Mục lục
Mê Mẩn Vì Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ Nhĩ Tư mang bữa tối tới, là bánh mì lúa mạch đen xì, mùi vị khó tả. Dù vậy nhưng đói thì không dễ chịu, có khó ăn cũng phải cố mà nhét cho căng dạ là được.

Du Lệ nghĩ thầm, nếu Ma tộc đều ăn mấy thứ này, cũng khá hiểu được vì sao mà lại thấy hứng thú với thịt người như thế.

Đêm tới rất nhanh ở Ma Cảnh, tính theo giờ của loài người thì hiện giờ thực ra mới chỉ trên dưới 8 giờ. Du Lệ không nuốt nổi bánh mì đen xì, đành lấy di động của Chử Hiệt xem.

Cô và Marisa đến Ma Cảnh chẳng có gì ngoài bộ quần áo diễn ra, kể cả điện thoại lại càng không.

Không ngờ, điện thoại không có tín hiệu nên hết tác dụng. Du Lệ trả điện thoại cho Chử Hiệt, ngáp một cái. Cả ngày bị hoảng sợ rồi lại chạy bôn ba khắp nơi đã mệt sắp chết, giờ được ăn uống no đủ thì không chịu nổi nữa.

“Mệt thì ngủ đi” Chử Hiệt kéo cô ra khỏi bàn bảo cô đi ngủ trước. Du Lệ không từ chối, nằm lên giường, nói chúc ngủ ngon với anh một câu rồi ngủ luôn. Tư thế ngủ chẳng chút đề phòng, vì cô tin tưởng anh, không thấy lo lắng hay sợ hãi khi đi vào một nơi xa lạ nguy hiểm như Ma Cảnh.

Đây cũng là ưu điểm của cô, lúc đã tin vào một ai đó thì tin tuyệt đối, chẳng chút hoài nghi gì.

Chử Hiệt ngồi mép giường nhìn cô ngủ hồi lâu, kéo tay cô, kiểm tra vết thương trên tay cô, giúp cô thay băng. Tiếp đó còn cởi quần áo cô ra, dùng một thái  độ nghiêm túc không chút sắc dục bình tĩnh kiểm tra toàn thân một lượt, ngoài một ít vết thương nhỏ, trầy da ra thì không có vết thương nào nặng cả.

Sau khi kiểm tra xong, thấy người nằm trên giường quần áo lộn xộn, lúc này mới biết mình đã làm gì.

Anh dùng một động tác quá thong thả bình thản và cực kỳ cẩn thận sửa sang lại quần áo cho cô, tiến sát gần cô, mặt dán gần, mãi cho tới khi hơi thở của cô ập thẳng vào mặt anh anh mới dừng lại, cứ vậy áp sát nhìn cô rất lâu.

***

Đêm ở Ma Cảnh dần sâu.

Bóng tối với Ma tộc mà nói tuy không tiện như ban ngày nhưng không ảnh hưởng tới thị giác tý nào.

Trên hành lanh chật hẹp có một bóng người xuất hiện. Bóng đen đó đi tới trước cửa phòng, đôi mắt đỏ sậm nhìn vô cùng hưng phấn và thèm khát, cứ nghĩ đến có thể nhanh được nhấm nháp mùi thơm của máu thịt loài người rất lâu rồi, Ma tộc cao cấp hít sâu một cái, đẩy nhẹ cánh cửa ra.

Khóa cửa ở loại khách sạn rẻ tiền này chẳng là gì với Ma tộc cao cấp, chỉ là thứ đồ trang trí, không cần dùng sức cũng đẩy ra được.

Sau khi đẩy cửa ra, Ma tộc cao cấp liếc mắt một cái đến cái giường duy nhất có người nằm trong phòng, trong nháy mắt mùi máu thịt thơm ngọt tươi mới bay đến, cảm giác còn mê người hơn cả lúc chạng vạng kia, cứ như trước mặt đã bày sẵn đồ ăn ngon tuyệt hảo hạng, mùi vị của đồ ăn ma thú ngon tại Ma Cảnh cũng không sánh kịp.

