- Ta cũng thật sự hiếu kì, không biết có vị sư đệ nào ở đây có thể cùng Trần Duyên ta bình khởi bình tọa đây.
Hắn lời nói không chỉ trần trụi khiêu khích, kẻ hữu ý lại nghe ra ẩn sâu trong đó mang đến nặng nề thách thức chi ý.
- Quả thật con mẹ nó soái a, đây mới chính là cường nhân thật sự. Không như chúng ta sư huynh cả ngày chỉ biết đứng trước mặt tân đệ tử hô mưa gọi gió.
- Ha ha ha ngươi lấy hắn ra để so sánh với thiên tài đệ tử không khỏi quá khấp khiễng đi, hắn đời này Trúc Cơ hay không cũng là điều khó đoán.
Hàng vạn đệ tử khí thế trở nên sôi sục, bọn hắn thập phần mong chờ liệu có kẻ nào sẽ đứng ra trừng trị Trần Duyên vì dám hung hăng phách lối đây.
- Vạn sư huynh, tên Trần Duyên này quá ngông cuồng, hắn khẳng định không để chúng ta vào mắt.
- Phải, phải… chúng ta sao nhắm mắt làm ngơ được, danh dự Ma Kiếm Sơn đệ tử vạn năm nay không thể để một kẻ như hắn giẫm đạp.
Ma Kiếm Sơn người trên mặt đã nỗi lên huyết sắc, bọn chúng song quyền siết chặt như thể muốn ngay tức khắc xông tới dạy dỗ Trần Duyên.
- Tất cả yên tĩnh cho ta, đây không phải là nơi để các ngươi hồ nháo.
Vạn Vân Phi không khỏi nóng giận quay người hét lớn vào mặt những kẻ không biết trời cao đất rộng kia. Trên đó 10 vị Kim Đan tu sĩ tọa trấn, đừng nói những tên tôm tép bọn hắn, một môn phái cỡ nhỏ cũng sẽ bị diệt môn chỉ trong tíc tắc.
- Viên Thành Lực bái kiến chư vị trưởng lão.
Sau một hồi yên lặng, Bình Địa Sơn người rốt cuộc cũng không thể ngồi yên. Thân là kẻ dẫn đội, Viên Thành Lực không thể nào bày ra bộ mặt hèn nhát làm ô danh Trúc Cơ đệ tử.
- Đệ tử thu thập được 9 phần trái tim yêu thú, mong trưởng lão dò xét.
Không ngừng có những thanh âm nuối tiếc vang lên, ai nấy đều vì Viên Thành Lực một bước xẩy chân mà ca thán.
- Đệ tử Tào Minh kính dâng lên 9 phần trái tim yêu thú.
- Đệ tử Tà Quân không may chỉ có thể thu thập được 9 phần.
- Đệ tử…9 phần trái tim yêu thú…
- …
Hoàng cảnh diễn ra không khỏi quá khác thường, không chỉ chúng đệ tử xôn xao mà 10 vị trưởng lão cũng lấy làm lạ kì.
- Những lần trước xuất hiện diễn cảnh thu thập thiếu 1 phần như thế này đều ít tới thương cảm, Bách Niên Chi Chiến năm nay thực lực mỗi sơn nếu không kể Ma Kiếm Sơn đều tương đối đồng đều. Ban đầu lão phu còn nghĩ rằng sẽ có không ít kẻ hoàn thành nhiệm vụ chứ.
Nhị trưởng lão đứng ngồi không yên, lão đệ tử năm nay đều là những viên ngọc quý, cùng với tên đệ tử thiên phú mạnh mẽ dẫn đội thì diệt sát 10 đầu yêu thú cũng không hẵn là nhiệm vụ khó khăn đi.
- Đệ tử Lưu Hạ xấu hổ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nam nhân dáng vóc tiêu sái phong trần, hắn đạo bào rách rưới, tóc dài buộc chặt thành đuôi không khỏi bất đắc dĩ thở dài, nộp lên đủ 9 phần vật phẩm.
- Nhị sư huynh, tiểu tử Lưu Hạ kia không phải là đệ tử đắc ý của ngươi sao? Với thực lực của hắn cùng mười mấy tên thiên tài đệ tử trong 3 tuần trăng không thể nào thất bại mới đúng.
