Mục lục
Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hơn nữa, có lần tôi còn nhìn thấy cô ta và trưởng ban Tống nói chuyện ở phòng trà nước, có vẻ rất thân thiết."

"Cô nói cái gì? Chân Chân rất thân thiết với học trưởng sao?" Cảm xúc của Lâm Tịnh rất kích động, từ ngày đầu tiên cô vào trong Đài, đã nói rõ với Lương Chân Chân là mình thích Tống Tử Quân, điều đó dường như đã trở thành bí mật được công nhận trong đài, cũng là ranh giới cuối cùng của cô, cô có thể không thèm quan tâm tới ánh mắt của tất cả mọi người mà chơi chung với Lương Chân Chân, nhưng không có cách nào không quan tâm chuyện Lương Chân Chân thân thiết với người trong lòng của mình, loại cảm giác này khiến cho cô rất không thoải mái.

Trong lòng Hoắc Đình Hương vui sướng, biết mình đã tìm được mấu chốt của Lâm Tịnh, thật ra thì cô cũng đã quan sát một thời gian dài mới phát hiện, mỗi lần cô ấy vừa nhìn thấy trưởng ban Tống thì ánh mắt lập tức sáng lên, cái vẻ mặt si tình ấy còn đọng lại trong trí nhớ, mà đúng lúc có lần cô đến phòng trà nước nhìn thấy Lương Chân Chân và trưởng ban Tống nói chuyện với nhau ở trong đó, liền dừng chân không đi tiếp, núp ở cửa nghe lén, đáng tiếc nghe không được rõ ràng lắm, không còn cách nào khác nên đành rời đi, không nghĩ tới lần này đã có tác dụng.

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhìn xa xa thì dường như quan hệ của hai người rất tốt, thật ra thì! Chuyện như vậy thật khó nói, Lương Chân Chân vốn có gương mặt đáng yêu, đàn ông mà, đều thích như vậy."Cô cố ý thêm mắm thêm muối nói.

"Đừng nói nữa." Lâm Tịnh buồn bực ngắt lời cô, trong lòng cảm thấy khó chịu, dù ít hay nhiều thì phụ nữ nào cũng có tâm lý ghen tỵ, chỉ khác nhau về mức độ mà thôi.

"Được, tôi không nói nữa, dù sao cô hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng để bị người có lòng lợi dụng là được." Hoắc Đình Hương thấy đã đạt được mục đích nên cũng không nhiều lời nữa, lúc xoay người nhếch miệng lên thành một nụ cười như ý, Lương Chân Chân, tôi muốn cô nếm thử cảm giác bị người khác cô lập, gia thế lớn mạnh thì có ích lợi gì? Cũng không được hoan nghênh!

Nhà họ Đằng, Hạ Đông vui vẻ chạy ra sau vườn, "Lão phu nhân, tin tức tốt, tin tức tốt!"

Đằng lão phu nhân đang cầm cây kéo tu sửa cành lá thì dừng tay một chút, giả vờ giận trách mắng: "Hấp ta hấp tấp giống như con nít, chuyện gì mà làm cô vui vẻ như vậy?"

"Lão phu nhân, tôi vừa nhìn thấy thiếu gia tuyên bố Lương tiểu thư là vị hôn thê của cậu ấy ở trên truyền hình, còn nói rất nhiều lời, theo tôi thấy, chắc hai người cũng sắp kết hôn rồi." Hạ Đông vui vẻ.

Đằng lão phu nhân để cây kéo xuống, "Thật sao? Rốt cuộc thằng nhóc này đã thông suốt! A Tư đi bước này rất hay, tính cách của bé Chân ấm áp tốt bụng hiền lành, rất dễ bị cảm động, nhất là vào lúc nó đau khổ bất lực, có một người nguyện ý vươn mình ra vì nó, còn tỏ rõ tâm ý đối với nó ở trước mặt mọi người, lời thề cam kết cả đời, phần lớn phụ nữ đều sẽ cảm động, đừng nói chi là Chân Chân dễ mềm lòng như vậy. Làm người phải nhanh nhẹn nhạy bén, một mực cố chấp mù quáng là không được, nhất định phải vừa đấm vừa xoa."

"Dạ dạ, bà nói đúng! Thiếu gia thật sự quá thông minh! Khẳng định Lương tiểu thư không trốn thoát lòng bàn tay của cậu ấy." Hạ Đông cười ha hả nói, bà từng ở biệt thự Lan Đình Uyển tiếp xúc với Lương Chân Chân một khoảng thời gian, trong lòng vẫn rất thích cô, là một cô gái tốt đơn giản, tốt bụng, không bị chiều hư.

