Cô chưa kịp thấy rõ, Thẩm Bác Sinh đã đóng bóp da lại, sau khi cô nhận lấy danh thiếp trong lòng còn đang suy nghĩ cô gái trong tấm hình kia có phải mẹ của cô không, rất muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ quá mức đường đột, chỉ đành phải giữ sự nghi ngờ ở trong lòng.
Lương Chân Chân vốn muốn để A Tư đi xuống trước, mình và Thẩm Bác Sinh đi đến trước mộ của mẹ, nhưng người đàn ông nào đó không muốn, cứ phải dính một chỗ với cô không xa rời nhau, cho nên, ba người đứng ở trước mộ Lương Vũ lần nữa.
Thẩm Bác Sinh nhìn tấm hình nhỏ trên bia mộ, trong lòng vô cùng xúc động, đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng ông không nhịn được rơi vài giọt nước mắt đau lòng, Lương Chân Chân nhìn thấy thì trong lòng càng nghi ngờ hơn.
"Chân Chân, bác muốn ở lại đây một mình với mẹ cháu một lát." Giọng nói của Thẩm Bác Sinh hơi nghẹn ngào, mười tám năm trôi qua, ông có rất nhiều điều muốn nói với Tiểu Vũ, đó là những chuyện riêng thuộc về bọn họ.
Đằng Cận Tư cau mày kéo Lương Chân Chân đi, cho đến khi ngồi lên xe, Lương Chân Chân mới nghiêng người sang nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "A Tư, em rất sợ."
"Sợ cái gì?" Đằng Cận Tư vừa lái xe vừa nhìn qua cô.
"Em cảm thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt rất muốn biết cha ruột của mình là ai, một mặt khác lại sợ khi biết rồi, thật ra thì em rất muốn hỏi năm ấy tại sao ông ta lại vứt bỏ mẹ và em, nếu không thương, tại sao còn muốn để mẹ mang thai em. . . . . ." Lương Chân Chân nhỏ giọng ngập ngừng nói, khi còn bé lúc cô bị người khác ức hiếp luôn hy vọng ba sẽ từ trên trời rơi xuống, như siêu nhân giúp cô giải quyết mọi chuyện, sau đó người một nhà sống chung với nhau thật hạnh phúc.
Nhưng cho tới bây giờ mơ ước đó cũng không thể thành sự thật, cuộc sống không hề vui vẻ, sau khi mẹ bệnh qua đời, cô cũng biết ước mơ đó không bao giờ có thể thực hiện, trong lòng hiểu rõ mình là đứa trẻ bị vứt bỏ.
"Ngoan, vậy thì không cần ba, có anh là được rồi." Đằng Cận Tư nhẹ nhàng nói, nếu như đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tới giành nai con với anh, anh sẽ không chấp nhận! Anh tình nguyện nai con chỉ phụ thuộc vào một mình anh, chỉ thuộc về một mình anh.
Lương Chân Chân nửa cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, đưa tay nhéo cánh tay của anh, biết anh đang lái xe, không dám làm gì mình.
"Càng ngày càng biết làm chuyện xấu?" Đằng Cận Tư lạnh giọng hừ hừ.
"Nào có, da anh dày như thế, nhéo lại không đau, với lại em cũng đâu có dùng sức quá mạnh đâu." Lương Chân Chân bĩu môi nói xong thì cảm thấy có chuyện lạ, đột nhiên cô phát hiện, ở trước mặt anh lá gan của mình càng lúc càng lớn, hình như chắc chắn anh sẽ không làm gì mình, loại cảm giác được cưng chiều này đối với cô mà nói là một cảm giác mới lạ trước nay chưa từng có, làm cho cô vô cùng hưởng thụ và mê đắm.
"Không đau? Chết rồi kìa." Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn cánh tay của mình.
"Chết rồi sao? Em xem nào." Lương Chân Chân vội tiến tới, vừa siết chặt, vừa sờ, phá đến Đằng Cận Tư không thể chuyên tâm lái xe, hai người một đường đùa giỡn trở về, điều chỉnh lại không khí phiền muộn vừa rồi trở nên vui vẻ nhẹ nhỏm.
******
Thẩm Bác Sinh ngồi hai tiếng ở trước mộ Lương Vũ, nói rất nhiều lời, ông hoàn toàn mất đi hình tượng chững chạc khiêm tốn bình thường, lúc gần đi, ông thề ở trước mặt người phụ nữ mình yêu: "Tiểu Vũ, anh nhất định sẽ để cho Chân Chân nhận tổ quy tông, mười tám năm trước anh phụ em, mười tám năm sau, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với con gái của chúng ta, sẽ không để cho nó phải chịu một chút đau khổ và uất ức nào."
Nói xong những lời này, ông liền xuống núi, trực tiếp trở về nhà họ Thẩm, ông muốn tìm mẹ, vô luận như thế nào ông cũng phải thuyết phục bà tiếp nhận Chân Chân, cháu gái ruột thịt của bà, chờ sau khi xử lý tốt tất cả chuyện trong nhà, ông lập tức bắt tay chuẩn bị chính thức công bố nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm.
Khung cảnh bên trong nhà họ Thẩm tuyệt đẹp, bóng cây um tùm, mỗi ngày đều có người giúp việc chăm sóc cây cỏ hoa lá, nhìn rất vui tai vui mắt, cảnh vật xanh biếc đan xen hợp lí giữa ba ngôi biệt thự, ngôi biệt thư ở giữa mang phong cách cổ xưa, trang trọng tao nhã, không nghi ngờ chút nào chính là chỗ ở của Thẩm lão phu nhân; ngôi biệt thư bên trái sang trọng tráng lệ, đó là nơi ở của một nhà ba người Thẩm Bác Sinh, đứa con trai lớn của bà; căn biệt thự bên phải vừa nhìn đã biết mới được xây dựng lại không lâu, phong cách đặc biệt, chính là con trai nhỏ của bà tự mình thiết kế.
Nhớ ngày đó, cho dù thế nào Thẩm lão phu nhân cũng không đồng ý để con trai nhỏ đi học kiến trúc, học cái đó rất cực khổ! Hơn nữa trong nhà có công ty lớn lại không thừa kế, cần gì phải đi học mấy cái kiến trúc bỏ đi đó! Nhưng từ nhỏ Thẩm Bác Nhân đã là một thằng nhóc nghịch ngợm, không giống anh trai Thẩm Bác Sinh chững chạc khiêm tốn, càng không muốn đi học quản lý tài chính mà mình không thích, lúc điền nguyện vọng anh giấu gia đình đi thi ngành kiến trúc, sau khi bị mẹ biết, còn cãi một trận ầm ĩ với bà, nói gì không thích kinh doanh, trong nhà có một mình anh hai thừa kế sự nghiệp là đủ rồi, làm gì còn phải buộc anh cạnh tranh với anh trai? Đây không phải là đang ly gián quan hệ của hai anh em sao?
Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa đã làm mẹ anh giận đến phát tác bệnh tim tại chỗ, cũng may anh trai Thẩm Bác Sinh vẫn luôn ở bên cạnh nháy mắt với ông, để cho ông bớt cãi một tí. Sau đó, Thẩm lão phu nhân qua cơn tức cũng nghĩ thông suốt, chức vị Tổng giám đốc chỉ có một, bà không thể để hai đứa con trai cạnh tranh với nhau, có một người chủ động lựa chọn rút lui cũng coi như là một quyết định sáng suốt.
Về phần con lớn nhất Thẩm Bác Sinh vẫn luôn là niềm tự hào của bà, từ nhỏ đã vô cùng ưu tú, đầu óc linh hoạt, là nhân tài kinh doanh, công ty do nó quản lý, lợi nhuận tăng lên không ít, càng phát triển càng lớn, nghĩ đến điều này, bà cũng đồng ý với lựa chọn của con trai nhỏ, dù sao cũng là do bà mười tháng mang thai sinh ra được, sao có thể không thương.
Cũng may Thẩm Bác Nhân cũng không hề chịu thua kém, sau khi du học từ Anh quốc trở về, hợp tác với vài người bạn mở ra một văn phòng thiết kế, trải qua thời gian mấy năm cũng đã tạo ra một vùng đất cho mình, cho tới bây giờ đã là kiến trúc sư nổi tiếng trong và ngoài nước, bao nhiêu người nổi tiếng xếp hàng tìm anh thiết kế nhà cửa.
Thẩm Bác Sinh mới vừa xuống xe, ngoài ý muốn thấy em trai có mặt ở nhà, không giống bình thường hay tìm nó nói chuyện liên miên, sắc mặt nặng nề đi tới nhà chính.
"Ủa, anh hai, sắc mặt anh không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Bác Nhân gọi anh trai lại, ở trong nhà này, người anh kính trọng nhất là anh hai của anh, năm đó nếu không có anh hai giúp một tay, anh sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
"Anh tìm mẹ có chút việc, ngày khác chúng ta nói chuyện tiếp." Thẩm Bác Sinh cũng không quay đầu lại nói, bóng dáng nhanh chóng đi vào trong vườn cây xanh lá.
Vội vã như vậy? Chắc không có chuyện gì lớn chứ? Anh hai luôn luôn là người chững chạc, hiếm có lúc gấp gáp như vậy, hơn nữa vào giờ này? Không phải anh nên ở trong công ty sao?
Nếu như không phải hiện tại anh đã hẹn gặp mặt với khách hàng nói về bản thiết kế, anh thật sự muốn về nhà nghe thử anh hai tìm mẹ có chuyện lớn gì, thôi, hay là chờ tối quay về rồi nói.
******
Giờ phút này Thẩm lão phu nhân đang cắn hạt dưa xem ti vi, người đã già rồi, thật đúng là không có chuyện gì làm, muốn đến công viên đi dạo một lát, lại cảm thấy không ý tứ lắm, thấy những bà lão xấp xỉ tuổi bà đều ở trên quảng trường khiêu vũ uốn éo người, trong lòng bà liền khinh bỉ, thật mất mặt mà! Bà không thể mất mặt vậy được.
Đột nhiên bà nghe ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, vội kêu người giúp việc đi xem thử, là ai trở về, chẳng lẽ là con trai nhỏ đi rồi quay lại?
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ." Thẩm Bác Sinh sải bước đi vào, ánh mắt ra hiệu tất cả người giúp việc lui ra.
"Nói đi, chuyện gì quan trọng đến nỗi muốn tất cả người giúp việc lui ra?" Thẩm lão phu nhân liếc con lớn nhất một cái.
Thẩm Bác Sinh cũng không quanh co lòng vòng, dứt khoát nói: "Mẹ, con luôn luôn kính trọng mẹ, mẹ nói gì con cũng đều nghe theo, chỉ có một lần duy nhất là chuyện của Tiểu Vũ năm đó, con không vâng lời mẹ một lần, cũng không bao lâu, Tiểu Vũ đã không thấy tăm hơi, con rất muốn biết chân tướng chuyện này."
Lòng của Thẩm lão phu nhân rơi "Lộp bộp", chuyện năm đó vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong lòng bà, cho tới bây giờ ưu nhã như bà, trước mặt người ngoài bà luôn dịu dàng hào phóng, duy chỉ có đối với con hồ ly tinh mê hoặc con trai bà, bà đã bỏ hết mặt mũi làm cho mình trở nên âm hiểm ác độc.
"Đây cũng là chuyện xảy ra rất lâu rồi, không phải đã sớm nói với con là cô ta xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn đã chết rồi sao? Chẳng lẽ con không tin tưởng lời nói của mẹ?" Bà giả bộ bình tĩnh nói.
"Năm đó Tiểu Vũ không có chết, cô ấy mang thai, là mẹ ép cô ấy đi có đúng hay không?" Thẩm Bác Sinh nói từng chữ từng câu đều mang theo đau đớn, một là người phụ nữ ông yêu, một là người mẹ ông kính trọng, ông không muốn chuyện thành như bây giờ.
Thẩm lão phu nhân cố gắng che giấu biểu tình hốt hoảng, trong lòng lại gợn sóng, bà vẫn luôn cho rằng chuyện năm đó bà làm không chê vào đâu được, sẽ không có người biết, yên ổn qua nhiều năm như vậy, sao đột nhiên Bác Sinh lại hỏi bà?
Chẳng lẽ là con tiện nhân Lương Vũ kia trở về rồi sao? Không thể nào! Cô ta đã đồng ý với mình vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt Bác Sinh, nếu không mạng sống của người nhà cô ta khó giữ được, chẳng lẽ cha mẹ cô ta chết rồi, cô ta không còn sợ nữa? Còn dám trở về đầu độc con trai của bà?
"Có phải con tiểu tiện nhân Lương Vũ kia trở về hay không ? Cô ta nói cái gì với con? Cô ta là con hồ ly tinh! Cũng biết ly gián tình cảm của mẹ con chúng ta, Bác Sinh con không thể tin tưởng cô ta, cô ta là loại phụ nữ không biết đã lên giường của bao nhiêu đàn ông, trong bụng mang thai còn không biết là con hoang của ai! Sao con có thể tin tưởng lời cô ta nói được?" Thẩm lão phu nhân nói.
Lòng của Thẩm Bác Sinh lạnh lẽo, vô cùng đau đớn nói: "Mẹ, Tiểu Vũ là một cô gái tốt, con không cho phép mẹ chửi cô ấy, từ đầu đến cuối cô ấy chỉ có một người đàn ông là con, hơn nữa, cô ấy không có trở về, cô ấy đã bị bệnh qua đời 13 năm rồi, mẹ nhẫn tâm sỉ nhục một người đã không còn trên đời này sao? Mẹ, con thật sự vô cùng thất vọng."
"Mẹ. . . . . . mẹ không có, là cô ta đáng đời, cô ta đáng đời!" Lời nói của Thẩm lão phu nhân đã không còn mạch lạc, vẻ mặt cũng kích động khác thường, vừa nghĩ tới gương mặt oán giận của Lương Vũ, bà không nhịn được rùng mình.
"Mẹ, con tìm được con gái của con và Tiểu Vũ, con sẽ dẫn nó trở về nhà họ Thẩm, tuyên bố với mọi người nó là con gái của Thẩm Bác Sinh, con sẽ hết lòng bù đắp với nó, cũng hi vọng mẹ có thể tiếp nhận nó." Từ trong lời nói của mẹ Thẩm Bác Sinh đã biết được tất cả, còn nhiều lời ông cũng không muốn nói thêm nữa.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nhà họ Thẩm sẽ không nhận đứa con hoang đó!" Thẩm lão phu nhân kích động la ầm lên.
Trong đôi mắt của Thẩm Bác Sinh hiện ra sự nghiêm túc và kiên định, "Mẹ, hôm nay con tới không phải để xin phép mẹ, mà là nói cho mẹ biết kết quả, mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, con đều sẽ làm như vậy."
"Bác Sinh, con không thể tin tưởng lời nói của một phía của đứa con hoang đó, không thể nuôi con gái thay người khác!" Thẩm lão phu nhân gấp đến độ hét lên.
"Mẹ, mẹ nói sai rồi, là người khác đã thay con nuôi con gái 13 năm, hiện tại con muốn nhận lại con gái trở về. Còn nữa, con đã không phải là đứa con trai mười tám năm trước để mặc cho mẹ quyết định rồi, trước khi làm bất cứ chuyện gì con đã suy nghĩ chu đáo."
Lời nói của Thẩm Bác Sinh giống như là một cây kim đâm vào trong lòng của Thẩm lão phu nhân, làm cho huyệt Thái Dương của bà nhảy lên"Thình thịch", ngón tay run rẩy nói: "Con. . . . . . Hôm nay có phải con muốn làm mẹ tức chết hay không ta?"
"Con không dám, chỉ là con tới nói trước với mẹ một tiếng, lời nên nói đã nói xong, con không làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa, tạm biệt." Giọng nói của Thẩm Bác Sinh vang lên có lực, nói xong, liền xoay người rời đi.
"Con. . . . . ." Thẩm lão phu nhân giận đến thiếu chút nữa ngất đi, đây là bà tạo nghiệt gì đây! Sao nuôi hai đứa con trai, không ai có thể làm cho bà yên lòng.
Rất nhanh, nhà họ Thẩm liền nổi lên một trận mưa to bão táp, Thẩm Bác Sinh không cho bất cứ ai xen vào. Ông sắp xếp chu toàn nhưng vẫn không thể hoàn toàn triệt để, ví dụ như vợ và con gái Thẩm Quân Nhã của ông, ngoài mặt không nói gì, thật ra thì trong đáy lòng vô cùng căm hận.
Nhất là Thẩm Quân Nhã, quả thật cô cảm giác mình đang nằm mơ, Lương Chân Chân lại là em gái cùng cha khác mẹ với cô? Sao lại có chuyện ly kì như vậy?
Không! Chuyện này không thể nào! Cô không tin, cô không chịu đối mặt với thực tế, nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, làm lòng cô trở nên tê dại.
*****
Chiều thứ bảy, Thẩm Bác Sinh bất ngờ nhận được điện thoại của Lương Chân Chân, hai người hẹn gặp mặt tại quán cà phê.