Ngũ trưởng lão đối với Viên Thành Lực chỉ cách biệt đúng 1 phần cũng không khỏi tiếc hận, nhưng lão cũng không quá thất vọng. Chỉ có thể trách tên đồ đệ này không may. Có điều càng về sau lão càng lộ ra ánh mắt quái dị hướng về Trần Duyên, nội tâm thầm không may.
- 9 thành nguyên do khẳng định không thể nào thoát khỏi tên tiểu tử này liên can đi.
Không chỉ có hắn, toàn trường đều đổ dồn ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Duyên. Mọi người dần ngộ ra câu nói nồng đậm mùi thách thức của hắn, thật ra đó không phải là lời của một kẻ hừng hực chiến ý mà là trần trụi đe dọa.
- “Liệu các ngươi có dám cùng Trần Duyên này bình khởi bình tọa.”
Đến thời điểm này, đáp án là không thể. Ngoài trừ Ma Kiếm Sơn chưa lộ diện thì bát đại phong sơn đệ tử đều e ngại cuối đầu khiến cho chư vị trưởng lão tâm khảm không khỏi đắng chát.
Cuối cùng Ma Kiếm Sơn người không thể ẩn nhẫn, Vạn Vân Phi mang trên vai gánh nặng vạn năm huy hoàng của đệ nhất chủ phong cùng khổng lồ niềm hi vọng của hàng trăm sư đệ trong đó không ngoài bát trưởng lão.
- Chỉ cần tên đệ tử này cũng lấy ra 10 phần trái tim thậm chí là nhiều hơn thì lần đánh cược này lão phu cầm chắc chiến thắng trong tay.
Vạn Vân Phi chính là ngọn có cứu mạng cuối cùng, lão trên tay bảo vật thiên địa hiếm này có liệu phải cắn răng chuyển giao cho kẻ khác hay thành công cướp về thứ mà lão nằm mộng cũng phải chiếm giữ cho bằng được kia.
- Vạn Vân Phi, tiểu tử ngươi chắc hẵn sẽ không khiến tông chủ xấu mặt đi?
Hắn còn chưa lấy ra chiến lợi phẩm thì bát trưởng lão trên cao, song mục giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác nhìn xuống. Vạn Vân Phi cả người bỗng dưng rét run, hắn dường như cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng vạn năm, chỉ một chút sơ sẩy liền ngay cả tính mạng cũng không thể bào toàn.
- Bát sư đệ ngươi đừng quá phận.
Đại trưởng lão làm sao có thể ngồi yên, lão pháp lực đánh tan bát trưởng lão sát khí đang chấn áp Vạn Vân Phi. Gánh nặng mất đi cũng khiến hắn khó có thể thở phào, nguy cơ vẫn còn đó một lão quái Kim Đan kì không rõ lí do đối với hắn nhìn chằm chằm, dù có là thiên tài tuyệt thế cũng khó lòng bình thản.
- Lão gia hỏa này bỗng nhiên hỏa nộ xông thiên tới mức làm ra hành động khó coi này hẵn cũng không phải ghi hận lên ta đó chứ?
- Không phải, một kẻ tôm tép như ta không thể nào khiến lão ghi hận sâu tới vậy nhưng mà lão rõ ràng âm mưu muốn Vạn Vân Phi không được phép thua cuộc. Không cần biết lão mưu tính điều gì Trần Duyên ta một lời đã hứa với sư phụ không thể nào làm người thất vọng.
Trần Duyên trong não hãi chợt nghĩ ra một mưu kế, hắn song thủ siết chặt, quyết định làm ra mạo hiểm hành động. Vì ngôi đầu này Trần Duyên đã làm lộ ra con không ít con bài tẩy, từ khống trùng thủ đoạn, luyện thể cao cường, tới Pháp Bảo cũng không giữ lại, xuất ra chiến đấu. Hắn không muốn xuất hiện diễn biến ngoài ý muốn, chiến thắng này phải là mạnh mẽ nghiền ép.
- Chư vị trưởng lão, xá tội cho đệ tử mạo muội có lời muốn nói.
- Được.
Đại trưởng lão phất tay.
- Ma Kiếm Tông vạn năm qua lịch đại tiền bối đều lấy sự nghiệp chấn hưng tông môn làm trọng, vì lẽ đó mà Bách Niên Chi Chiến ra đời hòng muốn trong vô số đệ tử nổi bật phát hiện ra một viên ngọc trân quý nhất.
