Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

202: Nguyên Khải


Cuối cùng Sầm Hạo Nhiên cũng đưa Liễu Khánh An đi, Dương Ái Vân hỏi hắn cũng không nói. Lại nói không biết Sầm Hạo Nhiên đã nói cái gì khiến cho ba mẹ của Khánh An ban đầu phản đối kịch liệt về sau lại giao cô ấy cho hắn.

Trước khi trở về Dương Ái Vân đã đề nghị nói chuyện một lần nữa với Sầm Hạo Nhiên, hai người cùng đi tới hành lang bên phải.

Sầm Cảnh Đình vốn dĩ không muốn cô đi nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, anh ngồi trên ghế chờ cô từng giây từng phút. Lúc này lại có một vệ sĩ đi đến báo cáo kết quả điều tra cho anh.

“Thiếu gia, tra ra rồi, kẻ thuê đám du côn bắt thiếu phu nhân là tam phu nhân, bà ta đã bỏ năm trăm triệu để thuê người, mục đích là gì thì chưa rõ.”

Anh nghe báo cáo này trong lòng thâm trầm khó dò, không nghĩ mấy người kia lại cứ muốn táy máy chân tay. Nếu đã không yên phận vậy thì đừng trách anh không nể tình.

“Đem chúng cho cảnh sát xử lý.” Sầm Cảnh Đình ra lệnh, kẻ hại cô sẽ phải trả giá cho hành vi của mình, anh sẽ không nương tay.

Vệ sĩ nghe xong rời đi thực hiện mệnh lệnh.

Bên này Sầm Hạo Nhiên đứng lặng trước cửa kính nhìn xuống dòng xe phía dưới không biết đang suy nghĩ cái gì. Dương Ái Vân không muốn mất nhiều thời gian với hắn lập tức lên tiếng: “Cậu không nói đưa Khánh An đi đâu tôi sẽ không để yên cho cậu mang cô ấy đi.”

Sầm Hạo Nhiên im lặng hồi lâu cuối cùng cất giọng: “Khánh An từng nói muốn khám phá thế giới này.”

Dương Ái Vân thoáng chút bất ngờ, người này không tính đưa một người thực vật đi khắp năm châu bốn bể đó chứ?

“Ý cậu là gì?” Cô vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

“Ái Vân, chị nên rời anh họ tôi thì tốt hơn.” Sầm Hạo Nhiên không trả lời câu hỏi của cô ngược lại nói một câu khiến người ta cảm thấy bực bội.


Dương Ái Vân không nhịn được nữa nói: “Cậu đã nói những câu thế này rất nhiều lần rồi, tôi biết cậu không phải yêu thích gì tôi, đúng chứ? Vậy mục đích của cậu là gì, muốn tôi rời Cảnh Đình lại gây tổn thương cho Khánh An, kết quả như hôm nay là những gì cậu muốn sao?”

“Đương nhiên tôi không muốn như vậy, tôi đang nhắc nhở chị, nếu không muốn cả hai có kết cục thảm chị hãy suy nghĩ thật kỹ lời nói của tôi, nếu cần tôi sẽ đưa chị đi.” Sầm Hạo Nhiên vừa nói vừa rút điếu thuốc ra khỏi bao nhưng không châm lửa.

Dương Ái Vân càng thêm khó chịu với lời này, cô không nhịn được nói: “Sầm Hạo Nhiên, cậu cứ tỏ ra thần bí như vậy để làm gì? Có gì thì cứ nói thẳng, Dương Ái Vân tôi còn sợ kết cục thảm hại sao? Cậu là đồ hèn nhát.”

Sầm Hạo Nhiên nghe được câu này cười nhạt: “Phải, có lẽ tôi chính là kẻ hèn nhát, hèn nhát tới mức ngay cả một người cũng không dám níu giữ. Ái Vân, chị rất tự tin, tôi cũng muốn biết lòng tự tin này có thể kéo dài bao lâu.”

Nói rồi Sầm Hạo Nhiên quay người rời đi như là không muốn nói thêm điều gì nữa. Sau cùng, cuộc nói chuyện cũng không đi đến đâu, Dương Ái Vân lại phải mang trong lòng những nghi hoặc không đầu không đuôi.

Cô thẫn thờ quay lại thì rơi vào vòng ôm của Sầm Cảnh Đình, một giọng nói sốt ruột vang lên: “Xong rồi sao? Chúng ta về nhà nhé!”

“Ừm, về thôi.” Mọi chuyện ở đây không cần đến cô nữa, tình trạng của Khánh An đã vậy chỉ có thể cầu mong vào tạo hóa thôi.

Người thực vật cơ hội tỉnh không cao nhưng không hẳn không có hy vọng. Chỉ cần người không chết cô vẫn sẽ cầu nguyện hàng ngày.

Những tháng ngày sau đó nhà họ Sầm tương đối yên ổn, chỉ duy nhất một sự kiện khiến người ta sợ hãi là bà Liên bị bắt lên đồn vì tội thuê người bắt cóc, mặc dù sự tình chưa thành nhưng tội trạng đã được cấu thành nên bà ta cũng phải chịu tội một năm tù.

Bà Liên trông chờ vào Sầm Hạo Nhiên có thể giúp mình nhưng lại không thể liên lạc. Ông Sầm cũng tức giận vì hành vi này của bà ta nên để pháp luật trừng trị thích đáng.

Trong nhà chỉ còn mỗi bà Lê nhưng bà ta còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe lời cảnh cáo từ Sầm Cảnh Đình, lúc này mới vỡ lẽ những gì bọn họ làm đều bị anh năm bắt trong lòng bàn tay.

Mọi chuyện trong nhà họ Sầm coi như giải quyết ổn thỏa, công ty cũng ngày một phát triển. Cho đến năm tháng sau Dương Ái Vân chuyển dạ chuẩn bị chào đón đứa con đầu đời.

Trước khi vào phòng sinh cô đau đến quặn thắt, người mạnh mẽ như cô cũng không khỏi vật vã trên giường bệnh. Sầm Cảnh Đình luôn bên cạnh cô đến giây phút cuối cùng, nhìn cô đau lòng anh cũng đau theo.


“Ái Vân, đau lắm sao? Anh xin lỗi, lúc này anh thật vô dụng không thể làm gì cho em.”

“Anh đừng nói vậy, chuyện này người mẹ nào cũng phải trải qua mà, em không sao, một chút nữa thôi chúng ta có thể đón bé con rồi, em thấy rất hạnh phúc.” Dương Ái Vân níu chặt tay anh khó khăn nói.

Sầm Cảnh Đình nghe vậy càng thương cô hơn, lúc này tiếng bác sĩ vang lên: “Thai phụ sắp đến giờ sinh, phiền người nhà ra ngoài.”

Dù không muốn nhưng anh buộc phải rời đi, trước khi đi còn hôn nhẹ trán cô nói: “Ái Vân, ráng chịu, anh chờ em và con.”

“Vâng.” Dương Ái Vân gượng cười nói.

Thời gian sinh dài đằng đẵng như thế mấy kiếp, Sầm Cảnh Cảnh chờ bên ngoài đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng. Bên trong liên tục truyền ra tiếng hét thảm khiến lòng anh càng thêm nôn nao hơn.


Ông Sầm nhìn mà chóng mặt lên tiếng: “Thằng nhóc này cháu ngồi im một chỗ có được không?”

“Ái Vân chưa sinh xong cháu không thể ngồi yên được.”

Ông Sầm nhìn cháu trai của mình muốn nói lại thôi, Sầm Tuệ Nhi lên tiếng: “Anh họ, chị dâu không sao đâu anh đừng quá lo lắng.”

Dù được nhiều người khuyên bảo nhưng Sầm Cảnh Đình lo thì vẫn cứ lo, chốc chốc lại nhìn vào phòng phẫu thuật.

Chẳng ai có thể khuyên nổi anh nên đành để anh làm theo ý mình. Lúc này phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở cửa. Bác sĩ bước ra ngoài trên tay ôm theo một đứa bé sơ sinh được quấn tã lót đang định đưa cho anh thì Sầm Cảnh Đình hỏi: “Vợ tôi thế nào?”

Bác sĩ đứng hình mấy giây, Sầm Cảnh Đình càng thêm nóng ruột: “Tôi hỏi vợ tôi thế nào?”

“Sản phụ, sản phụ vừa sinh xong, sức khỏe còn khá yếu nên…”

Chưa để bác sĩ dứt lời Sầm Cảnh Đình nôn nóng chạy vào bên trong, bác sĩ gọi với theo: “Này, anh không nhận con à?”

“Bác sĩ, để tôi, để tôi, kệ thằng nhóc đó đi.” Ông Sầm hớn hở đi lên muốn nhận đứa bé.

Bác sĩ nhìn thấy ông hơi sửng sốt lại nhẹ nhàng đặt đứa bé vào tay ông bảo: “Chúc mừng chủ tịch Sầm, là một bé trai khá là bụ bẫm, khỏe mạnh.”

“Vậy à, tốt, tốt quá rồi, nên đặt tên cho thằng nhỏ là gì đây nhỉ?” Ông Sầm ông lấy chắt nội miệng cười tươi roi rói, lại có chút gượng tay, y tá phải đứng bên cạnh chỉ dẫn cho ông.

Bên này Sầm Tuệ Nhi cũng nhìn rõ đứa bé, mặt mũi nó nhỏ nhắn, xinh xắn, tay chân nhỏ xíu vô cùng dễ thương khiến cô không khỏi bất giác nở nụ cười: “Lại có thiên thần xuất hiện, hy vọng đứa bé sẽ được hạnh phúc.”


“Tất nhiên rồi, thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ để tiểu thiếu gia sống trong gia đình hạnh phúc nhất, tôi tin là như vậy.” Bên tai của Sầm Tuệ Nhi vang lên giọng nói của người đàn ông khiến cô không khỏi nhìn sang.

Người vừa nói không ai khác ngoài Khải Nam, nhìn thấy người này tâm tình cô lại vô cùng phức tạp.

Bên trong Sầm Cảnh Đình nhìn Dương Ái Vân nằm trên giường bệnh yếu ớt sắc mặt trắng bệch thì không khỏi đau xót. Anh ôm lấy cô nghẹn ngào nói: “Vân, em cực khổ rồi, sau này anh sẽ không để em chịu khổ nữa, chúng ta sinh một đứa là được rồi.”

Dương Ái Vân nghe vậy dở khóc dở cười: “Anh nói linh tinh cái gì, em còn muốn vui nhà vui cửa anh đã muốn dừng rồi sao? Lẽ nào anh ghét bé con?”

“Không phải, em sinh đau đớn như vậy anh không muốn nhìn lần thứ hai.” Sầm Hạo Nhiên có chút ủ rũ không nói thành lời.

Cô cũng hiểu được tấm lòng của anh nên nhẹ nhàng bảo: “Có cái gì đâu, không phải em vẫn bình an à, phải rồi, bé con của chúng ta đâu? Anh đã nhìn thấy nó chưa?”


“Anh… Anh vội vào với em nên…” Sầm Cảnh Đình hơi bối rối.

“Trời đất, anh thật là…” Dương Ái Vân khó lòng thấy anh như vậy, trong lòng cảm động lại bảo: “Được rồi, anh mau mang bé con lại đây đi, ba người chúng ta cũng phải chụp ảnh làm kỷ niệm chứ.”

Những khoảnh khắc đầu đời của bé con đương nhiên phải được ghi dấu lại.

Cô vừa dứt lời thì ông Sầm lên tiếng: “Đây, đây, nhóc con này vô cùng kháu khỉnh, không khác Cảnh Đình lúc đó là mấy.”

Ông Sầm cùng đám người Sầm Tuệ Nhi lần lượt đi vào, Dương Ái Vân mới sinh xong còn đau nên chưa thể cử động. Sầm Cảnh Đình phải tiếp nhận đứa bé từ tay ông, lần đầu tiên bế đứa bé tay anh có chút run rẩy, lại vô cùng cẩn thận sợ làm rớt nó.

Ông Sầm thấy vậy lại bảo: “Thằng nhóc này, cháu có bế được không đấy.”

“Ông nội à, anh Cảnh Đình cũng lần đầu làm chuyện này.” Sầm Tuệ Nhi lên tiếng thay anh.

Sầm Cảnh Đình lại chẳng để ý hai người chỉ nhìn bé con trong vòng tay, nó nhỏ xíu lại còn chẳng có trọng lượng khiến anh hơi luống cuống một chút nhưng khi nhìn thấy đứa bé trong lòng anh lại có một cảm giác khó tả, nó mở to đôi mắt nhìn anh. Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng anh vẫn cảm thấy xúc động.

Dương Ái Vân nhìn biểu cảm tha thiết của anh nhẹ nhàng nói: “Đình, em cũng muốn nhìn thấy con.”

“Được.” Sầm Cảnh Đình nhẹ nhàng đặt đứa bé nằm bên cạnh cô, Dương Ái Vân nhìn đứa bé mình vừa sinh bao nhiêu cảm xúc dâng trao lại khẽ khàng bảo: “Chào mừng con đến với mọi người.”

Nhà họ Sầm vui mừng vì có thêm một thành viên mới, ông Sầm đặt tên cho đứa bé là Sầm Nguyên Khải, một khởi đầu mới tươi đẹp và bình yên.

Thế nhưng mọi sự luôn không được người ta mong muốn, nhà họ Sầm tưởng chừng đã yên bình lại xảy ra một chuyện không ai ngờ tới, làm xáo trộn cả một Sầm Gia.


203: Rơi Vực - Chuyển Biến


Giữa lưng đèo Sương Mù nối liền tỉnh Nam An với thành phố Dạ Lan có hai chiếc xe nằm trơ trọi trên đường, đều bị méo mó biến dạng, có một người đàn ông bị văng vào một hốc đá nằm im bất tỉnh, không rõ sống chết.
Gần đó lại có một cây cổ thụ nằm nghiêng về phía vực thẳm bên dưới, trên cành cây mỏng manh người đàn ông cố gắng nắm chặt tay người phụ nữ, cả hai cùng lơ lửng giữa không trung, phía dưới tối đen lại sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì.
Phía xa tiếng pháo bông vang cả bầu trời mà hai người ở đây lại chỉ có thể nhìn nhau gắng gượng từng giây từng phút.
“Sầm Cảnh Đình, anh đang làm cái gì? Sao lại nhảy theo em chứ hả?” Dương Ái Vân được anh nắm chắc trong bàn tay, thân hình bị gió làm cho lung lay khó lòng đứng yên, điều này càng làm người đàn ông càng thêm khó khăn, chỉ cần anh không kiên trì thả tay ra thôi là cô sẽ rơi xuống dưới.
Thế nhưng Sầm Cành Đình lại liên tục gồng mình giữ chắc cô kiên quyết không buông, giọng điệu tha thiết nhọc nhằn: “Ái Vân, đừng bỏ anh, chỉ nghĩ tới việc ngày sau không có em bên cạnh trái tim anh như muốn nổ tung, anh thà theo em còn hơn, thiên đường hay địa ngục cũng được, Ái Vân, đừng bỏ anh ở lại.”
“Đình, còn Nguyên Khải của chúng ta thì sao?”
“Ái Vân, anh không suy nghĩ được nhiều nữa, anh chỉ muốn đi cùng em thôi.” Sầm Cảnh Đình nghẹn ngào nói, khi cô bị bật ra khỏi chiếc xe anh đã không tự chủ được nhảy theo.
Dương Ái Vân không biết phải nói gì nữa, bọn họ đều cùng hướng về nhau, dù hành động của anh có ngu ngốc cô cũng không thể trách, nước mắt của Dương Ái Vân chậm rãi tuôn ra: “Được, em và anh đều không ai bỏ ai, sống chết chúng ta đều ở cùng nhau.”
Cô vừa dứt lời thì cành cây mà Sầm Cảnh Đình bám vào cũng gãy làm đôi, hai người không thể nói với nhau được bao nhiêu câu lại tiếp tục rơi tự do xuống dưới, trong giây phút này Dương Ái Vân chỉ biết ôm chặt lấy anh.
Được rồi, chết thì cùng chết, cô cũng không có gì hối tiếc, chỉ là đứa bé không cha không mẹ sẽ sống thế nào đây.


Điều duy nhất cô không thể buông tay trong thế gian này chính là Nguyên Khải, đứa bé của cô và anh.
Hai người không biết rơi bao lâu thì bên tai cô lại nghe tiếng thì thào: “Ái Vân nếu có kiếp sau em lại làm vợ anh nhé!"
"Được kiếp sau em lại là vợ anh." Dương Ái Vân khẽ cười, lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng, hít thở không thông, dứt lời cũng ngất lịm đi.
Sàm Cảnh Đình cũng không khác gì cô, trước khi nhắm còn khẽ lẩm bẩm: "Ừm, vậy là được rồi, dù em biến thành hình dạng gì anh cũng sẽ sớm tìm được anh lại hỏi em làm vợ, có được không?"
Dương Ái Vân đã chẳng thể trả lời anh nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn mỉm cười hoan hỷ, có thể chết cùng nhau cũng là một kết cục tốt, còn hơn kẻ sống người ở, như vậy thật đau đớn biết mấy, anh hoàn toàn không muốn như vậy.

Cho nên anh chọn cách theo cô, bỏ lại tất cả mọi thứ bao gồm đứa con mới ba tháng tuổi của bọn họ.
Lúc này trên đèo có một chiếc BMW màu bạc dừng ngay chiếc Bugatti đã sớm tan tành, hai người áo đen bước xuống vừa vặn nhìn thấy hai người đang rơi tự do, bọn họ không khỏi hét lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Đèo Sương Mù là con đèo có địa hình quanh co, hiểm trở, thỉnh thoảng hay có nhiều tai nạn không may xảy ra.
Giữa đêm giao thừa chiếc xe Bugatti chạy đến giữa đèo thì va chạm với một chiếc Porsche đi cùng chiều khiến hai chiếc xe đều hư hại nghiêm trọng, ngay cả người cũng khó có thể sống.
Hai hôm trước Sầm Cảnh Đình đưa Dương Ái Vân đến tỉnh Nam An để tham gia một buổi biểu diễn đàn piano, bọn họ đã nhờ ông Sầm cùng bà vú chăm sóc cho đứa bé, Dương Ái Vân vì không muốn xa con lâu lại muốn kịp về đón giao thừa nên đã cùng Sầm Cảnh Đình đi về trong đêm, nào ngờ đến đây thì gặp tai nạn.
Bọn họ đi rất cẩn thận nhưng chiếc xe phía sau lại cố tình lạng lách đâm tới, dù kỹ thuật lái xe của tài xế có tốt cũng khó lòng tránh.

Cuối cùng để giữ mạng đám người phải giảm tốc độ nhảy ra ngoài, thế nhưng Dương Ái Vân lại bị văng ra khá xa ngã thẳng xuống vực.

Sầm Cảnh Đình thấy vậy theo phản xạ cũng nhảy theo cô, cuối cùng hai người không thoát khỏi tình cảnh trớ trêu là cùng nhau rơi xuống.
Phong Đại và Khải Nam nhìn hai người mất hút sau màn đêm như chết lặng, bọn họ đi sau xe của Sầm Cảnh Đình một đoạn nhưng giữa đường lại gặp trở ngại bởi một chiếc xe mãi mới thoát được, ai ngờ đến nơi lại nhìn thấy cảnh này.
“Anh Nam, chúng ta, chúng ta phải làm sao đây? Thiếu gia cùng thiếu phu nhân họ, họ…” Phong Đại lắp bắp, có chút run rẩy không tin vào điều đang diễn ra trước mắt mình.

Đam Mỹ H Văn

Khải Nam mặc dù cũng kinh sợ nhưng còn giữ được bình tĩnh khàn giọng nói: “Gọi cho Tuấn Phong đi.”
Phong Đại nghe vậy lập tức gọi cho Lý Tuấn Phong, tai nạn xảy ra đầu tiên bọn họ phải gọi cho cảnh sát trước, sau đó lại tính tiếp.

Nhà họ Sầm.
Đã qua giao thừa nhưng Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình vẫn chưa trở về, ông Sầm sốt ruột kêu quản gia gọi điện cho họ nhưng mãi không ai bắt máy.
Bàn cơm cũng dần nguội đi, bà Lê không nhịn được nói: “Ba à, chắc còn lâu tụi nó mới về, hay là chúng ta cứ ăn trước, giao thừa cũng qua ba mươi phút rồi.”
Ông Sầm nghe vậy trong lòng cảm thấy có chút bất an lại bảo: “Được rồi, ăn trước đi.”
Sầm Thanh Phong lại lên tiếng: “Chờ thêm chút nữa cũng không sao, chắc anh họ cũng sắp về rồi, cơm đoàn viên phải đông đủ người mới trọn vẹn.”
Ông Sầm gật gù dường như rất đồng tình với lời nói của Sầm Thanh Phong, có điều dù có chờ người cũng đã quá trễ rồi nên ông đã bảo bọn họ cùng dùng bữa trước.
Bà Lê không hài lòng cho lắm, đang tính mở lời thì lúc này có người chạy vào báo: “Thưa ông chủ, bên ngoài có người muốn gặp.”
Nhà họ Sầm nghe vậy đều ngỡ ngàng, ông Sầm nhíu mày, bà Lê không nhịn được nói: “Giờ phút này còn ai muốn gặp.”
“Thưa ngài, là, là đại phu nhân cùng, cùng một người đàn ông, bọn họ, bọn họ đến khả đông, cũng sắp xông vào tận đây rồi.” Người hầu kia lắp bắp trả lời.
“Cái gì.” Sắc mặt của ông Sầm khẽ biến, toàn bộ người trong đây cũng không ngoại lệ.
Bọn họ còn chưa kịp kinh ngạc xong thì bên ngoài có tiếng bước chân, đồng thời một giọng nói vang lên: “Chủ tịch Sầm, lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi chứ?”

Bên ngoài cửa chính người đàn ông xuất hiện cùng một người phụ nữ và đám vệ sĩ áo đen.
“Minh Tường, Kim Nhung, ai cho các người vào đây?” Ông Sầm nhìn thấy hai người xuất hiện trong đây tức giận nói.
Bà Nhung nhoẻn miệng cười: “Nơi đây giờ là nhà của tôi rồi, tôi đương nhiên phải có mặt ở đây.”
Ông Sầm nghe vậy càng thêm giận dữ: “Chị nói vậy là có ý gì? Còn nữa ai cho phép chị rời khỏi biệt thự, còn đi cùng Minh Tường đến đây, chị muốn tạo phản sao?”
“Ba nói đúng rồi đây, con dâu muốn tạo phản rồi.” Bà Nhung cười lạnh: “Bị giam cầm không dễ chịu chút nào, đến lúc ba và đám người này cũng phải chịu cảnh ngộ đó rồi.”
“Hừ, ai cho chị cái gan đó, người đâu, đuổi đám người này ra cho tôi.” Ông Sầm chẳng muốn nhiều lời với bọn họ, chỉ muốn đuổi người đi càng sớm càng tốt.
Thế nhưng ông dứt lời lại chẳng thấy bóng dáng của bất cứ ai, một lần nữa quát lên: “Không nghe thấy sao, đuổi đám người này đi cho tôi.”
“Chậc chậc, ba chồng à, ba không nên gọi làm gì, bọn chúng không nghe thấy đâu, tất cả đều đã rời vào trạng thái hôn mê hết rồi, ba có gào khản tiếng cũng thế thôi.” Bà Nhung nói xong cười lớn.
Lúc này ông Sầm ý thức được vấn đề, mà đám người nhà họ Sầm cũng lần lượt cảnh giác.
Sầm Tuệ Nhi lên tiếng: “Bác dâu cả, bác tính làm cái gì?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK