“Đỗ minh, tuy rằng trong đạo pháp ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng chỉ cần trong bóng tối, thì ta có thể dùng cổ thuật của mình mà từ từ chơi chết ngươi! “
Lưu diệu phát ra một tiếng hừ lạnh với tôi, cậu ta vừa nói vừa lùi về sau:”Nếu như thi độc trồng trên người ngươi không hại ngươi chết được, vậy thì trong mấy ngày tiếp theo, ngươi liền có thể nếm mùi cổ độc mà ta trồng trên người ngươi! “
“Ta sẽ để cho ngươi chết như thế nào cũng không biết!! “
Lưu diệu nói xong, liền từng chút từng chút một lui vào bóng tôi, nụ cười gớm ghiếc trên mặt cậu ta cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi
Tôi muốn đuổi theo cậu ta, nhưng chân tôi lại không ngừng đau đớn, khiến cả người loạng choạng muốn ngã xuống đất
Lưu diệu đi rồi, những bộ xương bò lên khỏi mặt đất không có điểm tựa, lần lượt rơi xuống đất, trông thật gớm ghiếc
Tôi xắn ống quần lên, phát hiện vết thương bị cổ trùng cắn lúc trước, lúc này trên da đã bắt đầu lở loét, mạch máu đen chạy dọc theo cổ chân về phía cơ thể. Mạch máu trên cổ và tay cũng bị thi độc tấn công, dần biến thành một mảng đen ngòm
Tôi đang hít thở sâu, nhưng không khí phun ra từ mũi và miệng tôi cũng mang theo mùi hôi thối của thi độc, đã lan đến khắp cơ thể!
Loại thi độc này cũng giống như thứ được trồng trên người của giang hoài ở âm quan môn, mà tôi đã thấy rõ thi độc trong người giang hoài, thân thể anh ta bắt đầu không ngừng mưng mủ, cuối cùng khiến anh ta phải bỏ đi da thịt của cơ thể
Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn, tôi không muốn bản thân giống như giang hoài ngày đó, biến thành một xác sống!
“Không, không! Không thể như vậy được!! “
Nghĩ đến bộ dạng lúc đó của giang hoài, tôi bắt đầu gấp lên, mau chóng đứng dậy đi ra ngoài trường học, từng giờ từng khắc, việc mà tôi chuẩn bị phải làm, chính là nghĩ cách loại bỏ thi độc trên cơ thể!
Nhưng đồng thời lúc này, lại có một dự cảm tồi tệ dâng lên trong lòng tôi
“Nếu như thi độc trồng trên người ngươi không hại ngươi chết được, vậy thì trong mấy ngày tiếp theo, ngươi liền có thể nếm mùi cổ độc mà ta trồng trên người ngươi….”
Lời lưu diệu nói khi rời đi cứ văng vẳng bên tay tôi
Theo ý tứ của cậu ta,thì cổ nặng nhất mà cậu ta hạ trên người tôi, không phải thi độc mà chính là cổ độc?
Nhưng mà lúc nãy khi chiến đấu, làm sao lưu diệu lại có thể trồng cổ lên người tôi? Mà loại cổ này, lại là cái gì nữa?
Đột nhiên tôi nhớ đến chiếc đồng hồ bỏ túi có thể khống chế tâm thần của người khác, không lẽ cổ mà cậu ta nói, chính là cái đồng hồ đó?
Nghĩ đến đây trong lòng tôi một trận hoảng loạn, nhưng lưu diệu đã rời đi, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa
Tuy nhiên cổ này được trồng khi nào và lại là loại cổ gì bây giờ không còn quan trọng với tôi nữa, bây giờ quan trọng nhất đó là tôi phải rời đi tùm một chúy gạo nếp và nước bùa, tôi nhất định sẽ không để bản thân biến thành như giang hoài!
Đem theo suy nghĩ này, tôi liền rời khỏi sân trường, đi về phía cổng trường
Nhưng đúng lúc này tôi lại thấy một thân ảnh xuất hiện từ cầu thang của toà nhà dạy học, sau đó đi về phía tôi
Thân ảnh cũng người này dần trở nên rõ ràng dưới ánh đèn
Người này không phải ai khác mà chính là vương khiết, bạn gái của lưu diệu. Vương khiết nhìn tôi với vẻ sợ hãi, tóc tai trở nên bù xù và nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cơ thể cô ấy không ngừng rung rẩy
“Một màn lúc nãy…. tôi đã nhìn thấy, lưu diệu… Anh ta sẽ làm hại tôi sao?Các Anh…. rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Vương khiết đi đến trước mặt tôi hỏi trong giọg nói đầy vẻ sợ hãi
Tôi thở dài, mùi hôi thối của thi độc liền bốc lên:”Lưu diệu đã liên tiếp giết bốn người bên cạnh tôi, mà tôi đến đây là để tìm cậu ta báo thù. “
“Lưu diệu biết cổ thuật, cũng biết đạo phap, tôi đã giải tình cổ trong người cô, với tính tình của cậu ta, e rằng vẫn còn quay lại tìm cô, bắt cô tiếp tục ăn cổ trùng, bắt cô phải tình nguyện đi theo cậu ta “
Tôi kể lại mọi chuyện cho vương khiết nghe, lại khiến sắc mặt của cô ấy trong nháy mắt trở nên trắng bệch
“Lưu diệu…. Anh ta là một con ác quỷ! Tôi vốn dĩ không hề thích anh ta, tôi không muốn thấy bộ dạng ghê tởm đó, như vậy tôi sẽ điên mất! Tôi phải làm sao bây giờ? “Vương khiết khóc hỏi tôi, nước mặt làm ướt cả gương mặt cô
Vương khiết là một người đáng thương, vô cớ lại bị lôi vào cuộc tranh chấp của chúng tôi. Nếu tôi không xuất hiện, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục say mê lưu diệu, mỗi ngày đều đến ký túc xá chờ cậu ta về, nhưng trước mắt, tôi đã giải tình cổ trong người cô ấy, tự nhiên sẽ không thể tranh khỏi một số phiền phức
Tôi nhìn xung quanh, lúc này xung quanh trống rỗng, không còn thấy bóng dáng của lưu diệu, xem ra cậu ta đã sớm rời đi
Tôi nói với vương khiết:”Vương khiết, cô không nên tham gia vào tranh chấp của tôi và cậu ta, vì an toàn của cô, cô vẫn nên rời khỏi trường học trước, đợi qua nữa tháng hẵng trở lại! “
“Vậy…. nửa tháng sau thì sao? “Vương khiết lí nhí hỏi
Tôi cười nói:” qua nửa tháng sau, thì trên thế giới này sẽ không còn người tên lưu diệu nữa. “
“Chuyện này chỉ có tôi và cô biết, không được nói với bất kì người nào khác, nếu không sẽ lại có phiền toái, người bị hại chính là bản thân cô. “cuối cùng, tôi cảnh cáo nói với vương khiết
Vương khiết liền gật đầu nói:”Vậy…. bây giờ tôi về ký túc xad thu dọn đồ đạc, bây giờ lập tức rời đi! “
Nói xong, vương khiết luống cuống đi về, khuôn mặt vốn dĩ đang thả lỏng của tôi lại vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo, tôi cuối đầu xuống thì thấy mạch máu trên mu bàn tay lộ ra ngoài, nhô cao lên, màu đen thẫm như sắp bung ra
Thi độc trong người tôi lúc này đã lan ra khắp cơ thể, tim và các cơ quan nội tạng của tôi được tâm lực bảo vệ nên không bị tấn công bởi thi độc, nhưng một khi thời gian quá dài thì nó cũng sẽ gây ra rắc rối
Tôi không dám chần chờ nữa, vội ra khỏi cổng trường và mua một bao gạo nếp ở tiệm tạp hoá sắp đóng cửa
Sau đó tôi mang bao gạo nếp này đến khách sạn gần đó và mở cửa phòng
Vào phòng khách sạn tôi liền khoá cửa, lập tức rắc gạo nếp vừa mua lên cái chân bị thi độc cắn
Gạo nếp vừa đụng đến da tôi, liền bốc khói lên, trong nháy mắt trở thành maug đen, khiến tôi đau đớn vô cùng
Sau khi học được phương phap giải thi độc mà giang hoài dạy tôi lúc đó, tôi lại tiếp tịc rắc gạo nếp lên người bắt đầu mưng mủ, một làn khói bốc lên cả căn phòng, sau đó bay qua khe cửa sổ, tôi cắn chặt răng không để bản thân kêu lên vì đau
Một bao gạo nếp rất nhanh liền dùng hết, nhưng khiến tôi thấy thấy vọng là lưu diệu đã từng nói đây không phải là thi độc bình thường, nhưng loại gạo nếp này chỉ có tác dụng trị thi độc bình thường, nhưng mà sau khi thi độc bị tôi rắc gạo nếp, lại tiếp tục mọc lên, không cách nào ngăn cản được
Sau đó, tôi lại sử dụng dương khí trong cơ thể mình, nhưng khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, thân là một người thuần dương như tôi, dương khí trong người dày đặc hơn nhiều so với người bình thường, bình thưowngg những thi độc đó cũng sẽ bị ép ra khỏi người tôi
Thi độc mà lưu diệu trồng trên người tôi nghiêm trọng hơn so với tôi tưởng tượng
Mà tiếp theo, tôi liên tục dùng mấy cách, nước bùa, tâm lực nhưng vẫn không có tác dụng gì
Thứ duy nhất có tác dụng với thi độc trong coe thể tôi chính là phật lực mà tôi đã tu luyện ở chùa thừa duyên, nhưng hiểu biêys về phật phap của tôi còn nông cạn, phật pháp tu luyện cũng có hạn, mà điều phật lực của tôi có thể làm, chỉ là ngăn thi độc phát tán, khiến vô không bị phân hủy như giang hoài, nhưng là vô phương cứu chữa
Trong lòng tôi rất khó chịu, điều đầu tiên tôi nghĩ tới chính là quay về chùa từ duyên, khẩn cầu một vị trụ trì phật phap cao thâm của chùa từ duyên thay tôi giải cổ, những chùa thừa duyên lại cách mặc dương rất xa, tôi lo rằng huyết cổ trong người sẽ sớm phát tác, Xem ra, chỉ có thể dùng phật lực cầm cự một thời gian, đợi sau khi giết lưu diệu, sau đó trước khi thi độc hoàn toàn phát tác,mau chóng đi đến chùa thừa duyên một chuyến
Đem theo cách suy nghxi trầm trọng này, tôi liền đến giường chợp mắt, dần dần chìm vào giấc mơ
Tuy nhiên giấc mơ đẹp của tôi không kéo dài được bao lâu thì một cơn gió lạnh đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ, tôi vô thức mở mắt ra, thì liền thấy không biết cửa sổ phòng đã được mở ra từ lúc nào, gió vãn tiếp tịc tràn vào phòng, khiến tôi rùng mình vì lạnh.
Tôi dụi dụi mắt, chuẩn bị đứng dậy đóng cửa sổ,nhưng vào lúc này, tôi lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng
Trên giường tôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người, trong ánh đèn lờ mờ, hắn dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.