Thiếu niên mắt sáng như kiếm trên thân hắc bào không ngừng cùng đại thử điên cuồng đối chiến.
Chiiiiiiiiiiit… tiếng gào thét chói tai khi đại thử không thể nào chạm được vào người tên nhân loại trơn tuột kia. Đúng lúc này hắn bỗng nhiên xoay người lại, không bỏ lỡ thời cơ cặp nanh to lớn như lưỡi cuốc từ trên trời đánh xuống tạo trên mặt đất một lỗ lớn.
- Hahaha súc sinh linh trí không tệ.
- Xuyên Tâm Chỉ.
Thiếu niên từ trong khói bụi dùng ngón trỏ quét qua người, không một tiếng động đại thử thân làm hai mảnh. Trước khi ngã xuống mắt vẫn mở to như thể chưa biết sinh mạng của mình đã chấm dứt.
- Thứ công pháp này quả thật rất thuận tiện.
- Hừ tiểu tử ngươi còn không mau thu dọn rồi nhanh chóng rời khỏi.
Thiếu niên không ai khác chính là Trần Duyên, nửa năm trôi qua cuối cùng Xuyên Tâm Chỉ cũng đã có chút hỏa hầu. Đại Thử kì lạ kia chính là mục tiêu thực chiến của hắn.
- Ngươi đừng quá cao hứng, dù đại thử kia đã tiếp cận cực hạn yêu thú cấp hai nhưng chưa thật sự đột phá, thực lực có khoảng cách không nhỏ.
Hôm nay Trần Duyên quyết định tiến sâu vào trong Hắc Lâm rừng rậm, nơi yêu thú cấp hai hoành hành. Không như lúc trước hắn không nghênh ngang đi lại mà cẩn trọng từng nhất cử nhất động, thần thức đẩy lên mức giới hạn.
Trong giới tu sĩ hay nói “thả lỏng đề phòng dù chỉ một khắc khi xâm nhập sâu vào trong rừng rậm đó có thể chính là tử kì của ngươi”. Bụi cỏ mọc hoang hay chỉ là tiểu trùng vô hại cũng là chí mạng đối với những kẻ khinh địch.
Sâu bên trong đáng ngạc nhiên là ở đây không hề u tối, tuy Hắc Mộc vẫn nhiều không kể xiết nhưng tán lại không bào trùm đủ để những tia nắng ban ngày thắp lên một chút ánh sáng cho cảnh vật u buồn nơi đây.
Nữa ngày đi đường Trần Duyên không hề phát hiện tiểu thú hay đường mòn nào, tất cả đều bị một màu xanh của cây cỏ khiến hắn phải không ngừng phát hoang tạo lối đi.
Trên những thân cây cổ thụ không thể nào đoán được niên kỉ kia là những dây leo xù xì thô hơn cả cánh tay người, những thực vật kì lạ muôn màu vạn trạng trước nay chưa thấy bao giờ.
Tuy rất hiếu kì nhưng Trần Duyên lại không dám lại gần, có lần chắn trước mặt hắn là bụi gai to lớn qua đầu người, cho rằng cũng chỉ như cây cỏ không thể bình thường hơn. Một đường kiếm chém qua thì hàng ngàn gai nhỏ bắn tới, tốc độ ít ai theo kịp không ngờ lại cắm vào da thịt hắn. Nhục thể sánh ngang pháp khí Giáp đẳng không ngờ lại bị gai nhỏ đâm phải khiến hắn kinh nghi.
- Hahaha tiểu tử ngươi thấy sao hả? Đây chính là tử địa dành cho kẻ không có thực lực, đồng thời cũng là nơi khiến bao nhiêu kẻ dù phải liều mạng đều muốn tiến vào.
Nhìn thấy hắn ăn phải thiệt thòi Chu Lão cười ha hả khoái chí.
- Nguy hiểm cùng cơ duyên song hành, kẻ có đãm lược mới dành lấy những thứ tốt nhất cho mình.
Trần Duyên răng cắn chặt, chân khí sôi trào trong cơ thể. Từng chiếc gai nhỏ được chân khí của hắn đẩy ra khỏi người, nhục thân giờ đây đã quá cứng rắn không thể dùng kiếm vạch phá đồng thời thứ gai sắc nhọn kia hắn cũng không muốn chạm vào.
- Tiểu tử ngươi rất chí khí, có lẽ lão thiên cũng muốn xem thử đãm lược của ngươi tới đâu.
Chu Lão không giấu được vẻ hả hê, lão phi lên đại thụ ánh mắt nhìn về phía trước. Từ hướng đó tiếng bước chân tiến lại gần, đi ra từ bụi gai là yêu thú hình thể kì lạ, thân như đại thử, mũi như vòi vòi chỉ cao ngang thân hắn.
Yêu thú có vẻ rất giận dữ, có lẽ tiếng động hắn gây ra không hề nhỏ. Âm thanh do những chiếc gai phóng ra đã làm phiền giấc ngũ của nó.
- Ừm Thôn Nghĩ Thú sao? Yêu thú này chỉ là Bính đẳng cấp hai rất thích hợp với ngươi.
Chu lão có dáng nằm không thể thảnh thơi hơn, chân bắt ngang tay cầm bình rượu mà lão thó được trong người hắn mở miệng nhắc nhở.
Khống chế linh trùng vây quanh, Trần Duyên mặc dù tự tin thực lực bản thân nhưng không ngông cuồng tới mức tự thân chống lại một yêu thú cấp hai dù đó là yêu thú thực lực thấp nhất.
Linh trùng như mây đen bao phủ lấy Thôn Nghĩ Thú, đối mặt yêu thú cấp hai dù là Phệ Huyết Trùng thường ngày lớn lối ngông cuồng cũng đành diệu xuống, Trần Duyên chưa khống chế chúng không dám hung hang càng quấy. Cấp bậc trong yêu thú rất xâm nghiêm, chúng không dám tự tiện tấn công tồn tại hơn bản thân một đẳng cấp lớn.
Không phải là kẻ thích chờ đợi đối thủ, “tiên hạ thủ vi cường” đàn Phệ Huyết Trùng tiếng đập cánh vang trời khí thế hùng dung lao tới vây công.
Trông thấy bản thân bị bao vây Thôn Nghĩ Thú không hề nao núng cả người co rút lại như quả cầu lộ ra lớp da xù xì trên lưng.
Lần đầu thấy cảnh tượng này khiến Trần Duyên không thoát khỏi nghi vấn. Nhưng đây không phải lúc do dự hắn ẩn nấp trong đàn linh trùng hòng tránh khỏi tầm mắt Thôn Nghĩ Thú. Từ phía sau thiết kiếm nhắm ngay cột sống, nơi mà đa số sát thủ đều yêu thích nhắm vào.
Mũi kiếm đâm vào vị trí hiểm yếu nhưng vẫn không thể khiến hắn yên lòng, yêu thú cấp hai không thể nào bị hạ gục nhanh chóng như vậy. Trần Duyên dồn sức muốn lưỡi kiếm ngập sâu hơn trong lớp vẩy giáp xù xì kia.
Bỗng nhiên tiểu cầu xoáy nhanh với tốc độ chóng mặt làm bụi mù bay tứ tung. Thiết kiếm trong tay gãy làm hai, nhận ra tình thế không ổn Trần Duyên chân đạp Tam Trọng Phân Thân quay người lùi lại. Sự việc xảy ta tiếp theo đủ cho thấy hắn phòng xa quả thật không sai, phân thân gần nhất cách Trần Duyên không quá hai gan tay bị thứ gì đó như hắc đạn xuyên qua tan biến. Không dừng lại, hắc đạn tiếp tục bay đi đụng nát một phần tiểu sơn trước mặt.
Khói bụi tan đi làm lộ ra Thôn Nghĩ Thú đang lắc mình khiến cát bụi rớt xuống. Tiếng ré tức giận không ngừng vang vọng, không ngờ nó lại đánh không trúng nhân loại kia.
Trần Duyên nhận ra cách công kích của yêu thú này, ném đi chuôi thiết kiếm trong tay hắn đưa ngón trỏ về phía trước.
Mặc dù không rõ hành động kia của nhân loại Thôn Nghĩ Thú không dừng lại, lần này như giòi trong xương tiểu cầu liên tục tấn công không ngừng nghĩ. Thân hình vừa chạm vào thân cây, không như lần trước cổ thụ không ngừng gẫy đổ mà tiểu cầu bật lại tiếp tục tấn công.
Xung quanh linh trùng tổn thất đã không ít, không hổ danh là yêu thú cấp hai Phệ Huyết Trùng không thể chống lại dù chỉ là một đòn. Biết không thể nào tránh né Trần Duyên chỉ có thể đứng yên chịu trận. Cả người liên tục hứng chịu những va đập khủng khiếp, nếu như là người thường khẳng định nội tạng bị dập nát, nhục thể không còn nguyên vẹn.
Đã lâu lắm rồi Thôn Nghĩ Thú không được xuất toàn lực hành hạ con mồi khiến huyết khí sôi trào. Hưởng thụ cảm giác da thịt non mềm bị thiết giáp đập nát khiến huyết dịch lên láng làm nó không còn đề phòng như trước kia.
Nhưng cuối cùng Thôn Nghĩ Thú lại nhận ra có gì đó khác biệt ở nhân loại này, hắn không hề rên rĩ đau đớn thậm chí đã gần nữa canh giờ trôi qua bản thân đã thấm mệt nhưng nhân loại kia chưa hề ngã xuống.
Không tin có quỷ, thân hình như đại thử bám chặt lấy vách đá. Từng sợi gân như tiểu xà len lõi trên tứ chi vách đá không ngừng vang lên tiếng nứt đổ. Thôn Nghĩ Thú quyết định dồn hết toàn lực cho lần này, vốn là yêu thú nhạy cảm nó đã cảm giác được nguy hiểm từ nhân loại này.
Lại một lần nữa hắc đạn xé không lao tới, nhưng lần này Thôn Nghĩ Thú vươn ra bốn vuốt như lưỡi dao hòng xé nát hắn.
- Hahaha súc sinh, chịu chết đi.
Không ngờ Trần Duyên chỉ biết đứng yên lãnh đòn lại bất ngờ hét lớn. từ trong vòng vây linh trùng nhất chỉ hướng Thôn Nghĩ Thú đâm tới, nhưng so với móng vuốt thì ngón tay không thể nào với tới được, không chừng trước khi kịp chạm tới thì cơ thể đã bi xé toạc.
Nhưng những gì diễn ra lại không hợp lẽ thường, từ ngón tay hắn luồn ánh sáng màu diệp lục bỗng nhiên bắn ra dài hơn một xích đâm xuyên qua thân thể, yêu thú dừng lại đột ngột, Phệ Huyết Trùng như tấm khiên chắn phía trước làm chậm lại tốc độ khủng khiếp kia nhưng dù vậy chỉ cách một li nữa bốn vuốt như đã muốn cắm vào đầu lâu của hắn.
Bị xỏ xuyên giữa không trung Thôn Nghĩ Thú đau đớn gào hét, yêu thú cấp sức sống rất dai dẵng dù bị Trần Duyên nhất chỉ xuyên thửng nhưng không hề có dấu hiệu đi đời.
Nhận thấy Thôn Nghĩ Thú muốn điên cuồng vùng vẫy Trần Duyên ném đầu yêu thú lên không trung. Chưa kịp kinh hĩ từ phía dưới cặp Lục Đường Lang chỉ lớn hơn tiểu hài tử nhanh chóng lao tới, song đao nhắm ngay lớp da mềm nhũn dưới bụng trảm tới.
Thi thể như bị tứ mã phanh thây huyết nhục tứ tung rơi xuống. Không cần hắn ra lệnh, ngũ trùng lao ra đứng trước thi thể yêu thú cấp hai ngoài trù tiểu mập mạp thì bọn chúng không giấu được vẻ thèm khát. Được Trần Duyên cho phép tứ trùng xông tới không ngần ngại thôn phệ.
- Đúng là không uổng công ta chờ đợi, ngươi nên vinh hạnh vì là yêu thú cấp hai đầu tiên chết trong tay ta.
Trần Duyên cả người đầy thương tích. Không còn cách nào khác yêu thú này di chuyển quá nhanh lại da dày thịt béo khiến hắn không có thời cơ ra tay.
- Thứ này không tệ, khẳng định giá trị rất cao.
Cầm lấy lớp giáp xù xì mà tứ trùng không thể nào cắn xé Trần Duyên nhanh chóng rời đi.