Mục lục
Âm Quan Minh Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mèo thần tài đã chết, linh hồn cuối cùng của nó tiêu tán trong không trung, tôi u ám cúi đầu, nhìn về phía tưởng kim quý, không lí do mà nhíu chặt mày

Quá bất thường, quá bất thường rồi!!

Từ một pha động tĩnh lúc nãy có thể nhìn ra thực lực của con mèo này không quá mạnh, thậm chí có thể nói là rất yếu

Nhưng mà lúc nãy khi nó bị nhốt trong quan tài, làm sao lại có oán niệm sâu như vậy, có thể khiến cho tưởng kim quý tâm thần rối loạn làm ra hành động khác thường đến thế?

Cứ cho là nghiệp báo, thì phải khiến người khác đang bình thường mà bị thêm bệnh tật xui xẻo mới đúng, không thể có chuyện khiến cả tưởng gia chết trong một ngày?

Tuy nghiệp báo hung ác, nhưng mạng người do trời, chỉ vì oán niệm của một con mèo thần tài mà nghiệp báo đổ lên toàn bộ tưởng gia, đây đúng là điều người khác không nghĩ tới

Trong sự nghi ngờ của tôi, cơ thể của tưởng kim quý đột nên co giật từng trận, sau đó tay chân duỗi thẳng ra, không còn bất kì động tĩnh gì, đồng tử hai mắt dần giản ra

Tưởng kim quý…. chết rồi

Rốt cuộc ông ấy cũng không thoát khỏi vận mệnh, ông có chín năm hưởng lạc, đổi lại chính là cả nhà chết hết

Chẳng qua là, tôi không cảm thấy những việc xảy ra trước mắt này là do con mèo thần tài bị nhốt trong quan tài chín năm, mà càng giống như người khác cố ý lên kế hoạch

Tôi dần dời ánh mắt khỏi cơ thể của tưởng kim quý, nhìn về phía phạm toàn

Lúc này hai mắt phạm toàn đỏ hoe, cơ thể đột nhiên vặn vẹo

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được nỗi đau đớn trong lòng phạm toàn, không hề có ý gì khác, hơn nữa nếu tất cả chuyện này là do ông ấy gây ra thì ông cũng không cần làm tất cả những điều này, cũng không cần mời tôi đến

Nhưng vào lúc này từng trận âm khí tản ra từ trên người tưởng kim quý, bắt đầu ngưng tụ trên thi thể của ông ta

Tưởng kim quý chết rồi, linh hồn của ông ấy bò ra khỏi thi thể, xuất hiện trong tầm mắt tôi

Lúc này linh hồn của tưởng kim quý rất sợ hãi, ông nhìn thi thể của chính mình, rồi lại nhìn tôi và phạm toàn ở một bên, rồi ánh mắt lướt qua chúng tôi nhìn về phía cánh cửa tầng hầm

Thuận theo tầm mắt của tưởng kim quý, tôi quay đầu thì thấy cánh cửa không biết đã mở ra từ lúc nào, một tia sáng xuyên vào tầng hầm, phản chiếu cả tầng hầm âm u

Lúc này ở cửa xuất hiện một người, người đó chính là phù băng

Ánh mặt trời chiếu từ phòng khách xuyên qua sau lưng phù băng, xung quanh người cô một tầng ánh sáng trắng, gió khẽ thổi làm lay động mái tóc dài của cô

Phù Băng đang đứng ở cửa, cong cong đôi mắt, hướng chúng tôi nở một nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời

“Cô…. cô!! “

Linh hồn của tưởng kim quý truyền đến tiếng kêu sắc bén, phần lớn âm khí tuôn ra từ người ông, linh hồn của ông đang bắt đầu sụp đổ!!

Tiếng gầm của tưởng kim quý biến thành tiếng than thảm thiết, đau đớn vô tận bao lấy toàn bộ cơ thể, chỉ trong nháy mắt linh hồn của ông đã tiêu tán trong không trung

Tưởng kim quý chết rồi, linh hồn của ông cũng hồn bay phách tán, thậm chis đến cả tư cách bước vào quỷ gian cũng không có

Tôi không để ý đến tưởng kim quý nữa mà nhìn về phía phù băng, trong lòng lộ ra một tia bối rối:” Phù băng, cô đến đây làm gì? “

Phù băng không hề trả lời, đương nhiên là do cô không thể trả lời, bởi vì cô là một người câm

Trên mặt phù băng vẫn là nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời đó, phảng phất như không hề thấy ở hiện trường còn có một người chết, mà giữ nụ cười lặng lẽ đó bước về phía tôi, đưa tay ra, dẫn tôi rời khỏi căn hầm

“Phù băng, rốt cuộc cô muốn làm gì? “

Tôi có chút tức giận với phù băng không hiểu chuyện, người chết là lớn nhất

Phù băng sửng sốt, không còn cười nữa, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc bối rối

Nhưng phù băng cũng không để ý đến lời tôi, cũng không quay đầu lại mà kéo tôi rời đi

Lần này sức lực của phù băng rất lớn, bị cô ấy kéo như vậy cơ thể của tôi nghiêng về phía trước, bị cô kéo lên phía trường

Sự bất thường của phù băng, khiến tôi cảm thấy khó hiểu, tôi quay đầu nhìn về hướng phạm toàn, thì phát hiện phạm toàn lúc này vẫn đứng ở đó như một cục đá không động đậy

Mà ánh mắt của phạm toàn rơi xuống người phù băng, khuôn mặt vốn đang ảm đạm của ông lại lộ ra một nụ cười quỷ dị

“Thì ra là vậy! Hahaha…. thì ra là vậy!! “

Lúc này phạm toàn đột nhiên cười lớn lên, nhưng trên mặt lại không có chút vui mừng nào

Rầm rầm rầm….

Trong tiếng cười của phạm toàn, mặt đất rung rẩy dữ dội, tiếng gào thét vang lên từ bốn phía

Tôi tiêu tốn sức lực rất lớn mới lấy được tay phù băng ra, tôi nhìn xung quanh, liền phát hiện vách tường dưới căn hầm xuất hiện vết nứt từ lúc nào

Đây…. là chuyện gì xảy ra? Căn biệt thự này vốn dĩ còn đang tốt tại sao bây giờ lại muốn sụp???

Trong lòng tôi vô cùng bối rối, cảm giác hoang mang chưa từng thấy bao trùm lấy tim tôi, mà phạm toàn lại vẫn đứng bất động như không biết gì mà cười ở đó, cười đến thê thảm

“Nghiệp báo a nghiệp báo, đây mới thật sự là nghiệp báo!! Đáng thương tôi chín năm ngu muội, đến lúc này mới chân chính nhận ra!! “

Phạm toàn cười lên, cười đến điên cuồng, cười đến thê thảm, từng tảng bê tông rơi xuống đập vào đầu phạm toàn, nhưng ông lại không hề có ý trốn tránh, chỉ đứng yên khi những tảng đá rơi xuống

Bên ngoài căn hầm vang lên từng trận tiếng la hét, những người dân lúc trước đến giúp đỡ, những người Tưởng gia đến đưa tang cũng chú ý đến động tĩnh, tiếng la hét tới lui trong biệt thự, tiếng bước chân liên tục vang lên, như chen chúc nhau chạy trốn ra ngoài

“Phạm tiên sinh mau chạy, cứ đứng ở đó không cần mạng hay sao? “

Tôi không biết vì sao căn biệt thự này lại đột nhiên sụp đổ, nhưng tôi cũng không còn thời gian để suy nghĩ nữa mà mau chóng chạy trốn

Tôi chạy đến trước mặt phạm toàn, muốn dẫn ông rời đi, nhưng tôi chỉ vừa mới đi qua, phạm toàn lại đột ngột vươn tay đẩy tôi ra, hại tôi suýt chút thì té ngã

Rầm!..

Một tảng bê tông hướng đầu phạm toàn mà rơi xuống, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhuộm đỏ cả khuôn mặt ông

Nhưng trên mặt phạm toàn lại không hề có chút đau đớn nào, cũng không có ý định chạy trốn, mà chỉ đứng đó với khuôn mặt đầy máu nở nụ cười thê lương

“Báo ứng…. thiên tai cũng do con người mà ra a! Hỏi thêd gian ai có thể chạy thoát khỏi luân hồi!! “

Phạm toàn ngửa đầu lên không trung cười lớn, nhưng ngay sau đó trần nhà liền nứt ra rơi xuống người phạm toàn

Tiếng cười của phạm toàn im bặt, tảng bê tông đập vào người ông, từng thanh sắt xuyên qua lồng ngực, qua não ông, cơ thể ông giống như một quả dưa hấu bị ném trúng đích, máu tươi tung toé bay ra

Cơ thể của phạm toàn bị đập vài dênd biến dạng, nằm bẹp như miếng thịt dưới tảng bê tông, chỉ còn lại từng cơn co giật theo bản năng thần kinh

Ba người Tưởng gia đã chết, mà bây giờ, phạm toàn-đạo sĩ cũng chết, đối với cái chết của ba người tưởng gia, tôi có thể tự thuyết phục bản thân mình là do nghiệp báo của mèo thần tài

Nhưng trước đó mèo thần tài đã chết, với đạo hành của nó không thể chân chính tổn thương phạm toàn, mà bây giờ toàn bộ căn biệt thự lại đột nhiên sụp đổ, mà phạm toàn lại chết trong từng trận tiếng cười điên cuồng, khiến tôi không thể nào thông suốt được

Tuy tôi không nghĩ thông, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ những chuyện này, lúc này vách tường đã nứt ra, chỉ không lâu sau toàn căn biệt thự sẽ biến thành bãi phế tích!

Từng thời từng khắc, phù băng đều níu lấy tay tôi, muốn kéo tôi rời đi, tôi quay đầu nhìn thi thể phạm toàn lần cuối, cũng không do dự nữa, chạy ra bên ngoài…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK