Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

185: Món quà bất ngờ


“Đình thiếu, con bé quả thật có bệnh, đợt trước không biết nó gặp phải chuyện gì khiến tinh thần rối loạn, thêm việc mẹ nó bị bắt ở tù khiến thần trí nó càng thêm điên loạn, tôi tin chắc nó không cố tình hại Ái Vân đâu, xin cậu nể tình bỏ qua cho con bé một lần.” Sau tất cả Dương Ái Linh vẫn là con gái của ông không thể bỏ mặc được.

Thế nhưng Sầm Cảnh Đình cũng rất cương quyết: “Tôi nói rồi sẽ không bỏ qua cho ai hại vợ con tôi.”

Ông Thanh thấy việc cầu xin Sầm Cảnh Đình không có hiệu quả lại chuyển hướng qua Dương Ái Vân: “Vân, coi như ba cầu xin con lần này, con giúp ba nói với Đình thiếu một tiếng có được không, dù sao đi nữa Ái Linh cũng là em con.”

“Lúc nào có chuyện thì mới tìm đến con, trong lòng ba con rốt cuộc là gì, có phải mẹ có lỗi với ba con cũng phải gánh luôn phần mẹ không?” Dương Ái Vân nhìn ông hỏi, giọng điệu bình thản nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Ông Thanh có chút hổ thẹn: “Ba xin lỗi, đúng là lúc đó vì mẹ con phản bội ba nên ba không có cách nào nhìn nhận con, cứ nhìn con ba lại…”

“Cho dù bà ấy có lỗi với ba nhưng con thì sao? Chỉ vì con do mẹ sinh ra nên bị hận lây luôn sao, có bao giờ ba xem con là con gái mình hay chưa?” Dương Ái Vân liên tục chất vấn.

Dương Tuấn Thanh nhất thời không thể trả lời được, bao nhiêu năm qua ông vẫn cảm thấy có lỗi với đứa con gái này nhưng lại không cách nào đối mặt với nó.

Thấy ba mình im lặng Dương Ái Vân cũng không mong nghe được điều gì từ ông, cô thở hắt ra một hơi mới bảo: “Về chuyện của Dương Ái Linh thì cứ đợi kết quả kiểm tra của bác sĩ, nếu cô ta bị bệnh thật thì để cô ta chữa bệnh rồi chịu trách nhiệm cho tội lỗi của mình, còn nếu không phải con sẽ không bỏ qua chuyện này. Con không phải là ba mà nhìn con mình bị hại vẫn thờ ơ xin tha được. Cô ta xém chút làm hại đến con và đứa bé trong bụng con sẽ không tha thứ cho hành vi của cô ta.”

“Ái Vân…” Ông Thanh tính nói gì nhưng lại nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể khổ sở nói: “Được, ba biết rồi, cảm ơn con.”

Nói xong chuyện cần nói Dương Tuấn Thanh cũng rời đi, bây giờ ông không còn là chủ tịch như ngày trước nữa chỉ còn là một người cha già lặn lội vì con mình.

Sau khi bà Tuyết đi tù công ty nhà họ Dương cũng hoàn toàn không chống đỡ được nữa phá sản, ông Thanh chỉ còn lại căn biệt thự cùng một ít tài sản riêng để sống, người thân cũng chỉ có Dương Ái Linh.


Nhìn bóng dáng người đàn ông khuất sau cánh cửa Dương Ái Vân lại dựa vào Sầm Cảnh Đình mệt mỏi thở nhẹ.

“Chuyện xử lý xong rồi đừng suy nghĩ nữa, từ nay có anh bên em.” Sầm Cảnh Đình không nỡ nhìn cô thế này, anh ôm cô vào lòng an ủi. Những lúc thế này có bao nhiêu ngôn từ muốn nói cũng khó lòng nói ra được.

Hai người trở về nhà họ Sầm trời cũng đã tối, lúc Dương Ái Vân đi tắm Sầm Cảnh Đình nhận được báo cáo từ bệnh viện. Sau khi kiểm tra bác sĩ đưa ra kết quả Dương Ái Linh quả thật có bệnh về thần kinh cần được điều trị, về con dao cô ta giấu trong giỏ xách đúng là có chuẩn bị từ trước nhưng không phải có mưu đồ hại Dương Ái Vân.

Theo người hầu từng chăm sóc cô ta kể lại, Dương Ái Linh lúc nào cũng trong tình trạng sợ hãi nên luôn thủ dao trong người, điều này ông Thanh không hề hay biết, nữ hầu kia cũng không có dịp báo lại đã sợ hãi rời đi.

Cho nên kết luận cuối cùng hành động của Dương Ái Linh là nhất thời bộc phát thế nhưng thời điểm đó cô ta đúng là có ý định giết người.

Cuối cùng Sầm Cảnh Đình để cảnh sát vào cuộc xử lý theo pháp luật. Dương Ái Linh tạm thời điều trị tại bệnh viện, có nhân viên y tế cùng cảnh sát theo dõi, sau khi hồi phục lại tính đến tội trạng sau.

Chuyện này chỉ như một nốt nhạc đệm khiến Dương Ái Vân cũng không muốn bận tâm, mà Sầm Cảnh Đình sau chuyện này cũng ngày một cẩn trọng hơn.

…….

Nửa tháng qua đi bà Nhung vẫn cứ ân cần với hai người, làm một người mẹ tốt như lời bà ta nói, thế nhưng dạo gần đây bà ta dường như có chút thiếu kiên nhẫn nên thỉnh thoảng vẫn cáu kỉnh với Dương Ái Vân.

Nhìn mẹ mình cố gắng như vậy Sầm Cảnh Đình cuối cùng cũng mở lòng với bà ta, trong bàn ăn toàn ăn những thứ mẹ mình gắp, ngay cả khi ở trong phòng đọc sách cũng không từ chối đồ bà ta đưa đến nữa.

Lúc này các dự án cũng đã khởi chạy thành công, Sầm Cảnh Đình không còn quá vất vả, anh xem xong báo cáo thì gập laptop xuống, tháo usb ra để trong ngăn tủ lại nhìn người phụ nữ bên cạnh nói: “Mẹ, tối nay con cùng Ái Vân ra ngoài ăn tối, mẹ không cần phải nấu gì nữa đâu.”

“Được, vậy các con đi ăn vui vẻ, phải rồi, ăn xong con dẫn Ái Vân đi chơi cho khuây khỏa, phụ nữ có thai nên để tâm tình tốt mới được.” Bà Nhung ân cần nói.

Sầm Cảnh Đình liếc nhìn mẹ mình một cái lại bảo thêm một câu: “Có lẽ tối nay tụi con sẽ không về đâu.”

“Sao cơ, không về à?” Giọng điệu của bà Nhung hơi chút kích động.

Trong lòng Sầm Cảnh Đình lại có chút trầm xuống, không nói gì thêm.

Mười giờ tối bà Nhung nhận được điện thoại của người đàn ông thì đi ra cửa phụ của biệt thự phía đông đón một người đi vào.

Căn biệt thự lúc này không có ai, bà Nhung đã căn dặn bà Minh bảo đám người hầu đi nghỉ ngơi không được phép ra ngoài, ngay cả Sầm Cảnh Đông cũng bị bà cưỡng ép đi ngủ sớm.


Hai vệ sĩ mà Sầm Cảnh Đình để lại canh gác thư phòng cũng không thấy đâu, người đưa đến nhìn ô khóa căn phòng làm vài ba động tác cánh cửa lập tức mở ra.