Ma tộc cao cấp gần như không đợi nổi nữa nhào tới.

Một bàn tay từ trong bóng tối thò ra, kéo lấy sừng Ma tộc cao cấp sắp bổ nhào lên giường ra, ném mạnh gã xuống mặt đất.

Nền nhà cứng rắn phát ra tiếng kịch một cái, dùng mắt thường có thể thấy tốc độ da dẻ bị nứt toác ra. Ma tộc cao cấp ngã xuống đất, sừng trên đầu suýt bị người ta bẻ gẫy, bất giác phát ra tiếng rên thống khổ, còn chưa thấy rõ tình hình thì đã bị người ta dẫm một cái lên ngực, cố định mọi động tác của gã lại.

Ma tộc cao cấp đột nhiên phun một búng máu, kinh hãi nhìn người dẫm lên ngực mình, chính là người đàn ông đứng bên cửa sổ lúc chạng vạng tối. Ma tộc cao cấp hơi ngơ ngác, chẳng rõ tình hình hiện giờ ra sao, nhưng cơn đau ở ngực nói cho gã biết lúc này gã đang bị một con người da giòn thịt mềm trong truyền thuyết đạp chân lên, chẳng động đậy nổi.

Trong lòng gã kinh hãi, chẳng phải con người là loại yếu ớt, chỉ đáng làm đồ ăn cho Ma tộc đó sao?

Trong lúc gã kinh hãi, thì nghe được người đó hỏi, “Có tiền ma không?”

Ma tộc cao cấp vẫn như nằm mơ, bất giác không đáp được.

Lực đạp trên ngực gã mạnh hơn, khiến gã lại phun ra một búng máu nữa, đành yếu ớt đáp lại, “Không, không có, ….A”

Cùng tiếng kêu thảm thiết là tiếng xương cốt gãy vang lên, Ma tộc cao cấp đau tới mức gần như không nói nổi, máu ngập kín mũi miệng, tiếng cứ nghẹn trong họng, chỉ phát ra được tiếng rên rỉ yếu ớt.

Tiếng tuy nhỏ nhưng hầu hết Ma tộc ở lầu một khách sạn cũng nghe được, dù là chủ khách sạn hay khách nghỉ, đều coi như có chuyện gì xảy ra.

Phố dừng chân ở đây khá nổi tiếng, nhưng cùng với đó thì trị an cũng chẳng tốt mấy, thường hay có những Ma tộc có ý xấu xông vào, thực lực không đủ thì đành nhận xui xẻo, cho dù có chết chủ khách sạn cũng chỉ nói một câu là đen đủi, rồi ném xác ra ngoài thành.

Vì thế dù kẻ nào gặp tai ương, thì với Ma tộc mà nói đều là chuyện bình thường, cũng lười lên trên tra xét.

Chử Hiệt quay đầu nhìn thoáng qua người nằm trên giường, thấy cô không bị đánh thức, lại thu mắt lại, hỏi tiếp, “Có tiền ma không?”

Ma tộc cao cấp đâu dám do dự gì nữa, nói ngay, “Có, có…”

Chử Hiệt vừa lòng thu chân lại.

“Đại nhân, có chuyện gì ạ?”

Tiếng Đồ Nhĩ Tư vang lên ngoài cửa, cũng do nghe được động tĩnh vội mặc quần áo chạy tới thăm dò. Anh ta không phải lo Chử Hiệt ra sao mà chỉ lo mình tới quá muộn, chẳng giúp được gì, làm hỏng mất kế hoạch ôm đùi (dựa dẫm) của anh ta.

“Vào đi’

Được phép vào, Đồ Nhĩ Tư nhanh chóng đẩy cửa ra, đầu tiên là nhìn thấy Ma tộc nửa sống nửa chết trên mặt đất, tiếp đó là mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, không cần nhìn cũng rõ đêm nay Ma tộc dám xông tới đã bị thương không nhẹ.

