu văn màu xám trắng, vòng quanh hai mắt cá vàng, đồng tử co lại thành đen, tròng mắt trắng lan toàn bộ mắt, môi đỏ ngoác ra tận hai má, răng nhọn thấp thoáng như ẩn như hiện…. giống như một quái vật.
Cô ả trợn trừng về phía Du Lệ, dùng giọng nói nghẹn ngào bảo, “Cô và tôi không thù không oán, vì sao cô lại can thiệp vào chuyện của tôi?”
Du Lệ hơi chớp chớp mắt, tóm chặt cổ tay “Tiểu thư Ôn “ không thả lỏng.
Lòng bàn tay của cô là chỗ giấu tiểu đao gỗ đào, được làm bằng gỗ đào ngàn năm, có bổ sung thêm thuật pháp thiên sư, gây tổn thương cực đại với Yêu Quỷ, “Tiểu thư Ôn” ý đồ giãy giụa, lại khong ngờ đao gỗ đào đó nhập sâu vào thịt ba tấc, rõ ràng không làm da thịt bị thương, nhưng toàn bộ thần hồn của cô ả như bị nướng lên rất khó chịu, suýt nữa thì đã bị bức ra khỏi thể xác này.
“Tiểu thư Ôn’ lập tức đứng đờ ở đó, không dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của Du Lệ.
“Cô bám lên người sống, mưu đồ gây rối, tôi nhìn ngứa mắt” Du Lệ thể hiện ra dáng thích chõ mũi vào chuyện người khác, ‘Còn không mau rời khỏi người tiểu thư Ôn đi?”
Con ngươi “Tiểu thư Ôn” co lại, khi thấy mình không phải là đối thủ của cô, khí thế tự dưng yếu đi, ai oán bảo, “Tôi chỉ ái mộ Hình Sướng Thư thôi, lại bị chết oan, tôi không cam tâm, chỉ muốn được ngủ một đêm với anh ấy, nếu đạt được tâm nguyện thì có thể đi đầu thai, cũng không có ý hại anh ấy!”
Du Lệ hừ một cái, “Nghe cô quỷ gì, ra đi!”
Cô vỗ thẳng một cái lên lưng “tiểu thư Ôn”
Cả người “Tiểu thư Ôn” cứng đờ, rồi trượt xuống, một bóng màu đỏ rời khỏi cơ thể tiểu thư Ôn, bị Du Lệ nhanh tay lẹ mắt tóm chặt cổ.
Du Lệ xách cổ đồ vật đó, thấy đây là Yêu Quỷ nửa người nửa thú, chỉ cao một mét, trên người mặc một bộ váy lụa đỏ, trông cực kỳ phiêu dật, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như chùm nho, tóc đen như thác nước, trên mặt lại phủ một lớp lông thú, mỏ nhọn, nói giống yêu quái vô cùng.
Thứ đồ như thế, thẩm mỹ người đàn ông đoán chừng cũng không thể nào há miệng nhằn nổi!
Du Lệ nhìn chằm chằm con Yêu Quỷ này, thở dài bảo, “Chẳng trách mà cô hạ thuốc Hình Thiên Vương, nếu anh ta mà nhìn thấy bộ dạng này của cô, đoán chừng cũng rụt lại thôi” Tiếp đó nghĩ tới cái gì, lại bồi thêm một câu, “À quên nói hiện giờ cô quả thật là quỷ đó”
Sau khi yêu chết đi thì biến thành quỷ tức là Yêu Quỷ.
Tuy Yêu Quỷ bị cô bóp chặt trong tay, nhưng sao dám chịu ô nhục như thế, hét toáng lên mắng, “Nếu không phải là cô, tôi đã có thể dùng thân thể của Ôn TRúc Tâm làm chuyện một đêm với anh ta để thỏa mãn tâm nguyện rồi! Cô làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi!”
“Cô dùng thân thể người khác để hạ thuốc đàn ông, định làm trước còn cãi à?” Du Lệ khinh bỉ, nhìn thoáng qua Ôn Trúc Tâm nằm hôn mê dưới đất, “Ôn Trúc tâm bị cô bám vào người chẳng phải càng vô tội hơn à?”
Yêu Quỷ định nói gì đó nữa, Du Lệ cũng không cho nó có cơ hội nói, lấy một lá bùa vàng từ trong túi ra, thu nó vào.
Trong nháy mắt, Yêu Quỷ kia bị thu vào trong lá bùa vàng. Làm xong những chuyện này, Du Lệ bỏ kiếm gỗ đào và lá bùa phong ấn Yêu Quỷ vào túi, sửa sang lại quần áo, rồi mới đi xem Ôn Trúc Tâm nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Ôn Trúc Tâm vô cùng tái nhợt, không giống như lúc trước bị yêu mị bám vào nữa, trông vô cùng yếu ớt.
Ôn Trúc Tâm là tiểu hoa đán ở giới giải trí, địa vị không bằng Du Lệ. Nghe nói trong nhà có tiền, nhưng vì thích đóng phim nên đầu tư vốn vào đoàn làm phim, đóng mấy bộ phim tiên hiệp, trong phim đều là tiểu sư muội đóng với nam chính, diễn tiểu sư muội chuyên nghiệp, hơn nữa cả người ngọt ngào xinh đẹp, có nhiều đàn ông ở nhà rất thích dạng này, danh tiếng nổi dần lên.
Ai ngờ bị Yêu Quỷ bám vào người, Yêu Quỷ định dùng thân thể của cô ta cùng một đêm với người trong lòng, cũng coi như cô ta gặp xui xẻo.
Du Lệ nhìn kỹ, bản thân cô không phải thiên sư, ngoài phát hiện ra cô bị người khác bám lên người thì không nhìn ra cái gì nữa, đỡ cô ta ngồi dậy, mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa ngoài trợ lý Trịnh ra còn có một trợ lý nam nữa.
Trợ lý nam này chính là trợ lý của Hình Thiên Vương, lúc này không thấy Hình Thiên Vương, chắc được người ta đón đi rồi.
“Chị Du!”
Thấy Du Lệ nửa dìu đỡ Ôn Trúc Tâm bị hôn mê đi ra, hai trợ lý đứng trước cửa sững sờ, không rõ tình hình là thế nào. TRợ lý trịnh thì lại càng lo hơn, chẳng lẽ chị Du ra tay đánh cho người ta hôn mê ư?
“Chị Du à, đây là…” Vẻ mặt trợ lý nam ngơ ra, bị tình hình trước mắt làm cho hồ đồ.
Vừa rồi nhận được điện thoại, họ đã vội vàng tới đây, thấy nghệ sỹ nhà mình ngã trước cửa phòng vệ sinh nữ, trợ lý Du Lệ đang đứng canh cạnh cửa. Lo lắng sự người ta phát hiện ra chuyện, đành để người dẫn Hình Thiên Vương đi, anh ta đợi ở chỗ này, muốn biết rõ chuyện thế nào, về còn biết ăn nói.
Trợ lý Trịnh vội vàng đi tới đỡ Ôn Trúc Tâm.
Du Lệ sửa lại lễ phục trên người, bảo, “Hình Thiên Vương và Ôn Trúc Tâm bị người ta gài bẫy, còn người nào gài bẫy họ tôi cũng không rõ, có thể hỗ trợ bố trí cho cô ấy an toàn trước không?”
TRợ lý cô sững sờ, vội vàng gật đầu, giúp gọi điện cho người đại diện của Ôn TRúc Tâm, trong lòng lại thấy phiền muộn.
Là ai muốn gài bẫy Hình Thiên Vương và Ôn TRúc Tâm đây? Là nhằm vào một trong hai người hay là cả hai? Mục đích là gì?
Trợ lý Trịnh đỡ Ôn Trúc Tâm, tuy không rõ vì sao Du Lệ nói thế, nhưng cũng không nhanh mồm xen vào.
Người đại diện của Ôn Trúc Tâm nhanh chóng tới, thấy sắc mặt Ôn tRúc Tâm tái xanh, hơi thở mong manh, bất chấp mọi chuyện, vội vàng cảm ơn Du Lệ rồi vội vàng đưa người đi viện.
Xử lý xong mọi chuyện, Du Lệ dẫn theo trợ lý Trịnh rời đi.
Vừa ra khỏi hội trường các cô đã bị người ta chặn đường lạ.
“Tiểu tư Du, đã lâu không gặp! Lần trước từ biệt, định tìm tiểu thư Du cũng thật không dễ”
Trợ lý Trịnh như lâm vào đại địch, nhìn Chu Tuấn Minh chặn đường, tâm tư thay đổi nhanh chóng, rồi hiểu rõ hôm nay Chu Tuấn Minh đi cùng Chu Đổng công ty giải trí Hồng Phi tới, đoán chừng là đã theo dõi Du Lệ từ lâu, đợi một mình ở chỗ này rồi.
Trong lòng cô hơi bực, kẻ nhà giàu mới nổi này ỷ vào mình có chút tiền, vốn chẳng coi mấy nữ diễn viên ra gì, cứ tưởng chỉ cần chìa một tay ra cho họ thì họ đã nhào lên rồi. Ai ngờ nếu không phải cái gọi là “Đồng tiền” làm loạn, biết đâu chừng không khí giới giải trí còn tốt hơn nhiều.
Người chung quanh thấy cảnh này không kìm được bước chậm lại, khóe mắt dừng lại trên người họ.
Bất kể là Chu Tuấn Minh hay là Du Lệ, đều là những người nổi tiếng, chỉ cần biết phong cách làm người của Chu Tuấn Minh, dĩ nhiên sẽ hiểu rõ mục tiêu lần này của Chu Tuấn Minh là Du Lệ, nghe nói thái tử Hồng Phi để mắt tới phụ nữ, ít có ai chạy thoát khỏi lòng bàn tay của gã, đoán chắc không bao lâu Chu Tuấn Minh đã có được một bạn gái xinh đẹp.
Lúc này ai cũng đều muốn xem chút Du Lệ ứng phó như thế nào?
Du Lệ thật ra rất trấn định, mang phong thái nữ thần, nói lãnh đạm, “Chu công tử, đã lâu không gặp! Nếu không có chuyện gì, chúng tôi xin đi trước, không dám làm phiền nhã hứng của Chu công tử”
Chu Tuấn Minh đáp, “Tiểu thư Du hà tất phải đi vội như thế? Hiếm khi được gặp nhau, cùng đi uống ly rượu đi? Du tiểu thư hẳn là phải nể tình chứ?” Nói rồi, lấy một tay chống lên tường, tự cho là mình tiêu sái nhìn các cô cười một cái.
Du Lệ, “Cảm ơn, tôi không thích uống rượu”
“Du Lệ, đừng vô tình vậy à, nể mặt chút đi”
“Anh…”
Du Lệ mất bình tĩnh thò tay tát bốp một cái lên mặt, rồi tránh hắn ra, nện gót giày đi mất.
Chu Tuấn Minh, “…..”
Trợ lý Trịnh, “……Ơ”
Trợ lý Trịnh quay đầu nhìn Chu Tuấn Minh lệch hẳn đầu vào tường, thấy vệt xanh đỏ đan xen trên mặt gã, không tin nổi, không kìm được phì cười một cái. Tuy không rõ Du Lệ làm cách nào mà sức chiến đấu trở nên mạnh như thế, đến Thái Tử Hồng Phi cũng chẳng nể mặt, song nhìn thấy kẻ ăn chơi trác táng gặp xui như thế, vẫn sướng vô cùng, đỡ cho cái gã nhà giàu này lại tưởng rằng phụ nữ khắp thiên hạ đều mơ tới tiền của chúng, muốn được gả vào nhà giàu, rồi ra vẻ khinh thường phụ nữ.
Chu Tuấn Minh mất hết mặt mũi, dĩ nhiên tức giận vô cùng, thấy Du Lệ đi cách xa hội trường, giống như một nữ vương rời khỏi hội trường cũng chạy vội theo, trong lòng nổi lên độc ác, gã không tin là mình không trị nổi người phụ nữ này.