Lúc này ở một trang viên gần ngoại ô thành phố Dương Ái Vân được Sầm Cảnh Đình đưa đến một nơi cực kỳ thơ mộng với hàng ngàn bông hoa ly màu xanh và một đàn đom đóm bay lượn, xung quanh còn có thêm vài ánh đèn mờ ảo, quan trọng là ở giữa còn có chiếc đàn piano được trang trí bắt mắt, phía sau là một hội trường với ngàn con hạc giấy được treo lên.

Nhìn khung cảnh này Dương Ái Vân không nhịn được hỏi: “Đình, thế này là?”

“Làm cho em đó, đêm nay các tinh tú trên bầu trời cùng hàng vạn đom đóm sẽ là khán giả trung thành của em. Đặc biệt còn có cả anh nữa.” Sầm Cảnh Đình nhìn cô dịu dàng nói.

Cô cảm động trong lòng hỏi: “Anh chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?”

“Lúc em bỏ thi anh đã dự định cả rồi, em xem bên kia.” Sầm Cảnh Đình hướng cô nhìn về bên phải, không biết từ bao giờ ở đó đã có một đoàn người, nói đúng hơn là một ekip đang chuẩn bị quay hình.

“Bọn họ làm gì ở đây?” Dương Ái Vân nghi hoặc hỏi.

Sầm Cảnh Đình nói: “Quay MV cho em.”

“Sao, sao cơ? Quay MV.” Dương Ái Vân có chút bất ngờ.

“Ừ, em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất, mặc dù không muốn em bị người khác nhòm ngó quá nhiều nhưng anh vẫn muốn em được tỏa sáng, em có thích không?” Sầm Cảnh Đình không xác định nhìn cô hỏi.

Dương Ái Vân nhìn ánh mắt tha thiết của anh phì cười: “Anh bảo em phải trả lời thế nào hả? Anh thật là…”

Kể từ ngày tình cảm của hai người rõ ràng thì người đàn ông này luôn mang đến cho cô vô vàn điều bất ngờ, làm cô vừa xao xuyến vừa cảm động rơm rớm nước mắt.

Nhìn thấy nước mắt của cô Sầm Cảnh Đình có chút hoảng đưa tay lên khóe mắt cô: “Sao lại khóc rồi, đừng để lem mascara chứ.”

“Xấu sao?” Đôi mắt cô càng thêm long lanh như hai vì sao sáng.

Sầm Cảnh Đình lắc đầu: “Với anh em ở bộ dạng nào cũng không bao giờ là xấu.”

“Đây có được xem là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không?”


“Ừ, chính là như vậy.”

Dương Ái Vân bật cười, nhìn về phía đám người cùng cây đàn piano lòng cô lại bồi hồi không thôi, chẳng trách anh lại để cô thay trang cô rồi trang điểm, hóa ra là cho cô bất ngờ thế này sao?

“Ông xã, cảm ơn anh.” Dương Ái Vân hôn lên má anh một cái.

Anh cũng xoa đầu cô nói: “Điều anh nên làm em không cần phải cảm ơn, muốn bắt đầu ngay không hay là trang điểm lại một chút?”

“Không cần, nhưng MV này em muốn anh phải góp mặt.”

“Ừm, muốn ông xã làm gì cho em thì cứ nói?”

Nghe vậy ánh mắt cô lóe lên: “Vậy em đàn anh múa thế nào?”

Khuôn mặt của Sầm Cảnh Đình hơi giật giật, Dương Ái Vân không khỏi cảm thấy thú vị cô cùng, cô làm khó anh anh lại càng biểu hiện đáng yêu.

Cuối cùng bọn họ đành phải nhờ đạo diễn quay phim chỉ đạo toàn bộ nội dung, đa số đều là cô đánh đàn anh nhìn cô say đắm, ngoài ra chỉ có vài ba cảnh quay tình cảm kèm vào.

Quay MV khoảng một tiếng rưỡi Dương Ái Vân lại được đưa vào trang viên thay đồ, lúc này Phong Đại đến báo: “Thiếu gia, phu nhân hành động rồi.”

Nghe được lời này mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn không nén được chua xót, anh chỉ nói một câu: “Thực hiện kế hoạch tiếp theo đi.”


186: Họp Báo


Trên tầng 8 khách sạn ven biển người đàn ông ngồi vắt chéo chân bên cửa kính tay cầm ly Brandy mắt nhìn về hướng biển, không tự chủ được dõi theo một bóng hình đang chơi đùa trên cát cùng đám trẻ con.
Cô gái nhỏ nhắn với bộ váy trắng thêu hoa tinh khiết cùng nụ cười rạng rỡ không biết từ lúc nào đã in sâu vào tâm trí hắn, có chút không rời mắt được.
Người bên cạnh không ngừng báo cáo lại thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu gia nhà mình, cuối cùng dường như phát hiện người không chú ý lắng nghe hắn đành hắng giọng nói: “Nhiên thiếu.”
“Hửm?” Ánh mắt của người đàn ông vô tình liếc qua người hắn, chỉ nhiêu đó cũng đủ làm người ta run rẩy.
Thế nhưng hắn cũng kìm lại sợ hãi bảo: “Thưa thiếu gia, hành tung của ngài bị phát hiện rồi.”
Người đàn ông đang uống rượu thì ngưng lại, ánh mắt không rời đi nhưng khóe môi cười quỷ dị không lạnh không nhạt nói: “Vậy thì giết thôi.”
Người kia không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời thẳng thắn như vậy, bình thường Nhiên thiếu toàn ra ám hiệu chứ có nói đến chữ giết bao giờ.

Thế nhưng kẻ dưới như hắn cũng không dám không tuân: “Vâng, tôi biết rồi.”
Người đàn ông mặt không đổi sắc vẫn hướng mắt nhìn ra xa, bỗng chốc đôi lông mày thoáng nhíu lại, điệu cười cũng thay đổi khác thường.
Bên dưới bờ biển Liễu Khánh An vui vẻ xây lâu đài cát với bọn trẻ thì có một người đàn ông ngoại quốc đi đến chỗ cô bắt chuyện: “Cô gái, đi một mình sao?”
Liễu Khánh An ngước nhìn người đàn ông tóc vàng cao to trước mặt, trông anh ta có chút điển trai, mũi cao da trắng lại có vẻ thân thiên nên cô cũng vui vẻ trả lời: “Không đâu, tôi đi với bạn.”

“Ồ, vậy bạn cô đâu rồi sao lại để cô gái xinh đẹp một mình ở đây?” Người đàn ông tiếp tục hỏi.
Liễu Khánh An cười đáp: “Tôi không biết, anh ấy bảo chờ một lát sẽ qua.”
“À, cô đi với bạn trai sao?”
Nghe người đàn ông hỏi động tác bới cát của cô dừng lại, nhất thời không biết quan hệ giữa mình và Sầm Hạo Nhiên thế nào? Cô chưa từng nhận lời hẹn hò với anh ta chỉ là người này đơn phương tự nhận mà thôi, quan trọng là anh ta cũng chưa nói thích cô, làm sao cô dám chắc hẹn hò này là vui đùa hay thật sự.
Trong lúc Liễu Khánh An còn đang khúc mắc thì một giọng nói rất gần vang lên: “Vợ ơi, anh đến rồi, chờ anh có lâu hơn.”
Nghe được giọng nói này cả người cô cứng đờ, trên đầu lại được đội lên một chiếc nón, người đàn ông ngoại quốc thì có chút gượng gạo, lại bảo: “Xin lỗi cô gái tôi đi trước.”
Nói xong anh ta đứng dậy vô tình lướt qua người vừa đến, ánh mắt thoáng chút thay đổi.
Lúc này Liễu Khánh An lại chằm chằm nhìn người đàn ông trước mặt bặm môi nói: “Anh gọi tôi là gì cơ?”
“Vợ ơi!” Người đàn ông mỉm cười nhìn cô.
Trái tim của Liễu Khánh An không tự chủ được đập thình thịch, người này có ý gì chứ hả?
“Anh, anh đừng có gọi vơ, ai là vợ anh?”
“Không làm vợ vậy làm mẹ.” Sầm Hạo Nhiên khoanh tay nói.
Liễu Khánh An trố mắt với hắn: “Mẹ, mẹ gì chứ?”

“Mẹ của các con tôi.” Sầm Hạo Nhiên vừa nói vừa cười không biết có ý đồ gì.
Liễu Khánh An đỏ mặt, người đàn ông này càng lúc càng quá rồi.
…………………….
Hội trường họp báo tập đoàn Sầm Gia.
“Hôm nay Sầm Gia công bố sẽ cho ra đời một con chip mới với công nghệ điện tử cao hơn hẳn những con chip máy tính hiện tại, dự tính khi con chip này được đưa vào máy tính sẽ nâng cao độ liên kết và tối ưu hơn những con chip ngày nay, cụ thể sẽ được người sáng chế và cố vấn sản xuất là ông Mark trình bày sau đây.”
Người dẫn dắt cuộc họp báo vừa dứt lời thì một người đàn ông tầm 50 tuổi đi lên đứng trước toàn thể phóng viên cùng ban ngành có liên quan phát biểu và thuyết trình về con chip của mình.

“Các bạn, chắc hẳn ai cũng đã biết đến tôi rồi, tôi cũng không dài dòng mà xin phép được vào vấn đề chính.

Trước tiên tôi muốn nói con chip này không phải một mình tôi tạo ra mà còn có sự đóng góp của cậu Đình, cũng là cựu tổng giám đốc cũ của Sầm Gia.”
Lời ông vừa nói ra bên dưới lại xôn xao, có người bắt đầu hỏi: “Tôi nghe nói Sầm Cảnh Đình vừa mới khôi phục mắt không lâu, anh ta cũng có ý định quay lại công ty với chức phó chủ tịch, nhưng mà chỉ trong một tháng anh ta có thể nghĩ ra được việc sáng tạo con chip sao?”
Với câu hỏi này Mark bình tĩnh trả lời: “Tất nhiên một tháng không thể nào rồi, dự án này tôi và cậu Đình đã lên kế hoạch với nhau từ lâu nhưng vì cậu ấy gặp tai nạn nên dự án phải dừng lại, nay cậu ấy muốn thực hiện nó tôi đã vô cùng vui mừng và theo lẽ đương nhiên phải bắt tay vào làm ngay.”

Nghe ông Mark trình bày đám phóng viên cũng không có câu hỏi nào nữa mà để ông thuyết trình tiếp về con chip.
Mark rất tự tin nói về con chip mình đang sản xuất ở Sầm Gia, ông nói rất hăng say và không ngừng nghỉ, nhưng bỗng nhiên một tiếng nói cất lên cắt ngang lời ông: “Ông Mark, xin dừng một chút.”
Mark bị ngắt lời có chút không vui nói: “Chàng trai trẻ này có chuyện gì? Có biết ngắt lời của người khác là bất lịch sự lắm không?”
“Xin lỗi nhưng tôi phải nói một điều con chip mà ông đang nói giống hệt với con chip mà tập đoàn Minh Tường vừa công bố.” Nam phóng viên nói.
Mark nghe xong hơi cau mày: “Cậu nói cái gì?”
“Mời ông xem cái này.” Nam phóng viên đột nhiên chiếu bản tin lên màn hình thuyết trình cho ông và mọi người cùng xem.
Ở đó cũng là một cuộc họp báo đầy náo động mà nhân vật chính là Minh Tường.

Thế nhưng Mark không quan tâm mà chỉ chăm chú vào con chip đang được nói đến kia.
“Bản tin ngày thứ 2, tập đoàn Minh Tường vừa cho ra đời một con chip mới giá trị hàng tỉ đô la được nhiều nhà nghiên cứu đánh giá cao, hiện tại đã được đưa vào dùng thử và nhận về sự hài lòng của hai tập đoàn nhất nhì thế giới, điều này đã khiến cho tập đoàn Minh Tường bước lên một tầm cao mới, có thể nói sánh ngang với tập đoàn lớn nhất nước Sầm Gia.”
Mark nghe được một nửa thì xanh mặt ra hiệu cho trợ lý của mình đến hỏi chuyện: “Thế này là thế nào?”
Trợ lý cũng có chút ngơ ngác: “Thưa ngài, tôi, tôi cũng không rõ, để tôi hỏi Đình thiếu.”
“Không cần, cậu ở đây xử lý chuyện này, tôi sẽ gọi điện cho cậu ta.”
Mark nói xong thì rời đi, có phóng viên nhìn thấy thì lên tiếng: “Ông Mark, ông giải thích sao về chuyện này, lẽ nào tập đoàn Sầm Gia đang sao chép con chip của tập đoàn khác sao? Này, ông đừng đi, nói vào câu đã, lẽ nào có tật giật mình?”
“Các vị, các vị, xin trật tự, ông Mark và chúng tôi cũng chỉ biết tin mà thôi, chuyện này đối với chúng tôi cũng rất bất ngờ, không có chuyện Sầm Gia sao chép bất cứ sản phẩm của ai, ông Mark và tập đoàn Sầm Gia sẽ tìm hiểu ngọn ngành và cho mọi người câu trả lời thỏa đáng, buổi họp báo xin phép dừng tại đây.” Trợ lý đứng lên giải quyết sự việc với đám phóng viên.

Có điều hắn đã nói đến vậy nhưng vẫn có một vài người cố tình làm khó: “Tôi thấy Sầm Gia các người bị lộ chuyện nên bỏ chạy thì đúng hơn, đường đường là tập đoàn lớn mà xử lý sự việc qua loa thế sao?”
“Các vị mong thông cảm, mong thông cảm…” Trợ lý cũng toát mồ hôi với đám người này.
Trong vòng một ngày hai tập đoàn cùng đứng ra tổ chức họp báo giới thiệu cùng một con chip.

Thế nhưng vì Minh Tường cho ra con chip sớm hơn mà Sầm Gia mới chỉ công bố cho nên ai cũng nghi ngờ Sầm Gia sao chép con chip.
Sự việc này càng ngày càng làm rầm rộ lên khiến nhiều mặt báo có bao tin để viết.
Sáng sớm các nhà doanh nghiệp lớn ai cũng nghe về tin tức của tập đoàn Minh Tường và Sầm Gia và có không ít người chỉ là xem cuộc vui.
Lúc này Sầm Cảnh Đình đang ngồi trong phòng chủ tịch, vừa vặn nghe được thông tin này, ông Sầm cứng mặt đang muốn hỏi chuyện cháu trai thì điện thoại của anh đổ chuông, Sầm Cảnh Đình tiện tay bắt máy, còn chưa kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.
“Đình, tôi vừa hủy cuộc họp báo rồi, cậu đã xem tin tức chưa?”
“Ừ, tôi đã xem.” Sầm Cảnh Đình thản nhiên trả lời.
Mark nhanh chóng nói: “Đó chẳng phải con chip chúng ta đang làm sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lẽ nào bản thiết kế con chip đã bị rò rỉ ra ngoài rồi?”
Mark dường như vô cùng sốt ruột, Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Mark, chuyện này tôi sẽ xử lý, ông về trung tâm nghiên cứu trước đi.”
“Về trung tâm? Khoan, hình như tôi nghe giọng cậu có vẻ bình thản, lẽ nào cậu đã sớm biết rồi?” Mark hơi nghi hoặc hỏi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK