***
Nơi này là phủ thành chủ.
Triệu Đương Nguyên muốn nhúng tay vào cuộc chiến sống chết của Cảnh Ngôn và Triệu Chân Nghiêm ngay trước mặt thành chủ Hoắc Xuân Dương là điều không thể.
Bùm!
Triệu Đương Nguyên bị Hoắc Xuân Dương ngăn lại.
Thực lực của Triệu Đương Nguyên tuy không bằng Hoắc Xuân Dương nhưng cũng là cường giả Đạo Linh cảnh, nếu gã nhất quyết xông hướng Cảnh Ngôn thì Hoắc Xuân Dương khó ngăn lại. Nhưng Triệu Đương Nguyên muốn bất chấp Hoắc Xuân Dương ngăn cản thì phải cá cược bằng mạng sống, xem thành chủ có dám giết gã không.
Hoắc Xuân Dương dám giết gã thì Triệu Đương Nguyên sẽ chết. Nếu Hoắc Xuân Dương không dám, Triệu Đương Nguyên có thể cứu nhi tử của mình.
Bị Hoắc Xuân Dương cản đường, Triệu Đương Nguyên rống hướng Cảnh Ngôn:
- Tiểu súc sinh, ngươi dám giết nhi tử của ta thì ta sẽ bằm thây ngươi ra vạn mảnh!
Triệu Đương Nguyên không dám lấy mạng sống của mình làm tiền đặt cược.
Triệu Đương Nguyên có ba nhi tử nhưng chỉ có đại nhi tử Triệu Chân Nghiêm là thiên phú cao nhất, được gã xem trọng nhất. Nếu Triệu Chân Nghiêm chết không chỉ đối với tộc trưởng Triệu gia, còn ảnh hưởng nặng nề cho toàn Triệu gia. Nhưng Triệu Đương Nguyên vẫn cảm thấy mạng sống của mình quan trọng hơn.
Nghe tiếng rống của Triệu Đương Nguyên, khóe môi Cảnh Ngôn cong lên nụ cười khiến người khó nắm bắt.
Uy hiếp ta?
Cảnh Ngôn động ý niệm.
Dù ta tha cho Triệu Chân Nghiêm thì Triệu gia ngươi không thể nào cùng ta biến can qua thành ngọc bạch đi?
Dù Triệu gia đồng ý bắt tay giảng hòa Cảnh Ngôn cũng không đồng ý, hắn phải trả mối thù của gia gia. Bây giờ thực lực của Cảnh Ngôn không đủ, chờ hắn có thực lực đủ mạnh là lúc Triệu gia hủy diệt.
Triệu Chân Nghiêm kinh hoàng hét rầm lên:
- Đừng giết ta...!
Phập!
Thiên Hỏa kiếm đâm xuyên qua đầu Triệu Chân Nghiêm.
Động tác của Cảnh Ngôn không chút tạm dừng khi Triệu Đương Nguyên, Triệu Chân Nghiêm nói chuyện. Ngay từ đầu Cảnh Ngôn đã quyết giết Triệu Chân Nghiêm, sao có thể bỏ qua cơ hội lần này?
Tiếng hét của Triệu Chân Nghiêm ngừng bặt, máu phun ra từ trán.
Trước bao cặp mắt nhìn Triệu Chân Nghiêm chậm rãi ngã xuống.
Triệu Chân Nghiêm danh chấn nguyên Đông Lâm thành cứ thế bị Cảnh Ngôn giết.
Những người có mặt thấy tận mắt vẫn không tin được Triệu Chân Nghiêm cường đại đã chết như vậy.
Ứng cử viên nội định tộc trưởng Triệu gia đời tiếp theo đã chết.
Và chết trong tay võ giả trẻ chưa đầy hai mươi tuổi. Võ giả trẻ quang minh chính đại giết Triệu Chân Nghiêm, trong đối chiến sống chết.
Triệu Đương Nguyên điên cuồng:
- Không!!!
Nguyên khí hỗn loạn, mắt Triệu Đương Nguyên đỏ ngầu như mãnh thú muốn ăn thịt người trừng Cảnh Ngôn. Cánh tay Triệu Đương Nguyên nổi gân xanh cục cục, gã muốn xé sống Cảnh Ngôn, nhưng biết tạm thời không làm được vì sẽ bị Hoắc Xuân Dương ngăn cản.
Hoắc Xuân Dương lạnh lùng nói:
- Triệu tộc trưởng bình tĩnh một chút đi! Nếu Triệu tộc trưởng vẫn càn quấy thì đừng trách ta không khách khí.
Cuộc chiến sống chết, sống chết tùy số. Triệu Chân Nghiêm thực lực không bằng Cảnh Ngôn bị giết chỉ trách gã yếu hơn người ta. Nếu ngay từ đầu Triệu Chân Nghiêm không đồng ý đánh với Cảnh Ngôn thì trong phủ thành chủ này, Cảnh Ngôn không thể nào tùy tiện tấn công Triệu Chân Nghiêm. Triệu Chân Nghiêm cũng muốn giết Cảnh Ngôn, nếu hắn yếu hơn gã thì người chết là hắn.
Hoắc Xuân Dương không muốn can thiệp vào trận chiến này, Triệu Đương Nguyên định phá hoại quy tắc xen vào, sao gã cho phép điều đó xảy ra?
Nghe Hoắc Xuân Dương nói, Triệu Đương Nguyên hít sâu.
Triệu Đương Nguyên nở nụ cười âm trầm:
- Ha ha ha!
Triệu Đương Nguyên độc ác nhìn quét qua Cảnh Ngôn sau đó chuyển hưởng tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã.
Triệu Đương Nguyên gằn từng chữ, thanh âm chất chứa sát khí và uy hiếp:
- Cảnh Thành Dã, Triệu gia ta và Cảnh gia ngươi không chết không ngừng!
Cảnh Thành Dã lấy lại tinh thần từ giật mình, trả lời Triệu Đương Nguyên:
- Cảnh gia ta chờ!
Triệu Đương Nguyên quát với đám người Triệu gia đứng đằng sau:
- Mang thiếu gia đi!
Hai thành viên Triệu gia lập tức chạy tới gần xác Triệu Chân Nghiêm, nâng gã lên, cũng nhặt pháp khí lên.
Hoắc Xuân Dương lên tiếng ngăn người Triệu gia lại:
- Chờ một chút!
Triệu Đương Nguyên cười nhạt hỏi:
- Thành chủ có chuyện gì không?
Hoắc Xuân Dương nheo mắt nói:
- Triệu gia ngươi và Thái gia lập tức dọn ra chợ khu nam. Nhớ kỹ, không được phá hoại một cọng cỏ một thân cây trong chợ, vì bây giờ chợ khu nam thuộc về Cảnh gia. Nếu hai gia tộc phá hoại chợ khu nam thì chờ Cảnh gia thống kê tổn thất chợ, hai gia tộc phải bồi thường hết. À, tài nguyên trong sản nghiệp của hai gia tộc ở chợ khu nam cũng thuộc về Cảnh gia, các ngươi không thể mang đi một cây kim, sợi chỉ!
Đã cá cược chợ đương nhiên bao gồm tất cả trong chợ. Trong chợ không chỉ có sản nghiệp của hai gia tộc, nhưng mọi sản nghiệp của hai gia tộc nằm trong vụ cược.
Nghe Hoắc Xuân Dương nói Triệu Đương Nguyên không có phản ứng gì lớn. Thái Vân Kiến thì trợn tròn mắt.
Chợ khu nam mất đi thì Thái gia làm sao đây?
Thái gia mất chợ khu nam, thu nhập tài nguyên của cả gia tộc bị bốc hơi gần một nửa. Thái gia sẽ hoàn toàn xóa khỏi gia tộc hạng nhất Đông Lâm thành sao?
Lòng Thái Vân Kiến đau nhói, gã nhìn Triệu Đương Nguyên, lòng thầm giận.
Thái Vân Kiến hận Cảnh Ngôn, nhưng càng thù Triệu Đương Nguyên hơn. Nếu không phải Triệu Đương Nguyên kéo Thái gia cá cược với Cảnh gia thì sao Thái gia đánh mất chợ khu nam?
Triệu gia mất một nửa chợ khu nam nhưng còn nguyên chợ khu đông, Thái gia thì làm sao đây?
Triệu Đương Nguyên đáng chết, Triệu Chân Nghiêm chết tiệt, phế vật này không đánh lại Cảnh Ngôn còn bị hắn đánh chết!
Hoắc Xuân Dương nói xong nhìn sang Thạch Tuyên tổng quản phủ thành chủ:
- Thạch Tuyên!
Thạch Tuyên lập tức tiến lên:
- Có!
Hoắc Xuân Dương trầm giọng quát:
- Phái một vệ đội mặc giáp tinh nhuệ hai trăm người do ngươi đi đầu, trợ giúp Cảnh gia tiếp nhận nguyên chợ khu nam. Ai dám gây sự giết không tha!
Hoắc Xuân Dương muốn uy hiếp, cho những kẻ định giở trò rụt tay về, biết khó mà lui. Nếu Hoắc Xuân Dương tuyên bố mấy câu này rồi còn có người không biết sống chết thì đừng trách gã xuống tay vô tình.
Hoắc Xuân Dương lười quan tâm cảm xúc của Triệu gia, miễn làm thân với Cảnh gia, quan hệ tốt với Cảnh Ngôn thì có đắc tội Triệu gia cũng chẳng sao. Huống chi Hoắc Xuân Dương đã hoàn toàn đắc tội Triệu gia.
Thạch Tuyên lớn tiếng đáp:
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
Mặt phó thành chủ Trần Binh vặn vọe như bị táo bón tiến lên trước:
- Thành chủ!
Trần Binh cố nặn ra nụ cười nói với Hoắc Xuân Dương:
- Thuộc hạ cũng nguyện dẫn vệ đội mặc giáp trợ giúp Cảnh gia nhận chợ khu nam!
Trần Binh vô cùng hối hận, nếu sớm biết thành chủ Hoắc Xuân Dương ưu ái Cảnh gia như thế thì đã không bắt Cảnh gia giao Cảnh Ngôn ra.
Thật là thất sách, so với thành chủ Hoắc Xuân Dương thì Thương Long có là gì? Quan hệ với Thương Long tốt đến đâu thì lão ở trong Lam Khúc quận thành chứ không phải Đông Lâm thành. Trần Binh là phó thành chủ Đông Lâm thành, trên đầu có thành chủ Hoắc Xuân Dương. Được Hoắc Xuân Dương nâng đỡ thì mối quan hệ sau lưng Thương Long không làm gì được Trần Binh.
Trần Binh vô cùng chân thành nói:
- Xin thành chủ đại nhân cho ta một cơ hội, lúc trước ta phạm một sai lầm to lớn, chưa tìm hiểu rõ ràng đã yêu cầu Cảnh gia giao Cảnh Ngôn ra, ta thật ngu xuẩn.
Hết cách, nếu không thể bù đắp thì vị trí phó thành chủ của gã sẽ mất. Mặc dù thành chủ không thể tùy tiện bãi chức phó thành chủ, tên Trần Binh đăng ký trong Quận Vương phủ rồi. Nhưng thành chủ Hoắc Xuân Dương truyền tin đến Quận Vương phủ chắc chắn gã sẽ bị đuổi khỏi chức phó thành chủ.
Hoắc Xuân Dương cười tủm tỉm nhìn Trần Binh:
- Trần Binh, ngươi biết mình đã sai?
Trần Binh thấy thái độ của Hoắc Xuân Dương hơi mềm xuống liền thừa dịp sấn tới, khom lưng thấp hơn nữa:
- Biết, thuộc hạ thật sự biết sai!
Hoắc Xuân Dương gật đầu.
Nói thật thì Hoắc Xuân Dương luôn vừa lòng phó thủ này, Trần Binh rất nghe lời, bình thường không dám làm trái gã. Lần này phạm sai lầm vì Trần Binh không ngờ Hoắc Xuân Dương đứng về phe Cảnh gia.
Mắt Hoắc Xuân Dương nghiêm túc nói:
- Trần Binh, nhận sai với ta vô dụng, ngươi oan uổng Cảnh Ngôn.
Nghe câu đó Trần Binh hiểu ngay ý của thành chủ. Bản thân thành chủ không bất mãn gì với gã, vấn đề then chốt là có được Cảnh Ngôn tha thứ không, hắn gật đầu chịu tha thứ thì gã có thể tiếp tục đảm nhiệm phó thành chủ Đông Lâm thành.
Trần Binh lên tinh thần nhanh chóng quay sang Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, chuyện lúc trước Trần Binh ta làm đúng là súc sinh! Thiếu... thiếu gia hãy thứ lỗi cho, đừng chấp nhặt với ta. Thiếu gia yên tâm, ta tự mình dẫn đội bảo đảm Cảnh gia thuận lợi tiếp nhận chợ khu nam!
Trần Binh bất chấp mặt già, tự xưng súc sinh trước mặt Cảnh Ngôn. Người này da mặt thật dày, phó thành chủ, cường giả Tiên Thiên đỉnh mà thấp cổ bé họng xin lỗi Cảnh Ngôn, nếu không mặt dày thì khó làm được.
Cảnh Ngôn giương mắt nhìn Trần Binh.
Thật ra trước đó Cảnh gia và phó thành chủ Trần Binh không có thù hận gì, Cảnh Ngôn và gã không dính líu gì. Nhưng thái độ của Trần Binh làm Cảnh Ngôn rất giận.
Cảnh Ngôn biết muốn mỗi người giữ chính nghĩa là không thể nào, con người đều có lòng ích kỷ. Xem thái độ của thành chủ thì không định đuổi tận giết tuyệt Trần Binh, dường như muốn cho một cơ hội.
Đến nay Cảnh Ngôn chưa rõ tại sao thành chủ Hoắc Xuân Dương ưu ái với hắn, với Cảnh gia nhiều vậy. Cảnh Ngôn không phải loại người không biết điều, thành chủ đã có ý tha cho Trần Binh, hắn cảm thấy dù không nể mặt Trần Binh cũng phải nể thành chủ Hoắc Xuân Dương.