Đằng Cận Tư đứng dậy bưng ly nước qua, bên môi nở một nụ cười xấu xa, trực tiếp uống vào miệng, thấy Lương Chân Chân trợn mắt há mồm, anh không nghe thấy mình nói muốn uống nước sao? Quá. . . . . . ( phận rồi ! )
"Ưmh. . . . . ." Trong lòng Lương Chân Chân đang mắng anh, kết quả miệng bị chặn lại, anh. . . . . . anh vậy mà dùng miệng bón cô uống nước!
Chỉ khoảng một phút, Đằng Cận Tư buông môi của cô ra, giọng nói khàn khàn hấp dẫn, "Uống ngon không?"
"Không ngon." Lương Chân Chân tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, "Tôi mệt rồi, muốn ngủ." Vừa nói vừa làm bộ như rất buồn ngủ, cánh tay không thể nhúc nhích thật khó chịu, thật chán, ăn cơm đi vệ sinh đều cần người khác giúp một tay, tuy nói hai người đã tiếp xúc thân mật rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khi anh cởi quần giúp mình đi vệ sinh.
Vấn đề quan trọng hơn đã tới, trước khi ngủ phải rửa mặt, bác sĩ dặn dò hai ngày nay không thể tắm, chỉ có thể lau cơ thể, sau khi lau xong còn phải xức thuốc, vừa suy nghĩ đã cảm thấy thật xấu hổ.
"Ừ, anh đi lấy nước." Đằng Cận Tư để chăn xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm bưng một chậu nước nóng tới đây, giúp nai con cởi áo ngủ ra, thì bị cô kháng nghị, "Chờ một chút! Tôi. . . . . . Có một điều kiện, anh phải đồng ý với tôi, nếu không, tôi không lau."
"Điều kiện gì?"
"Lúc lau mình anh phải nghiêm túc, không cho phép có bất kỳ ý xấu nào, càng không cho phép nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, khi dễ tôi." Lương Chân Chân bĩu môi bảo vệ quyền lợi của mình, mặc dù lát nữa trần trụi ở trước mặt anh, có một số chuyện phải nói trước, để tránh đến lúc đó lại bị anh ăn sạch sành sanh.
"Bà xã, anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa chỉ thích một mình em, nếu như mà anh không có một chút ý xấu nào với cơ thể của em, vậy chẳng phải anh là Liễu Hạ Huệ rồi sao? Thật sự là làm khó anh." Vẻ mặt của Đằng Cận Tư khoa trương nói.
Lương Chân Chân nóng nảy, "Anh. . . . . . Vậy tôi không lau, anh bưng nước đi đi."
"Ngoan, không lau mình sao được, bác sĩ nói nhất định phải thoa thuốc, nếu không vết thương trên người sẽ không lành."
"Huhu. . . . . . Anh ăn hiếp tôi, biết chắc anh sẽ ăn hiếp tôi mà! Tôi bị như vậy đều do anh gián tiếp làm hại, khốn kiếp. . . . . ." Lương Chân Chân mím miệng khóc "Oa" một tiếng, âm thanh chấn thiên động địa, khiến cho Đằng Cận Tư cũng không biết làm sao, dịu dàng dụ dỗ nói.
"Ngoan, đừng khóc, lúc nào thì anh nói muốn ăn hiếp em?"
"Mới vừa rồi rõ ràng anh nói. . . . . . sinh ra ý xấu với cơ thể tôi, còn nói tôi làm khó anh." Hai mắt Lương Chân Chân đẫm nước mắt kể tội.
"Nói không có nghĩa là anh sẽ làm mà, ý xấu có thể khống chế được, được rồi, khóc như con mèo, nghe lời, cởi quần áo, anh bảo đảm sẽ không ép buộc em làm việc em không thích." Đằng Cận Tư dịu dàng dụ dỗ nói.
"Có thật không?" Lương Chân Chân hoài nghi nhìn anh, thấy sự chân thành trong mắt anh nên đồng ý, trong quá trình lau, Đằng Cận Tư vẫn cố gắng khắc chế tay của mình, thật may là cách một lớp khăn lông, bằng không anh thật sự sẽ hoài nghi năng lực khống chế của mình mạnh như thế nào, thứ khảo nghiệm ý chí của anh nhất là thân dưới, đám lông rậm rạp màu đen làm cảm xúc của anh dâng trào, tay không tự giác được run lẩy bẩy, máu trong cơ thể đang sôi lên, kích thích thú tính núp sâu trong lòng.
Vậy mà, khảo nghiệm chỉ mới chính thức bắt đầu, lau xong cơ thể thì phải thoa thuốc, từ cổ đến mắt cá chân, cơ hồ đều có vết thương, anh cần dùng đầu ngón tay để bôi thuốc, sau đó chậm rãi thoa lên vết thương, sau hang loạt động tác này, tay của anh đã hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển nữa, Lương Chân Chân cũng không chịu nổi, ngón tay của anh như lửa đốt da thịt của mình, để lại những ngọn lửa nhỏ, khiến cho cô miệng đắng lưỡi khô, trong lòng không khỏi oán hận mình, anh giữ lời không có ăn hiếp mình, nhưng ngược lại mình không nhịn được, trong lòng đã bốc lửa.
Thì ra không phải chỉ đàn ông mới có nhu cầu ở phương diện này, phụ nữ cũng giống vậy, có điều từ xưa đến nay, phụ nữ đều rụt rè hơn đàn ông, không có can đảm nói ra những lời xấu hổ.
"Được." Rõ rang giọng nói của cô hơi run rẩy, thậm chí mang theo chút than nhẹ mềm mại đáng yêu, Đằng Cận Tư nghe vào trong tai giống như là chất xúc tác, trêu chọc ý muốn mà anh vất vả đè nén xuống, nhưng anh biết mấy ngày này tình huống cơ thể của nai con không cho phép, thấy người cô đầy vết thương, trong lòng càng thêm tự trách, hận không thể tìm hết thuốc tốt nhất trên thế giới, chỉ mong cô hồi phục.
"Ừm, em nghỉ ngơi sớm đi." Anh để thuốc xuống, giúp người trên giường buộc lại nút áo, đắp chăn lên, cúi người khẽ hôn ở trên trán cô, "Bảo bối, ngủ ngon."
Nói xong những lời này anh liền vào phòng tắm, tắm nước lạnh, dập tắt dục vọng cuồn cuộn trong cơ thể mình, sau này bọn họ còn rất nhiều cơ hội, mà mấy ngày nay anh muốn để cho nai con nghỉ ngơi thật tốt.
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy "ào ào", trong lòng Lương Chân Chân cảm thấy ngọt ngào, co chăn lại, nhắm mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.
*****
Ngày hôm sau, sau khi làm kiểm tra, tiêm thuốc xong, Lương Chân Chân thật sự không chịu được nữa, quấn quít lấy Đằng Cận Tư muốn đi ra ngoài dạo, hít thở không khí mát mẻ bên người, ngày nào cũng thế thật muốn nghẹn chết người.
"Ừ, vậy chúng ta đi xuống dưới vườn hoa dạo một chút." Đằng Cận Tư ôm eo của cô đi ra ngoài.
"Được! Bệnh viện thật chán, không có gì chơi."
Nơi này cũng được xem là một trong những bệnh viện tốt nhất Hồng Kông, cảnh sắc trong vườn hoa làm say lòng người, chim hót hoa thơm, khắp nơi bộc lộ ra sức sống mạnh mẽ, đi tới đâu cũng có thể tùy ý thấy được hoa Tử Kinh đang nở rực rỡ, tạo nên một bức tranh đầy sắc màu rực rỡ!
"A Tư, bác sĩ nói khi nào em có thể xuất viện vậy? Tay sẽ không bị tật gì chứ?" Lương Chân Chân lo lắng hỏi.
"Yên tâm, tuyệt đối không, cho dù ở đây trị không được, chúng ta có thể đến những chỗ khác, thậm chí là nước ngoài, nhất định sẽ khôi phục giống như trước kia." Đằng Cận Tư xoay người của cô lại, tròng mắt đen nhìn thẳng mắt của cô, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có, anh cũng từng suy xét qua cái vấn đề này, điều anh nói đều là suy nghĩ trong lòng anh.
"Em tin tưởng anh." Lương Chân Chân mím môi, bộ dáng khéo léo nghe lời, Đằng Cận Tư nhìn đến tâm hồn nhộn nhạo, ngón tay khẽ xoa gương mặt của cô, thuận tay vén một sợi tóc lên mái tóc cô.
"Nhớ nhà sao?"
"Ừ, nhưng hiện tại em không dám về nhà, mẹ Diệp sẽ lo lắng cho em, cơ thể mẹ không được khoẻ, em không muốn làm cho mẹ lo lắng." Đây là lời trong lòng của Lương Chân Chân.
"Bà xã, anh sẽ chăm sóc em cả đời, cửa biệt thự Lan Đình Uyển luôn mở rộng vì em."
"Ai là bà xã của anh, người ta còn chưa đồng ý gả cho anh đấy. . . . . ." Lương Chân Chân cúi đầu mắc cỡ đỏ bừng mặt, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi, hôm nay người này bị trúng tà sao? Động một chút là gọi "bà xã bà xã", càng ngày càng thuận miệng.
"Không gả cho anh, em còn muốn gả cho ai? Ai có gan hùm mật gấu vậy?" Đằng Cận Tư cười đến tự đắc, anh đã công bố khắp thế giới nai con là bà xã của anh, có ai dám tranh giành với anh sao? Chỉ sợ không tìm ra người to gan lớn mật như vậy!
"Tự kỉ cuồng!" Lương Chân Chân không để ý tới anh mà chỉ chú ý đi về phía trước, chợt phía trước có một bé trai hai tuổi chạy tới, vừa đúng đụng vào người cô, khổ nổi cô không có cách đỡ lấy bé, nên để cho Đằng Cận Tư ở bên cạnh làm hộ.
"Cậu bạn nhỏ, em không sao chứ? Sao một mình chạy khắp nơi vậy? Ngộ nhỡ ba mẹ của em không tìm được em thì làm sao đây?" Các câu hỏi liên tiếp của cô khiến cậu bạn nhỏ hơi kinh ngạc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu nhìn về phía cô.
"Không đâu, mẹ nói rồi, mặc kệ Mạc Mạc ở đâu mẹ cũng có thể tìm được." Bé trai non nớt nói, bộ dáng vô cùng dễ thương.
Không biết vì sao, Lương Chân Chân thích cậu bé trai đáng yêu này, "Mạc Mạc thật biết nghe lời."
"Hì hì. . . . . . Dì à, tay của dì bị gì vậy? Có phải cũng giống mẹ Mạc Mạc, ham chơi cho nên bị ngã hay không?" Trong đôi mắt đen như bảo thạch của bé trai đầu nghi vấn.
"Đúng vậy! Dì không cẩn thận ngã xuống, cho nên bị thương rất nghiêm trọng, Mạc Mạc không thể giống như dì nha!" Lương Chân Chân bắt đầu dâng lên tình thương của mẹ, ngay cả Đằng Cận Tư đứng bên cạnh cô cũng nghĩ như vậy, nghĩ thầm: nhất định nai con đang nghĩ tới con, nếu như nó còn sống trên cõi đời này, chắc cũng đã lớn như vậy.
"Dạ, Mạc Mạc đã đồng ý với mẹ sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không được chọc mẹ không vui, phải làm một người đàn ông kiên cường, sau này lớn lên bảo vệ mẹ." Giọng nói non nớt nhỏ nhẹ của cậu bé đáng yêu khác thường, để lại ấn tượng rất sâu sắc với người khác.
Lương Chân Chân rùng mình, nghe giọng điệu nói chuyện của đứa trẻ này, hóa ra là xuất thân từ gia đình đơn thân, không trách được nhỏ như vậy đã hiểu chuyện, nhất định mẹ của bé rất vất vả, một thân một mình nuôi dưỡng nó lớn lên, haizzz. . . . . . Trên đời nhiều đàn ông bạc tình như vậy sao?
"Mạc Mạc, tiểu tổ tông của tôi ơi, con chạy đi đâu rồi?" Đột nhiên, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi tới, rõ ràng sau khi nhìn thấy bé trai thì thở phào nhẹ nhõm.
"Bà ơi, con không có chạy loạn, con nói chuyện với dì xinh đẹp này." Mạc Mạc chạy tới ôm cổ bà nó, ngón tay út chỉ về phía Lương Chân Chân.