"Thật ra trước đây tôi vẫn rất lo lắng, bây giờ xem ra là do tôi nghĩ nhiều, không hổ là cháu trai của tôi mà! Mỗi bước đi đều giống như đánh cờ, từ từ tấn công vào trái tim của bé Chân, làm cho nó không còn đường lui, buộc nó phải thừa nhận lòng của mình." Tâm trạng của Đằng lão phu nhân rất vui vẻ, bà đã mong đợi từ lâu rồi, chỉ hy vọng lần này có thể thuận lợi.

"Tôi tin tưởng rất nhanh thiếu gia và Lương tiểu thư sẽ chim kết liền cành."

"Lão phu nhân, bên Hồng Kông gọi điện thoại tới." Ông quản gia Đằng Phúc của nhà họ Đằng đi tới.

"Hồng Kông?" Đằng lão phu nhân nghi ngờ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem ai ở Hồng Kông, khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì đã hiểu, thì ra là con bé Hợp Hợp kia muốn kết hôn, cố ý gọi điện thoại tới đây muốn mời bà qua chơi, bà vui vẻ nói chuyện với nó một hồi, cho mấy người trẻ tuổi chơi, bà không thể tham gia náo nhiệt, lớn tuổi cơ thể không tốt, không chịu được bôn ba, có lòng nhớ đến bà là đã rất tốt rồi.

Úy Hợp Hợp cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ có thể vậy thôi, sau đó gọi điện thoại cho chị nai con, bà Đằng không tới được, chị ấy và Đằng đại ca nhất định phải tới.

Cúp điện thoại xong, Đằng lão phu nhân sờ những bông hoa nhỏ mà bà chăm sóc mỗi ngày, "Đông nhi, cô hãy lấy lịch ra xem ngày, xem ra tôi phải chuẩn bị trước rồi, lần này đám cưới của Hợp Hợp và Nhĩ Hoàng, nhất định lúc đó sẽ thúc đẩy tình cảm của hai người, thật tốt quá!"

"Ôi chao! Tôi sẽ đi ngay." Hạ Đông vội vàng chạy đi tìm lịch, trừ tiệc thọ tám mươi tuổi của lão phu nhân lần trước, đã lâu nhà họ Đằng chưa có chuyện vui nào khác, quả thật tuổi của thiếu gia cũng không còn nhỏ, với độ tuổi này người bình thường đều đã kết hôn, đứa con cũng được mấy tuổi rồi, làm gì giống như bộ dáng bây giờ của cậu ấy, hoàn toàn không có chút tin tức!

Đằng lão phu nhân mang tâm trạng vui vẻ đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon xem ngày, định chọn một ngày hoàng đạo vào cuối năm, chờ A Tư cầu hôn thành công, nhất định phải lập tức kết hôn, sinh một đứa chắt nhỏ cho bà mới được.

*****

Sau khi Lương Chân Chân cúp điện thoại, còn có cảm giác như mới tối hôm qua ăn cơm với bọn Hợp Hợp, bây giờ mới mấy ngày, bọn họ đã sắp kết hôn.

"Chân Chân, mình cảm thấy Hợp Hợp kết hôn rất đúng lúc." Trong mắt Tiết Giai Ny toả ra ánh sáng.

"Tại sao rất đúng lúc?" Lương Chân Chân không hiểu uống một hớp cà phê.

"Bạn nghĩ xem, đúng lúc hai người có thể đến Hồng Kông tránh mấy tin đồn nhảm nhí này, không phải là chuyện tốt vẹn cả đôi đường sao? Hơn nữa, nói không chừng còn có thể va chạm tạo ra tình cảm mãnh liệt, sau khi trở về hai người cũng chuẩn bị kết hôn." Tiết Giai Ny cười đến giống như tên trộm.

"Nói gì đó! Mình và anh ta. . . . . . nào có nhanh như vậy?" Lương Chân Chân ngập ngừng nói, mặt đỏ lên.

"Woa! Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng thừa nhận rồi!" Tiết Giai Ny kích động thét chói tai.

"Mình. . . . . . Thừa nhận cái gì?" Lương Chân Chân đỏ mặt lầu bầu nói.

