Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

204: Tình thế bị đảo ngược


“Các người xem cho kỹ đây là cái gì?” Bà Nhung lôi ra hai tờ giấy để trước bàn cho tất cả cùng xem.

Ông Sầm nhìn vào hai tờ giấy thoáng chốc sững sờ, như không tin vào mắt mình, đám người ngồi bên nhìn liếc qua thấy nội dung trong hai tờ giấy cũng sợ hãi không thôi.

“Làm sao, làm sao có chuyện này xảy ra, chị Nhung, chị đang ngụy tạo giấy tờ với tôi sao?”

“Ngụy tạo à? Ba xem hai tờ giấy đều có dấu vân tay của ba, còn có dấu ấn riêng, ba nói xem con ngụy tạo thế nào? Ba không già đến mức hoa mắt đó chứ?” Bà Nhung cười vô cùng đắc chí.

Minh Tường lại nói vào: “Chủ tịch Sầm ông đã lăn tay vào giấy chuyển nhượng nhà đất cùng 30% phần trăm cổ phần của ông cho Minh Tường tôi, vậy thì hiện tại tôi chính là chủ của Sầm Gia cùng nhà họ Sầm này, có phải các người nên dọn đồ rời khỏi đây hay không?”

“Đâu dễ như vậy, Minh Tường, em muốn tất cả đám người này đều bị nhốt trong căn nhà vĩnh viễn không thể bước ra ngoài. Em cũng muốn bọn chúng nếm mùi một chút.” Bà Nhung không đồng ý việc để đám người nhà họ Sầm rời đi, bà ta muốn làm chủ Sầm Gia, từ từ dày vò đám người mới thỏa mãn cơn phẫn hận.

Minh Tường nghe vậy cười khoái trá: “Được thôi, tùy em vậy, dẫu sao anh chỉ cần Sầm Gia, căn nhà này em tự xử đi.”

“Hoang đường.” Ông Sầm đập bàn thật mạnh: “Tôi lăn tay tờ giấy này khi nào?”

“Chắc ba đang thắc mắc dạo gần đây cứ hễ nhìn vào chữ viết là hai mắt nhòe đi đúng chứ? Thực ra trà mà ba đang uống có chứa một loại thuốc k1ch thích nhỏ khiến đầu óc người ta trở nên mộng mị. Thêm vào đó loại hương mà ba dùng trong phòng có thêm tác dụng phụ là thúc đẩy loại thuốc này. Ba còn nhớ tháng trước giám đốc Son nhờ ba lăn tay vào mấy giấy tờ không?”

Bà Nhung nói đến đây dừng một chút nhìn phản ứng của ông Sầm, thấy ông ngờ ngợ ra điều gì đó bà ta hài lòng nói tiếp: “Ba không thể biết được ở bên dưới đã chèn thêm hai tờ giấy này. Lúc ký giấy có phải ba trong tình trạng mơ hồ đúng không? Ba không thể nhìn kỹ các tờ giấy này. Cộng thêm giám đốc Son là người ba tin tưởng nên ba đã ký mà không cần xem xét nữa.”

Bà Nhung nói một hơi giải thích sự việc vô cùng cặn kẽ, không sót một chi tiết nào, lại đắc chí bảo: “Chung quy lại ba chính là người đã lăn tay điểm chỉ, pháp luật cũng dựa trên giấy tờ công nhận không dựa trên lời nói của ba. Chính vì thế căn nhà và số cố phần ba đang nắm giữ sẽ hoàn toàn thuộc về Minh Tường và con.” Trong giây phút này Bà Nhung phải nói vô cùng thỏa mãn trong lòng lẫn bên ngoài.

“Chị, chị… Làm sao, làm sao giám đốc Son có thể phản bội tôi? Chị đã làm gì?” Ông Sầm bị sốc xém chút đứng không vững.

Giám đốc Son là người một tay ông bồi dưỡng, trong công ty ông ta cũng là người giữ vững lập trường kiên định và ở phe trung lập, không chia bè kết cánh với ai. Tóm lại là một trợ thủ đắc lực của ông trong Sầm Gia, không có chuyện phản bội vô cớ ở đây. Cho nên ông chỉ có thể nghĩ tới khả năng bà Nhung hoặc Minh Tường đã giở trò.

“Chậc chậc, giám đốc Son đúng là một người trung thành nhưng lại sinh ra một thằng con trai phá gia chi tử, chắc chủ tịch Sầm biết điều này phải không?” Minh Tường tiếp lời giải thích lại nhìn ông Sầm một cách đầy ý vị.

“Sau đó thì thế nào? Các người đã dùng đứa con trai này uy hiếp ông ta sao?” Ông Sầm là người thông minh, bắt đầu suy đoán sự việc.

Minh Tường cười nhẹ: “Không tính là uy hiếp chỉ làm giao dịch mà thôi. Con trai ông ta mê đánh bạc đến ngu người đã ký vào giấy sinh tử với người ta, thua thì phải đổi mạng, giám đốc Son vì cứu cái mạng của con mình đành phải chấp nhận giao dịch với chúng tôi thôi.”

“Chủ tịch Sầm à, tôi đã nói gì nhỉ 30 chưa phải là tết, có ngày tôi sẽ quay lại. Ông xem ngày đó đã đến rồi, ông và cả Sầm Gia này nữa hãy ăn bữa đoàn viên cuối cùng này đi. Mà tiếc thật, không có vợ chồng Sầm đại thiếu gia rồi, ông cũng không cần phải chờ làm gì, có lẽ lúc này bọn họ đã cùng nhau đi về thế giới bên kia rồi cũng nên.” Minh Tường chẹp miệng nói, bộ dạng tự mãn đắc thắng.

Ông Sầm nghe điều này điếng người hỏi: “Anh, anh nói vậy là có ý gì?”

“Ý gì à? Ông chưa xem tin tức phải không? Chiếc xe của Sầm đại thiếu gia đi đến đèo Sương Mù thì gặp tai nạn, hai vợ chồng bọn họ đã cùng nhau ngã xuống vực mất hút.” Minh Tường tốt bụng nhắc cho ông biết.

Ông Sầm cùng nhà họ Sầm nghe được điều này thì kinh sợ không thôi, Sầm Tuệ Nhi lắc đầu nói: “Không, không thể có chuyện này.”

“Đúng vậy, tuyệt đốt không có chuyện này, Minh Tường, anh đừng có mà nói bậy. Cảnh Đình và Ái Vân sẽ không có chuyện gì, chúng nó chỉ là về trễ mà thôi, đợi chúng nó về tôi xem các người có còn tác oai tác oái nữa không?” Ông Sầm bị hết chuyện này đến chuyện kia làm cho kích động nhưng vẫn tin tưởng Sầm Cảnh Đình không sao.

Minh Tường cười khẩy: “Hy vọng ông có thể chờ được, có điều tôi nghĩ ông không nên chờ làm gì, kết quả cũng thế mà thôi.”

Minh Tường dứt lời ông Sầm tức giận không thôi muốn phản bác thì lúc này điện thoại của ai đó vang lên.

Cả đám người đang căng thẳng đều bị tiếng chuông này đánh động. Điện thoại phát ra trên người Sầm Tuệ Nhi, cô nhanh chóng phản ứng nhìn số, người gọi đến là Khải Nam, không hiểu sao trái tim cô lại đập thình thịch có chút bất an nghe máy.

“Alo.”

Cô vừa bắt máy đã nghe một tin tức không thể xấu hơn từ bên kia: “Tuệ Nhi, thiếu gia và thiếu phu nhân gặp tai nạn, cả hai cùng rơi xuống vực.”

“Anh, anh nói cái gì cơ?” Sầm Tuệ Nhi như không tin vào tai mình, thân hình loạng choạng muốn té.

Sầm Thanh Phong đứng ngay đó vội vàng đỡ lấy em gái hỏi: “Tuệ Nhi, em không sao chứ, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Hắn không biết ai gọi điện cho em gái nhưng nhìn biểu hiện của cô hắn chắc chắn đã có chuyện.

Sầm Tuệ Nhi cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Khải Nam, anh, anh nói đùa đúng không, anh họ, anh họ tôi làm sao có thể gặp phải chuyện đó.”

Bên kia thoáng chốc im lặng không trả lời, dường như là không biết phải nói gì. Sầm Tuệ Nhi bên này sốt ruột, trái tim đập càng nhanh hơn: “ Khải Nam, anh còn nghe tôi nói không? Anh nói gì đi.”

“Tuệ Nhi, cô biết mà trước nay tôi chưa hề nói dối cô.” Khải Nam trầm khàn nói, cũng biết tin này gây sốc cho người ta nhưng không thể nói dối được.

“Không, không đâu, không thể…” Bàn tay của Sầm Tuệ Nhi run rẩy chiếc điện thoại cũng trượt khỏi tay.

“Tuệ Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sầm Thanh Phong giữ chặt em gái mình nhíu mày hỏi.

Sầm Tuệ Nhi run lẩy bẩy nói: “Ông nội, anh, anh họ và chị dâu gặp chuyện rồi, bọn họ, bọn họ gặp tai nạn rơi, rơi xuống vực không rõ sống chết.”

“Cái gì, cháu nói cái gì?”

“Oa, oa, oa…” Ông Sầm vừa dứt lời bất thình lình tiếng khóc của trẻ con vang lên, âm vang cả căn phòng.

Người nhà họ sầm mỗi người cũng có một sắc mặt không thể tin, người xanh xao, người tím tái, thậm chí muốn khụy ngã.

Bà Nhung nhìn cảnh này lại cười thỏa mãn: “Mọi chuyện nên kết thúc rồi.”

Bà Nhung không quan tâm đ ến tâm trạng của bất cứ ai lập tức ra lệnh: “Người đâu, hộ tống đám người này ai về chỗ đó cho tôi.”

“Chị Nhung, chị muốn làm gì chúng tôi?” Bà Lê im lặng nãy giờ không nhịn được lên tiếng.

“Làm gì à? Từ nay cô và đám người này sẽ là tù binh trong căn biệt thự to lớn này, nhưng mà cô yên tâm tôi sẽ đối xử tốt với từng người, đặc biệt là cô đấy.” Bà Nhung nhoẻn miệng cười, nụ cười như dao đâm vào ngực người khác.

Bà Lê có cảm giác bất an trong lòng, phút chốc sợ hãi người trước mắt. Lúc này đám vệ sĩ phía sau lần lượt đi đến muốn khống chế người rời đi.

Sầm Thanh Phong lạnh lùng lên tiếng: “Các người nghĩ mình đang làm cái gì? Bác dâu cả, bà đi quá xa rồi đấy.”

“Ồ, Thanh Phong, hiếm lắm mới thấy cậu lên tiếng, nhưng mà trong căn nhà này cậu cũng không có giá trị gì cả. Đừng có lấy cảnh sát ra dọa tôi, các người nghĩ mình có thể gọi điện sao? Kẻ nào dám manh động bắn chết tại chỗ, hủy thi diệt tích.” Bà Nhung như một kẻ hung tàn lớn tiếng nói.

Lời vừa dứt đám vệ sĩ cũng lần lượt rút súng ra chĩa vào bọn họ như cảnh cáo. Sầm Thanh Phong không nghĩ bọn họ còn dùng súng. Trong trường hợp này hắn hoàn toàn không thể làm gì cả, hắn chỉ là một bác sĩ, điều có thể làm là cứu bệnh nhân.

Mà những người còn lại trong nhà họ Sầm càng không thể làm gì, cuối cùng bị đám người lần lượt đưa đi.

Bà Nhung liếc nhìn cả nhà, ánh mắt lại rơi vào đứa bé trong tay bảo mẫu: “Đây là cháu nội của tôi sao? Đúng là một đứa bé đáng yêu mà, mau đưa nó cho tôi nào, tôi cũng phải xem cháu trai mình thế nào chứ.”


205: Phong Ba Nhà Họ Sầm


“Không được, chị không được đụng vào đứa nhỏ.” Ông Sầm như muốn ngã khụy nhưng vẫn cố gắng bảo vệ đứa bé, ai biết được Kim Nhung có ý đồ xấu gì.
Bà Nhung nhìn ông Sầm sốt ruột lại lên tiếng: “Ba làm gì mà hấp tấp như thế con chỉ muốn xem cháu trai thôi mà, đúng rồi, ba mẹ nó không còn nữa từ giờ con sẽ nuôi đứa trẻ này.”
“Chị câm miệng, con trai chị gặp nạn chị không sốt ruột đau lòng một chút nào sao? Chị là mẹ kiểu gì vậy, lương tâm của chị bị chó tha rồi đúng không?” Ông Sầm tức giận, nếu không phải ADN của bọn họ trùng nhau ông còn cho rằng Cảnh Đình là con ghẻ của Kim Nhung, nhưng sự thật thằng bé đích thị là con ruột của bà ta nhưng chẳng hiểu lý do gì Kim Nhung lại đối xử với thằng bé như vậy.
Lúc này bà ta cũng không chịu nổi nữa mà nói: “Người không có lương tâm là các người, nếu lúc đó thằng con trai ông không ép tôi gả vào Sầm Gia tôi đã chẳng sinh ra thứ con như nó.”
“Bốp.” Bà Nhung vừa dứt lời ăn ngay cái tát của ông Sầm.
“Thứ con như nó, câu này mà chị cũng nói ra được à, rác rưởi.” Ông Sầm tức giận đến cực độ, không nghĩ một người mẹ có thể nói ra được lời này, thật sự không thể tha thứ.
Bà Nhung ôm mặt hai mắt đỏ ửng, lại cười khẩy: “Sầm Chính, tôi nhịn ông cũng lâu rồi, ông nghĩ nhà họ Sầm các người danh giá phú quý thì muốn làm gì cũng được sao? Tôi không hề muốn bước chân vào nhà họ Sầm các người một chút nào nhưng một khi các người đã ép tôi, tôi sẽ cho ông nếm mùi đau khổ.”
“Kim Nhung, tôi chỉ hỏi chị tại sao chị có thể yêu thương Cảnh Đông lại không chút thương xót cho Cảnh Đình, cả hai đều là con trai ruột của chị không phải sao?” Dù có ghét con trai ông thì đứa con dâu này cũng không nên phân biệt đối xử như vậy.

Đúng là không thể hiểu nổi, ông cũng đã nghi ngờ thân phận Cảnh Đông nhưng khi xét nghiệm nó đúng là con cháu nhà họ Sầm, vậy thì nguyên nhân là gì?
Kim Nhung nghe vậy toan nói thì bị Minh Tường kéo lại ra hiệu, bà ta lại kìm sự tức giận trong lòng bảo: “Cảnh Đình nó giống y chang Sầm Thịnh Minh tôi vừa nhìn đã uất hận làm sao có thể yêu thương nó, ngược lại Cảnh Đông giống tôi nhiều hơn cho nên tôi đã dành tình cảm cho nó.”
“Chỉ là như vậy thôi sao?” Ông Sầm nửa tin nửa ngờ.
“Chứ không ông nghĩ thế nào, nếu Cảnh Đình không giống với thằng cha khốn nạn của nó có khi tôi sẽ yêu thương nó nhiều hơn.


Nhưng đáng tiếc nó lại cố tình giống hắn, vậy thì nó đành chịu cảnh ngộ này thôi.”Bà Nhung nhe răng nói.
“Ra là vậy à, được, Kim Nhung, tôi muốn xem chị có thể làm cái gì.” Mặc dù bị đả kích từ chuyện này qua chuyện nọ nhưng ông Sầm vẫn là gia chủ của Sầm Gia, ông vẫn phải cáng đáng cái nhà này.
Cho nên dù có nhiều tin tức xấu đến mấy ông cũng phải nhẫn chịu và bình tĩnh đến giây phút cuối cùng.
“Vậy ông hãy chống mắt lên mà xem.” Bà Nhung cười gằn lại ra lệnh: “Đem bọn chúng đi, đưa đứa bé cho tôi.”
“Kim Nhung, tôi mặc chị muốn làm cái gì cũng được nhưng đưa bé chị không thể đụng vào.” Ông Sầm nôn nóng nói.
Bà Nhung lại không theo ông cười gằn: “Bây giờ tôi đã là chủ căn nhà này, mọi chuyện đều nghe theo tôi mà không phải là ông.”
Dứt lời bà ta đi đến chỗ bà vú giật đứa bé về phía mình, lập tức căn phòng lại có tiếng khóc vang lên: “Oe oe oe…”
“Ồn ào chết đi được, câm miệng lại cho tao.” Bà Nhung tức tối quát, lại một mạch ôm đứa bé đi.
Ông Sầm thấy vậy nôn nóng muốn đi lên: “Kim Nhung, chị muốn làm gì thằng nhỏ, mau trả nó lại cho tôi.”
Ông Sầm chưa kịp đi được mấy bước đã bị vệ sĩ chặn lại: “Ông già, ngoan ngoãn chút đi.”
“Không, không, Nguyên Khải, cháu tôi.” Ông Sầm nhìn đứa bé bị đưa đi không khỏi khụy xuống sàn.
“Ông nội.” Sầm Thanh Phong bất chấp súng chĩa đầu mình vội vàng đi đến đỡ ông đồng thời xem mạch.
Hắn học tây đông y kết hợp nên cũng am hiểu chuyện bắt mạch, sau khi xem thấy ông không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Những người còn lại không thể làm gì, Sầm Tuệ Nhi lén lút muốn gọi điện cho Khải Nam nhưng cũng bất thành.
Minh Tường lên tiếng: “Tuệ Nhi tiểu thư, cô tốt nhất cũng nên ngoan ngoãn một chút.”
“Minh Tường, ông và bác dâu cả tôi rốt cuộc muốn làm gì? Các người nghĩ có thể khống chế chúng tôi mãi mãi sao?” Sầm Tuệ Nhi nhìn ông ta lạnh giọng nói.
Minh Tường cười khẽ: “Cô sai rồi, tôi không hề khống chế người nhà họ Sầm, các người có thấy tôi làm cái gì chưa?”
Sầm Tuệ Nhi nhìn thật kỹ ông ta, trong lòng cô vẫn không thể đoán được mục đích của người này, lẽ nào chỉ là muốn lấy cổ phần của Sầm Gia thôi sao?
“Vậy tôi hỏi câu cuối ông và bác dâu cả tôi có quan hệ gì?” Lúc trước biết được chuyện con chip là do bác dâu cả cấu kết với người này làm ra cô đã rất bất ngờ, không nghĩ bà Nhung lại có quan hệ với người này, mà quan hệ gì lại chẳng ai biết.
Minh Tường nghe câu hỏi này chỉ nói: “Cô bé à, chuyện này cô không cần biết đâu.”
Sầm Tuệ Nhi nhíu mày, cô không nghe được câu trả lời chỉ có thể ngầm suy đoán trong lòng.
Chỉ trong một đêm nhà họ Sầm gặp liên tiếp các kiếp nạn khó lường, không ai biết nhà họ xảy ra chuyện gì.

Hôm sau hàng loại các tờ báo đưa lên tin tức về tai nạn của phó chủ tịch Sầm Gia - Sầm Cảnh Đình.

Theo sau tin tức đó là tin Sầm Gia đổi chủ.

Sầm Cảnh Đình rơi vực sống chết không rõ, ông Sầm vì thương tiếc cháu trai nên đổ bệnh ghi giấy chuyển nhượng cổ phần cho Sầm Cảnh Đông, lại để Minh Tường là người dẫn dắt với cái danh quản lý của tân tổng giám đốc.
Sầm Tuệ Nhi cũng bị ép chuyển nhượng cổ phần cùng chức vị, cổ phần của Sầm Cảnh Đình và Sầm Hạo Nhiên tạm thời không thể xử lý.

Cho nên lúc này đây Sầm Cảnh Đông nắm giữ trong tay 45% cổ phần, có đầy đủ điều kiện làm chức chủ tịch nhưng tuổi tác còn quá nhỏ lại không có kinh nghiệm nên ai cũng phản đối, tạm thời làm tân tổng giám đốc.
Đối với người bị đưa lên làm chức tổng giám đốc là Sầm Cảnh Đông chỉ như một con rối, không làm gì khác là ngồi trên ghế mặc mẹ mình cùng Minh Tường điều khiển.
Đến giờ phút này cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ nhớ hôm 29 tết cậu xin anh hai đi thăm mẹ, nói chuyện với bà một hồi thì cảm thấy buồn ngủ, khi tỉnh dậy thì mẹ lại nói cho cậu biết anh hai và chị dâu gặp nạn, ông nội bạo bệnh ngất xỉu, anh em họ trong nhà cũng đột ngột bị bệnh, nhà họ Sầm chỉ còn lại mình cậu nên ông Sầm đã nhượng quyền quản lý công ty cho cậu.
Sầm Cảnh Đông không thể tin được chuyện trước mắt, muốn về nhà họ Sầm xem thử nhưng mẹ lại không cho, trong lòng nôn nóng lại không thể làm gì.
Cộng động mạng cùng giới thương nghiệp xôn xao về chuyện nhà họ Sầm nhưng không ai biết cụ thể chuyện gì.

Rất nhiều phóng viên tìm đến biệt thự nhà họ Sầm nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Bạch Long.
“Cậu nói sao cơ, toàn bộ người nhà họ Sầm đều bị Minh Tường khống chế sao?” Trong căn cứ mật của Bạch Long Lý Tuấn Phong không thể tin được chuyện này.
Hắn tuy là cảnh sát nhưng cũng là một thành viên của Bạch Long, đồng thời cũng là người đứng thứ hai sau Sầm Cảnh Đình.
Phong Đại điều tra tin tức nhà họ Sầm lần nữa xác định: “Phải, anh Phong, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Lý Tuấn Phong nhất thời chưa tiêu hóa được chuyện này, mọi việc cứ đến dồn dập khiến não hắn muốn điên lên, lại hỏi: “Ông Sầm và người nhà họ Sầm thì sao?”
“Tất cả đều bị bà Nhung và Minh Tường giam lỏng trong nhà, hơn nữa tiểu thiếu gia cũng bị bà Nhung đưa đi.

Anh Phong, anh Đình không ở đây, chúng ta nên làm gì.

Còn nữa, đội cứu hộ không có tin tức gì sao?” Phong Đại sốt ruột không thôi, đã qua hai ngày rồi, mọi chuyện có vẻ đều không như bọn họ mong muốn.
Lý Tuấn Phong trầm mặc: “Đã gọi mọi nhân lực tìm kiếm nhưng không có kết quả, bên dưới là vực thẳm nhưng nối liền với con sông, bọn họ rơi xuống đó cũng lành ít dữ nhiều, huống chi vực cao như vậy e là chưa ngã xuống đã…”
Lý Tuấn Phong nói đến đây ai cũng hiểu.

Phong Đại lại đập bàn lên tiếng: “Em không tin anh Đình và chị dâu lại dễ chết như vậy.

Anh Phong, còn một tia hy vọng chúng ta cũng phải tìm kiếm cho ra.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, trước tiên tối nay chúng ta phải vào Sầm Gia một chuyến, Phong Đại, Khải Nam, hai người rành địa thế nhà họ Sầm nên các cậu đị đi, nhớ, trước tiên phải nắm rõ tình hình, không cần phải manh động.” Lý Tuấn Phong dặn dò.
Hai người đương nhiên hiểu, lúc này bọn họ còn chưa xác định được sự việc chỉ nghe tin tức trên báo chí và xem xét bên ngoài nhà họ Sầm, tình hình cụ thể phải kiểm tra mới biết.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK