Chương 1810
“Đúng thế, chúng tôi cũng rất sốc khi đột ngột nghe thấy tiếng rầm.” Một thành viên trong đội cũng đứng lên giải thích, “Thương Tiên sinh nói mặc dù để chúng tôi giám sát cô ta, nhưng chúng tôi cũng là đội cảnh vệ của tổng thống, cô ta đột ngột qua đời, nếu như truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ rất phiền phức, dù sao cô ta cũng không phải tội phạm, chúng ta cũng không có bằng chứng phạm tội của cô ta.”
Thương Dục Thiên lạnh lùng liếc nhìn tên cảnh vệ kia, người kia trong lòng có chút không thoải mái, nhưng đứng lên ưỡn ngực nói: “Điều tôi nói chính là sự thật.”
Thương Dục Thiên trầm mặc một hồi, sắc mặt lạnh lùng, đưa tay về phía trợ lý, “Đưa cho tôi một đôi bao tay.”
Trợ lý nhanh chóng tìm thấy một đôi găng tay từ biệt thự và đưa nó cho ông ấy.
Thương Dục Thiên bước tới, cúi người, kiểm tra thân thể của Khương Kiều Nhân, sau đó nhìn lại nhóm cảnh vệ, cuối cùng nói với đội trưởng của bọn họ: “Đưa người đi, các anh biết phải xử lý như thế nào rồi đấy.”
Nói xong quay người lên lầu, bỏ lại đám cảnh vệ đang nhìn nhau.
Trợ lý đi theo ông từng bước, cho đến khi ông vào phòng làm việc, mới nhẹ giọng hỏi: “Thương tiên sinh, sao cô ấy lại đột nhiên chết thế này.”
“Bị người từ trong phòng đẩy xuống.” Thương Dục Thiên châm điếu thuốc, nhẹ giọng nói.
Trợ lý sửng sốt, “Không thể nào.”
Nói xong, anh ấy chợt nhận ra hôm nay sau khi Thương Dục Thiên đưa Khương Tụng đến bệnh viện, trong bệnh viện cũng chỉ còn lại hai vệ sĩ, bọn họ vẫn đang ở bên ngoài bảo vệ Khương Tụng.
Ngoài một quản gia và người hầu, những người còn lại trong biệt thự là thành viên của đội cảnh vệ.
Nếu là quản gia hoặc người hầu muốn đẩy Kiều Nhân xuống, một người sống sờ sờ như Khương Kiều Nhân sẽ gào thét chống cự.
Nhưng nếu là đang giằng co thì tại sao những người cảnh vệ hoàn toàn không hề hay biết tình huống lúc đó, thậm chí còn tưởng cô ấy đang tìm cách chạy trốn nên đã ngã từ cửa sổ xuống đất tử vong.
Điều này thật kỳ lạ.
“Thương tổng, anh sẽ không nghi ngờ là cảnh vệ giết chết Khương Kiều Nhân.
Khi trợ lý vừa thốt ra, Thương Dục Thiên đã cảnh cáo anh ấy và nói với giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Cô ấy có vết bầm tím trên lưng và cánh tay nên ai đó đã đẩy cô ấy.”
Người trợ lý im lặng.
Thương Dục Thiên là người nắm quyền Thương gia.
Nhưng Thương gia có nhiều người cạnh tranh khốc liệt, Thương Dục Thiên cũng từng bước từ dưới đáy leo lên, ông ấy biết quá nhiều điều.
“Thương tổng, những người bên ngoài bảo vệ chúng ta đều do Tống Nguyên sắp xếp, chẳng lẽ là ông ấy.”
“Không phải.” Thương Dục Thiên lắc đầu. “Nhưng Tống Nguyên vừa mới lên chức không thể một lúc khống chế toàn bộ Nguyệt Hàn, cũng không thể khiến tất cả mọi người trung thành với ông ấy, luôn có người vì lợi ích riêng mà không có chung suy nghĩ với ông ấy.”
Trợ lý sửng sốt, “Thương tổng, hay là chúng ta rời khỏi Nguyệt Hàn trước đi, bây giờ ở Nguyệt Hàn không an toàn.”