Nói tới đây tất cả tu sĩ đều gật đầu không sai.
- Nay Thập Nhất Chấn Sơn Tông đệ tử có mặt tại nơi đây ta ắt hẵn đều có cùng mục đích, tìm ra kẻ có thực lực cao cường nhất.
- Không sai, Ma Kiếm Tông tu sĩ thực lực bình thiên hạ.
Hàng vạn đệ tử một lời không khác, nơi tu tiên hiểm ác này thực lực chính là tất cả, có thực lực ngươi sẽ nắm giữ tất cả mọi thứ. Những kẻ yếu hèn chỉ có thể ẩn nấp chờ đợi thời khắc cuối thọ nguyên tiêu hết rơi vào diệt vong.
- Tiểu tử ngươi có gì mau nói ra không cần phải úp úp mở mở.
- Đệ tử tin rằng muốn tìm ra kẻ mạnh nhất không gì có thể xác thực hơn là trực tiếp chiến đấu.
Nói tới đây Trần Duyên quay sang Vạn Vân Phi, song mục như găm vào người hắn. Trước ánh nhìn nghi ngờ của nhiều người, Trần Duyên chiến ý thao thiên không thể cản phá, chỉ tay hướng về hắn dõng dạc nói lớn.
- Vạn Vân Phi, ngay tại đây Trần Duyên ta không cần biết ngươi lần này có hay không thu thập đủ trái tim yêu thú. Nếu thật sự là nam tử hán thì ra đây chúng ta cùng nhau tỉ thí, kẻ nào nắm tay lớn hơn mới thật sự xứng đáng chiếm lấy ngôi đầu bảng.
Trần Duyên bước tiếp theo làm ra cử động không tưởng, hắn dám trên chiến đài trước sự hiện diện cao tầng tông môn đứng ra tuyên chiến. Không cần nghĩ hắn làm ra hành động này là ngu ngốc hay quá phận nhưng phần đãm lược này quả thật không khỏi làm cho các sư huynh đệ vỗ tay ủng hộ.
Vạn Vân Phi chiến ý cũng không hề thua kém, hắn đã từng nếm qua Trần Duyên lợi hại nhưng vốn bản tính ưu việt kẻ khác, Vạn Vân Phi chưa hề tâm phục khẩu phục bởi vì hắn chân chính thực lực vẫn chưa hề xuất ra. Không ngờ Trần Duyên lại dám điểm mặt thách thức, điều này càng khiến Vân Phi nội tâm rạo rực không yên.
- Hỗn xược, tiểu súc sinh kia lá gan của ngươi quá lớn đi. Đừng nghĩ nặn ra một chút thực lực liền mắt cao hơn trời, lão phu ở đây nếu không chấn áp một tên ngông cuồng, tự đại như người thì làm sao có thể phục chúng chứ?
Mắt thấy mưu kế 9 phần sắp hoàn thành đột nhiên lại xuất hiện sự việc ngoài ý muốn bát trưởng lão không thể ngồi yên. Lão từ trên đại tọa, hữu thủ pháp lực như che khuất bầu trời lăm le giáng xuống đầu Trần Duyên.
- Gan của hắn là lão phu cho a.
Cự thủ lơ lững trên không chưa kịp có động tĩnh thì một thanh âm già nua quen thuộc được cất lên. Tứ trưởng lão làm sao có thể ngồi yên tận mắt chứng kiến kẻ khác ra tay với lão đồ đệ. Hắc kiếm vung ra, cự thủ mang trên đó khổng lồ pháp lực đã hoàn toàn tan biến, ánh mặt trời lại lần nữa hiện ra.
- Tứ sư đệ, bát sư đệ đây không phải là lúc thích hợp, các ngươi không muốn chúng ta bị mất mặt trước bọn tiểu bối đi.
- Hừ, kẻ gây chuyện không phải là ta, tên nghiệt đồ kia dám làm trái ý chỉ của tông chủ, ngang nhiên trước chốn đông người ra mặt tạo phản, ta chấn áp hắn chính là đúng người đúng tội.
Bát trưởng lão trước nay vốn không phải là kẻ nhân nhượng, lão tuy cố kị Phong Ma Chân Nhân thực lực lợi hại nhưng điều đó cũng không có nghĩa là lão sợ chết, cả đời phải nhún nhường.
- Điều này…
Nhị trưởng lão có chút khó xử, lão quả thật không tiện ra mặt bênh vực cho Trần Duyên. Cái mủ tạo phản này quả thật quá lớn, nếu như đổ xuống đầu Trần Duyên, khẳng định hắn sẽ sống không bằng chết.
- Ngươi đừng nên đưa tông chủ ra làm cái cớ, vạn năm nay Bách Niên Chi Chiến do tông chủ lập ra cốt yếu chính là từ trong vô vàn đệ tử chọn ra kẻ có khả năng nắm giữ trọng tránh chấn hưng tông môn. Còn luật lệ vốn trước nay đều do trưởng lão đề ra không liên quan gì tới người.
- Nay lão phu, tứ trưởng lão Ma Kiếm Tông chấp thuận cho hai vị thiên tài đệ tử này so đấu, chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể dẫn đầu tông môn tu sĩ.
Có kẻ đối với tông chủ uy danh tỏ ra khiếp sợ nhưng lão lại không tồn tại trong đó, Phong Ma Chân Nhân pháp lực uy nghi đứng ra bảo chứng.
- Ta không chấp thuận.
- Ta cũng không chấp thuận.
Bát trưởng lão đương nhiên sẽ kịch liệt phản đối, kéo theo đó là thập trưởng lão mối hận trảm rớt một tay còn đó không nghi ngờ cũng chống lại lão.
- Lão phu chấp thuận cho hai tiểu tử này đọ sức a.
Nhị trưởng lão đứng lên mỉm cười đáp.
- Ta phản đối.
Thất trưởng lão giọng nói trong trẻo có chút ngoài ý muốn chống lại.
- Ta chấp thuận.
- Tên tiểu tử này đã từng lên núi của ta tu luyện, thiên tư không tệ. Với lại Thành Vũ ta xưa nay đều tuân theo chủ ý “kẻ mạnh nắm lấy tất cả”. Kẻ có tiềm lực bước chân vào Danh Bá Chi Bảng cũng không nằm ngoài chữ “mạnh”.
Ngũ trưởng lão đạo y khẵng khái nói.
- Ta không có quyết a.
- Ta cũng đứng ngoài cuộc chơi này.
- Quá nhàm chán, đối với lão phu không có lợi ích, lão phu không chơi.
Lần lượt tam trưởng lão, cửu trưởng lão cũng lục trưởng lão đều không muốn dây dưa. Tam lão trước nay đối với phe phái vô hình trong tông môn đều tránh xa không hỏi tới, nay cục diện đã cân bằng, kẻ chủ chốt nắm lấy quyền quyết định không ai khác ngoài đại trưởng lão.
- Khà khà khà, Vân Phi.
- Có đệ tử.
Đại trưởng lão đối với cục diện này cũng khó lòng khiến lão đau đầu.
- Ngươi đối với Trần Duyên khiêu chiến muốn rút lui a?
- Vạn Vân Phi là đệ tử Ma Kiếm Tông cũng đồng thời là tông chủ thân truyền đệ tử làm sao có thể khiến người mất mặt. Dù cho có phải tại nơi đây thịt nát xương tan cũng quyết không lùi bước.
Bỏ cuộc chịu thua sao? Đối với hắn điều đó còn khó tiếp nhận hơn cả cái chết.
- Còn người thì sao?
- Bẩm đại trưởng lão, đệ tử lời đã nói ra sao có thể trơ tráo rút lại. Sau trận chiến này không cần biết thắng hay bại, đệ tử cũng quyết tâm đánh một trận để các sư đệ, sư muội biết được thế nào là phong thái Ma Kiếm Tông người.
Trần Duyên càng không muốn rút lui, hắn lúc này đánh không còn gì bản thân danh tiếng, mà đó là mặt mũi của sư phụ, vị thế của Phong Ma Sơn, tấm gương của hàng vạn đệ tử dưới kia.
- Hảo, hảo, hai kẻ các ngươi đều là người trong cuộc mà đều không có hèn nhát rút lui thì lão già ta sao lại có thể ngăn cản làm giảm nhuệ khí kiêu hùng. Trận đấu này lão phu chuẩn.