"Mới vừa rồi chính miệng bạn nói: bạn và anh ta nào có nhanh như vậy, điều này đã nói lên trong tiềm thức của bạn đã thừa nhận sau này gả cho anh ta? Cô bé, nói thật lòng đi!" Tiết Giai Ny cười nói.

Sắc mặt của Lương Chân Chân lung túng, "Giai Ny! Bạn thật xấu! Mình nói câu đó chỉ đơn giản để trả lời bạn thôi, nào có như bạn nghĩ."

"Haha. . . . . . Thật sao? Bạn chắc chắn không phải bạn muốn gả cho anh ta sao?" Người nào đó cười đến mập mờ, chọc cho Lương Chân Chân thẹn quá hoá giận, đuổi theo muốn đánh cô, điên khùng quậy một trận.

Sau khi về đến nhà, Lương Chân Chân liền gọi điện thoại cho Tổng biên tập, bảo là muốn từ chức, dĩ nhiên Tổng biên tập đầy kinh nghiệm không chịu, đây chính là một miếng ngọc thô chưa được mài dũa ở trong Đài, sau khi được mài dũa chắc chắn sẽ mang lại kết quả không thể ngờ tới, hơn nữa bối cảnh và điều kiện của cô, quá hiếm! Sao có thể nói buông tay là buông tay đây!

【 Chân Chân, Tổng biên tập biết gần đây cô rất cực khổ, chuyện công tác đã nhiều, còn phải đối phó với những tin đồn nhảm nhí, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, như vậy đi, tạm thời cô đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, đi ra ngoài chơi hoặc đi du lịch đâu đó, thả lỏng cả người, sau khi cô trở về, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi. 】

Vài phút sau, Lương Chân Chân mới chậm rãi mở miệng, "Vâng, cám ơn Tổng biên tập."

Nếu Tổng biên tập cũng đã nói như vậy, cô từ chối nữa thì có vẻ không biết điều, đoán chừng đây là chuyện tốt mà nhiều người có nằm mơ cũng không được, nhưng cố tình cô lại gặp được, thật sự là rất có sức hấp dẫn ! Hơn nữa quả thật cô cũng rất thích công việc ở Đài Truyền Hình này, muốn làm một trưởng ban, sau khi suy nghĩ lại, cô liền đồng ý, cho bản thân thêm một cơ hội.

Có lẽ, sau khi tham gia hôn lễ của Hợp Hợp, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng, trên đời này không có chuyện gì không vượt qua được, giống như Giai Ny nói vậy, nên đi du lịch giải buồn!

******

Trong phòng VIP Hoàng cung ở "Hoàng triều thịnh yến", có sáu người đàn ông đẹp trai xuất sắc đang ngồi.

"A Tư, lần này ngay cả ông trời cũng giúp cậu, mới vừa tỏ tình đã thành công, lập tức có cơ hội cùng nhau đi tham gia hôn lễ, đúng là cơ hội khó có được! Cậu nên nắm chắc, tốt nhất sau khi trở về hai người trực tiếp đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận." Quan Hạo Lê bưng ly rượu khẽ nhấp một miếng.

"Bác sĩ Quan nói rất đúng! Bà nội luôn trông chờ ngày kết hôn của đại ca đó." Mạc Đông Lăng vội vàng nói tiếp.

Đằng Cận Tư lắc lắc rượu đỏ trong tay, tròng mắt đen lành lạnh liếc nhìn năm người đàn ông, "Vừa đúng lúc tối nay mấy người đều ở đây, mỗi người phải nghĩ ra cho tôi một phương pháp hoàn mỹ lại lãng mạn."

"Đại ca, phương diện này thì người rành nhất là Tứ đệ suốt ngày lưu luyến trong bụi hoa rồi, cậu ấy là thánh yêu được mọi người công nhận, còn có bác sĩ Quan đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, chắc hẳn kinh nghiệm sẽ rất phong phú." Nông Dịch Tiêu nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, cười đến giống như một con hồ ly giảo hoạt.

"Nhị ca, lời này của anh thật không đáng tin! Ai mà không biết người có kinh nghiệm nhất chính là anh, cả ngày đều ở với con gái bảo bối, cưng chiều đến tận xương tủy, làm cho người khác nhìn đến ghen tỵ!" Mạc Đông Lăng hừ mũi nói.

"Tất cả đều nói ít một câu giùm tôi, tối nay ai cũng không chạy thoát." Đằng Cận Tư ngang ngược phất tay, còn lại năm người chỉ có thể nghe lệnh mà làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK