- Không ngờ trong Ma Kiếm Lâm lại có thứ to lớn như thế này, càng kì lạ hơn là lại được tiểu phái như Hợp Hoang Môn tìm thấy được.
Hắn liếc ánh nhìn đầy hứng thú sang Lương Tiểu Xuân. Mĩ phụ này một đường đi tới nơi đây khẳng định là đã mưu tính điều này từ lâu.
- Chúng đệ tử nghe lệnh, nơi đây khí chất thần bí ắt hẳn là điều chẳng lành. Các ngươi lập trại cách đây trăm dặm không được lại gần.
Ngoài trừ mĩ phụ cùng Lương Hải các nàng cùng Trần Duyên đều lùi lại, nhìn thấy hắn thập phần hiểu lí lẽ cũng làm nàng yên tâm phần nào.
- Chu lão, Chu lão có nghe ta gọi không?
Trần Duyên thầm hét.
- Hừ tiểu tử ngươi đúng là tốt phước, đoạn đường đều là hương diễm. Giờ đây mới nhớ tới lão già ta sao?
Nghe giọng đều không được thân thiện của Chu lão Trần Duyên biết lão cố ý trách móc hắn phong bế não hải, biết sao được trên hành trình đầy “xôi thịt” này Trần Duyên không muốn kẻ khác nhìn lén hắn. Nhưng mĩ phụ mĩ miều kia là ngoại lệ.
- Lần này có vẻ như bảo vật đã xuất hiện trước mắt chúng ta rôì.
Trần Duyên gượng cười suy đoán.
- Tiểu tử ngươi nói không sai.
- Thật vậy sao, bên trong viên cự thạch kia thật sự có bảo vật?
Thấy Trần Duyên hưng phấn lão hừ nhẹ.
- Đương nhiên là có bảo vật, nhưng không nằm bên trong. Bảo vật lớn nhất là chính bản thân viên cự thạch kia.
Trần Duyên khó hiểu muốn đặt ra nghi vấn thì:
- Hừ tu vi tiểu tử ngươi còn quá nhỏ yếu, tốt nhất là không cần mơ tưởng tới thứ kia. Dù sao nếu không phải kẻ có pháp lực cao thâm thì rất khó nhận ra.
Hiểu rõ con người Chu lão hắn quyết định không nghĩ tới nữa, quay lại bên chúng mĩ phụ nói lời từ biệt.
- Chàng thật sự phải đi sao, chúng thiếp muốn được cùng chàng rời khỏi.
Chúng nữ trăm lời như một, thời gian vừa qua tuy chỉ có tam nữ thật sự cùng hắn ân ái nhưng các nàng đều cùng hắn ướt át đồng hành chưa bao giờ nghỉ tới việc phải rời xa Trần Duyên.
Thấy chúng nữ cầu xin cũng khiến Trần Duyên không nở, nhưng hắn không thể nào mang các nàng cùng đi. Không giống như hai mẫu nữ Linh Diệu, Linh Diệp, nếu Trần Duyên làm như vậy hẵn không thể nào qua mắt được mấy lão bất tử kia. Dù cho có là đệ tử chân truyền Trần Duyên không tin tông môn sẽ vì hắn mà xuất quân tiêu diệt Hợp Hoang Môn.
- Các nàng đều không phải là đệ tử chân truyền đúng chứ.
Thập nữ gật đầu, các nàng tuy là đệ tử thiên tài của môn phái nhưng chưa hề được bái sư. Lần rèn luyện naỳ cũng chính là thử thách mà môn phái đề ra.
- Ở đây ai tu luyện “Giả Long Thực Phượng Quyết”?
Liền có năm nữ nhân bước ra đương nhiên là bao gồm hai tiểu la lị, bên kia đương nhiên là đã cùng nam nhân khác song tu. Các nàng như rơi vào hố băng, chúng nữ đều hiểu thời đại bây giờ nam nhân đòi hỏi cao nhất phải là trinh tiết, không tên nào lại chấp nhận nữ nhân đã qua tay nam nhân khác.
Trần Duyên đoán được suy nghĩ của các nàng kiền bước tới ôm năm mĩ phụ vào lòng. Cảm nhận hơi thở nam nhân mãnh liệt từ hắn chúng nữ liền òa khóc. Hành động của Trần Duyên như đã nói hắn không hề ghét bỏ các nàng.
- Ngoan nào nghe lời tướng công nói.
Nghe thấy Trần Duyên xưng tướng công khiến chúng nữ mỉm cười vui sướng, dùng ánh mắt ướt đẵm nhìn hắn.
- Vị tam sư thúc kia chủ tu công pháp gì?
- Tam sư thúc trước kia cũng cùng nam nhân khác song tu nhưng không biết lí do lại chuyển tu “Giả Long Thực Phượng Quyết”.
Kim Liên thân thể không xương dựa vào người hắn nũng nịu nói.
Trần Duyên cười ha hả vuốt ve đãng phụ vẻ mặt mừng thầm, hắn đã tìm được cách vẹn cả đôi đường.
- Các nàng có yêu ta không?
- Đương nhiên chúng thiếp đời này chỉ tương tư mỗi chàng.
Kim Liên nhẹ giọng thổi vào tai Trần Duyên, bên kia chúng nữ cũng gật đầu đồng tình.
- Nếu đã như vậy thì các nàng hãy bái kiến xin làm đệ tử của Tam Trưởng Lão đồng thời đều chuyển tu “Giả Long Thực Phượng Quyết” đi.
Chúng nữ hiểu ý hắn nhưng chuyển đổi pháp quyết tu luyện cũng chính là khiến tu vi suy giãm, đây là điều không ai muốn. Nhưng ngũ nữ lại không hề do dự, cắn răng gật đầu. Nhìn thấy vẻ quyết tuyệt của các nàng làm Trần Duyên rất hài lòng, lấy ra túi trữ vật đưa tới.
Chúng nữ khó hiểu nhưng vẫn tiếp nhận, bên trong đều là tài nguyên tu luyện sợ rằng dù có cả trăm năm với thực lực bây giờ cũng không thể nào gom góp được. Trước vẻ mặt khiếp sợ của các nàng Trần Duyên chỉ mỉm cười gật đầu.
Chúng mĩ phụ đã quyết tuyệt theo hắn thì không thể nào để nữ nhân của mình phải chịu thiệt thòi được, số tài nguyên tu luyện này tuy chỉ là chuyện nhỏ so với hắn nhưng lại giúp các nàng nhanh chóng lấy lại thực lực sau khi chuyển tu pháp quyết.
Cuối cùng Trần Duyên cũng thỏa mãn đứng lên, nhìn thập nữ ánh mắt không nỡ làm Trần Duyên cũng không muốn rời xa các nàng.
Như bóng đen lao vào rừng rậm, Trần Duyên biến mất hút trong sự mong chờ của chúng nữ. Hắn lao đi nhanh như tên bắn, trực chỉ viên cự thạch kia.
Nhìn thấy dâú vết do mĩ phụ cùng tên Lăng Hải kia để lại Trần Duyên càng khẳng định suy đoán của mình.
- Không sai, hai kẻ kia khẳng định là đã biết trước sự tồn tại của viên cự thạch kia từ trước, lần này nhằm sự hỗn loạn của thú triều muốn che mắt Ma Kiếm Tông ta.
Lần theo dấu vết để lại, Trần Duyên từ từ bám theo. Dù sao mĩ phụ kia cũng là tu sĩ Trúc Cơ kì đã sinh ra thần thức, hắn không muốn bản thân vì vội vàng mà để nàng phát hiện. Nữa canh giờ trôi qua, Trần Duyên phát hiện miệng hang trên cự thạch.
- Cây cỏ xung quanh đây đều nằm rạp xuống đất, khẳng định là nơi hai tu sĩ kia vừa đi vào.
Nhìn bên trong tối đen như mực, không khí ẩm thấp làm hắn cảm giác điều gì đó không lành, cắn chặt răng Trần Duyên quyết tâm tiến vào.