Lại là một kẻ xúi quẩy, điều này khiến trong lòng Đồ Nhĩ Tư dâng lên cảm giác sung sướng khó tả.

Chử Hiệt vẫy anh ta bảo, “Tên Ma này bảo có tiền ma đó, cậu tới nhà anh ta đi lấy bồi thường đi”

“Bồi thường ư?” Động tác quá quen này khiến Đồ Nhĩ Tư run lập cập.

Anh ta nhìn Ma tộc nằm dưới đất với ánh mắt đồng tình, thầm nghĩ gã muốn ăn thịt ai thì ăn, lại cố tình ăn thịt loại người không nên ăn, giờ rơi vào tình trạng này rồi coi như gã tự làm tự chịu.

Đương nhiên, tiền miễn phí đưa tới tận mồm là cần, Đồ Nhĩ Tư vô cùng vui sướng xách Ma tộc cao cấp nửa sống nửa chết kia ra ngoài.

Trên lầu hai lại yên tĩnh trở lại.

Chử Hiệt mở cửa sổ ra, đợi mùi máu tươi trong phòng tan đi gần hết mới đóng cửa sổ lại, anh cũng nằm lại trên giường.

Vừa nằm xuống, người bên trong xoay người, một bàn tay mềm mại đặt lên ngực anh, mặt cũng kề sát cổ anh, hơi thở con người ấm áp dịu dàng phả tới, làm con tim anh rung lên, chỉ muốn ôm chặt người trong lòng vào lòng, mới có thể giải được cơn thèm khát của mình.

Cuối cùng, Chử tiên sinh không chịu nổi cơn thèm nữa cẩn thận xoay người, ôm người trong lòng vào ngực, cúi đầu liếm mặt cô một cái.

Cảm giác vô cùng sung sướng thoải mái!

Do cảm thấy mùi này thơm quá Chử tiên sinh không kìm được cơn thèm trong lòng lại liếm thêm ngụm nữa, rồi ngụm nữa.

Đột nhiên hai mắt anh dừng lại trên cánh môi đỏ mọng của đối phương.

Do nằm nghiêng người, mặt dán sát gối đầu, khiến miệng hơi hé mở, đôi môi đỏ mọng hiếm khi nhìn thấy ở Egani thoạt nhìn càng ngon, càng nhìn càng muốn ăn.

Vậy thì liếm một miếng đã.

Anh ngẫm nghĩ rồi sáp lại gần liếm một cái. Sau đó cứ thêm một cái lại một cái nữa…

**

Lúc Du Lệ tỉnh lại thì thấy trời vẫn rất tối. Mãi một lúc sau cô mới có phản ứng, bầu trời ở Ma Cảnh chính là thế, ban ngày thì đỏ sậm còn ban đêm thì một màu đen thuần.

Cô bò dậy, thẩy cả người đau nhức mệt mỏi, tưởng là do vận động quá nhiều mà có, ngoài điều đó ra, cô cũng cảm thấy miệng mình rất rát nữa, chẳng lẽ là do thức ăn của Ma tộc gây ra ư?

Cô xoa xoa môi, hơi lo lắng không rõ có phải bị ngộ độc thức ăn không nữa, chuyện này chẳng hay tý nào.

Lúc này Chử Hiệt cũng bưng mâm thức ăn bước vào, thấy cô vẫn ngồi ở đó xoa môi, mắt hơi lóe lên, bảo, “Đã đói chưa? Dậy ăn chút bữa sang nào”

Du Lệ a một tiếng, ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, rồi ngồi trước cái bàn duy nhất trong phòng, thấy bữa sáng nay khác hẳn bữa tối qua, nhìn rất phong phú, không còn là bánh mì đen và dầu mạch nữa.

Đây là do Đồ Nhĩ Tư kiếm ra tiền mà có sao?

Du Lệ chưa vội ăn ngay, hơi lo lắng nói với anh, “Chử Hiệt à, em cảm thấy miệng mình hơi sưng, có phải do thức ăn Ma Cảnh làm con người bị thương không ạ?”

Chử Hiệt ngắm môi cô một cái, đôi môi vốn màu hồng phấn giờ càng trở nên đỏ thắm căng đầy,  thoạt nhìn càng mê người khiến anh thêm thèm hơn. Nhưng trên mặt anh vẫn bình thản, không thể hiện vẻ thèm thuồng ra ngoài, chỉ bảo, ‘Chắc thế, nhưng không phải là vấn đề lớn đâu”

Du Lệ vô cùng tin tưởng anh, nếu anh bảo không phải thì chắc không phải rồi.

Tầm mắt cô lơ đãng đảo quanh phòng, đột nhiên nhìn thấy sàn nhà cách cửa phòng không xa, hoài nghi hỏi, “Chử Hiệt à, sao cái sàn nhà này lại vỡ thế?” Tối qua lúc bước vào rõ ràng không phải vậy mà?

Du Lệ nghĩ mãi không ra, cuối cùng lại vừa đói và mệt, thêm trong phòng lại quá tối, chỉ có mỗi cái đèn dầu, còn thấy gì nữa chứ?

“Là Ma tộc làm hỏng đó” Chử Hiệt giải thích cực bình thản.

Du Lệ:????? Được được, cần gì phải đạp vỡ sàn nhà chứ?

Sau khi vui vẻ ăn sáng xong, Đồ Nhĩ Tư và Maria cũng cùng tới.

Marisa ăn mặc cái váy cũng giống kiểu của Du Lệ, nhưng so với Du Lệ sau một đêm nghỉ ngơi tinh thần no đủ, mà cô ta thì vẻ mặt tiều tụy, như đóa hoa khô héo, bộ tóc vàng chuyên được chăm sóc bảo dưỡng cũng trở nên ảm đạm hẳn đi.

“Đã ăn sáng chưa?” Du Lệ hỏi.

Marisa thất thần gật đầu, định nói gì lại thôi. Đồ Nhĩ Tư không để cho cô ta có thời gian nói chuyện đã báo cáo ngay với Chử Hiệt, ‘Chử tiên sinh, chúng ta đổi chỗ ở trước rồi nói ạ, tiếp đó mới nghĩ cách rời đi, ngài thấy sao ạ?”

Chử Hiệt ừm một cái, không nói  gì.

Đồ Nhĩ Tư rất vui, anh ta chẳng thích ở mãi nơi này.

Tuy Ma cảnh là nơi sinh tồn của Ma tộc nhưng cũng chưa phải là Ma giới chân chính, so với cái nơi cằn cỗi tài nguyên này, Đồ Nhĩ Tư càng thích thế giới con người hơn, ở đó không những có đủ loại cảm xúc của con người, mà còn có đủ thức ăn do con người tạo ra, quả thật chính là thiên đường của Ma tộc.

Chẳng trách mà mấy năm nay có rất nhiều Ma tộc tìm đủ mọi cách thông qua Ma môn, đi vào thế giới con người.

Lúc này, Marisa cũng thò đầu tới, đầu tiên là kêu lên nghi hoặc, “Anita, sao môi cô lại hơi sưng thế?” Chỗ đó vừa sưng lại vừa đỏ, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Tuy cô ta còn nhỏ tuổi nhưng trước đó cũng có mấy bạn trai, chuyện giữa nam và nữ như thế cũng quá kịch liệt, không nhìn ra Chử Hiệt là người cao ngạo lạnh lung lại thô lỗ đến vậy.

Du Lệ cười bảo, “Chắc do nguyên nhân thức ăn đi”

Sự chú ý của Marisa cũng bị dời đi, đồng tình đáp, “Đúng thế, thức ăn người ngoài hành tinh thật khó ăn quá đi, nếu không phải đói, tôi thật chẳng muốn ăn miếng thứ hai đâu”

Tiếp đó, bốn người lại mặc áo choàng vào lần nữa rời khỏi tửu lầu.

Một giờ sau, họ cưỡi xe ngựa đến một đường phố rộng sạch sẽ trong thành, vào ở trong một khách sạn xa hoa.

Nếu nói khách sạn lúc trước là cấp bậc nhà quê chính hiệu thì hiện giờ chỗ ở là khách sạn cấp năm sao, có nhiều Ma tộc cao cấp, đủ loại người, gần như khiến họ cũng quên mất nơi này thật sự cũng không phải là xã hội loài người.

Sau khi vào ở trong khách sạn, Du Lệ tò mò hỏi Đồ Nhĩ Tư, “Anh lấy đâu ra tiền thế? Là đi kiếm được à?”

Vẻ mặt Đồ Nhĩ  Tư khâm phục nhìn Chử Hiệt, vuốt mông ngựa (Nịnh nọt), “Không phải tôi đâu, là Chử tiên sinh đó ạ. Tối qua có một con Ma tộc cao cấp lẻn tới, bị Chử tiên sinh tóm được, đây là bồi thường của anh ta cho chúng ta đó ạ”

Du Lệ, “…… Hóa ra là vậy à”

Cô quay đầu nhìn Chử Hiệt, Chử Hiệt thì đang lật xem sổ tay giới thiệu một phần thành phố, thấy cô nhìn, ngẩng đầu nhìn qua, trông cực kỳ bình tĩnh và vô tội.

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao mới ngủ một giấc thôi, mà sàn nhà lại bị vỡ như thế. Ai cũng biết tuy kiến trúc Ma tộc nhìn trông cực kỳ thô sơ, song đều dùng loại đá cực cứng, nếu không không cách nào chịu nổi lực lượng của Ma tộc, đến sàn nhà cũng bị vỡ thì có thể thấy tối qua mức độ kịch liệt tới mức nào.

Du Lệ rời mắt đi, hỏi lại Đồ Nhĩ Tư, “Đồ Nhĩ Tư, mất bao lâu mới tìm được sương đen hả? Chúng ta mất tích lâu thế, chẳng rõ phía đoàn làm phim thế nào nữa” Nghĩ đến hậu quả của việc cô và Marisa cùng mất tích, Du Lệ lại thấy hơi đau đầu.

Ai ngờ Đồ Nhĩ Tư lại chẳng chút lo lắng, “Tiểu thư Anita yên tâm đi, Ma cảnh khác hẳn những nơi khác, các cô bị lực lượng tiết ra từ Ma môn mang vào, đợi trở lại xã hội loài người, thời gian các cô mất tích cũng không lệch quá lớn đâu”

Du Lệ để ý tới lời anh ta, “Ý là mất ít thời gian à?”

“Đúng thế” Anh ta ngẫm nghĩ, “Trong mắt những người đó thì các cô rời đi ít nhất cũng chừng nửa ngày thôi”

Lúc này Du Lệ mới thật sự kinh ngạc, kinh ngạc rồi lại thấy vô cùng thần kỳ.

Nếu thế cũng không sợ chuyện các cô mất tích có hậu quả gì nữa, hiện nay chỉ cần cố gắng tìm được sương đen trở về là được.

“Đám sương đen, thực ra chúng xuất hiện chẳng có quy luật gì, chỉ có thể đi tìm. Nhưng cô yên tâm đi, vì chúng ta là bị lực lượng của Ma môn tiết ra đưa tới Ma cảnh, nó sẽ có cảm ứng, sẽ nhanh chóng xuất hiện ở quanh đây thôi, rồi sẽ lại đưa chúng ta về”

Du Lệ nghe xong, chỉ thấy cảm thán và đầy kinh ngạc, “Thần kỳ quá”

Đồ Nhĩ Tư tán đồng, ‘Đúng thế, lực lượng Ma môn vô cùng thần kỳ, có nhiều Cổ Ma có ý định mở Ma môn ra tiếc là không mấy thành công”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK