***
Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh vốn định rời khỏi Như Ý các nhưng nghe giọng Vương Hạc liền ngừng bước.
Cảnh Ngọc Cầm thấy Vương Hạc, sắc mặt hơi mất tự nhiên. nghe câu hỏi của Vương Hạc là biết chủ quản dường như quen với Cảnh Thần Tinh. Cảnh Ngọc Cầm cau mày nhìn Cảnh Thần Tinh, nếu nàng biết Cảnh Thần Tinh quen chủ quản Vương Hạc thì đã không nhục nhã hai người Cảnh Ngôn.
Nhưng Cảnh Ngọc Cầm không quá lo, vì dù Vương Hạc là chủ quản cũng không thể tùy ý xử trí nàng. Ít nhất trong tình huống Cảnh Ngọc Cầm không làm gì sai Vương Hạc không thể vô cớ cắt chức của nàng. Cảnh Ngọc Cầm cho rằng nàng đuổi Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh đi không có sai, vì Như Ý các có quy định người bình thường không được lên tầng hai. Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh có lẽ quá khứ huy hoàng nhưng bây giờ hai người chỉ là người thường.
Cảnh Thần Tinh chắp tay:
- Vương Hạc, ta đến tìm ngươi vì muốn bán chút tài nguyên.
Vương Hạc kinh ngạc hỏi:
- Bán tài nguyên?
Hộ vệ báo rằng Cảnh Thần Tinh đến tìm gã nhưng không có nói Cảnh Thần Tinh muốn bán tài nguyên. Vương Hạc không ngờ Cảnh Thần Tinh đến Như Ý các tìm gã vì bán tài nguyên, gã là chủ quản, không còn phụ trách việc thu mua tài nguyên nữa. Trước kia Cảnh Thần Tinh tìm gã chưa bao giờ là vì bán tài nguyên.
Cảnh Thần Tinh gật đầu nói:
- Đúng vậy, gần đây Cảnh Ngôn săn giết một ít linh thú, được nhiều tài nguyên.
Vương Hạc mắt lóe tia sáng nhìn hướng Cảnh Ngôn. Gã biết thiên tài từng rực rỡ chói mắt này, nhưng giờ đây hạt minh châu đã mất ánh sáng.
Vương Hạc cười nói:
- Được thôi.
Dù không để bụng nhưng Vương Hạc vẫn nể mặt Cảnh Thần Tinh, ở trong mắt gã hiện giờ Cảnh Ngôn rớt cảnh giới trượt dài không phanh, dù hắn săn giết linh thú cùng lắm là loại nhất giai. Chỉ chút xíu tài nguyên này mà tìm chủ quản như gã thu mua, Vương Hạc hơi khó chịu. Tuy nhiên Cảnh Thần Tinh tự mình mang người tới, nói gì thì nói Vương Hạc không thể từ chối.
Tuy nhiên giao dịch xong Vương Hạc sẽ nhắc nhở một chút, không thì về sau Cảnh Ngôn hoặc ai đó tùy tiện kiếm chút tài nguyên đã tìm chủ quản như gã thì gã khỏi phải làm việc khác nữa. Là chủ quản của Như Ý các, bình thường Vương Hạc bận rộn nhiều việc.
Vương Hạc cười nói:
- Thần Tinh và Cảnh Ngôn công tử, mời đi theo ta.
- Vương Hạc chủ quản, mới rồi Cảnh Ngọc Cầm luôn mồm đuổi chúng ta đi, ta không rõ Như Ý các mở cửa buôn bán nhưng tại sao tùy tiện đuổi khách nhân?
Cảnh Ngôn không quên thái độ kiêu căng ngang ngược của Cảnh Ngọc Cầm, nếu không thừa dịp cho nàng biết mặt thì không phải phong cách của hắn.
Vương Hạc cau mày nhìn Cảnh Ngọc Cầm:
- Có chuyện như vậy?
Cảnh Ngọc Cầm lớn tiếng nói:
- Chủ quản, dựa theo quy định của Như Ý các chúng ta người bình thường giao dịch tài nguyên ở tầng một mà được. Bọn họ giao dịch có chút tài nguyên đòi lên tầng hai là không hợp quy định nên ta mới đuổi đi!
Vương Hạc hơi trầm ngâm, đưa mắt nhìn đám người đứng đầy xung quanh xem náo nhiệt.
Vương Hạc nhíu mày nói:
- Cảnh Ngọc Cầm, ngươi cùng đi lên.
Lúc này Vương Hạc không cảm thấy Cảnh Ngọc Cầm có gì sai, ngược lại bất mãn với Cảnh Ngôn.
Vương Hạc dẫn nhóm người lên tầng ba, vào một căn phòng, đây là chỗ gã thường làm việc.
Vương Hạc mỉm cười nói:
- Thần Tinh, ta sớm kêu ngươi đến Như Ý các hỗ trợ nhưng không chịu tới. Ha ha, nếu ngươi ở Như Ý các thì Cảnh Ngôn công tử bán tài nguyên do ngươi trực tiếp phụ trách là được.
Cảnh Thần Tinh lắc đầu nói:
- Đừng nhắc lại chuyện này, giờ ta sống rất tốt. Cảnh Ngôn, đưa tài nguyên cho Vương Hạc chủ quản xem đi.
Cảnh Thần Tinh không ngốc, gã nhìn ra Vương Hạc hơi bực mình. Nhưng chờ Vương Hạc thấy tài nguyên của Cảnh Ngôn tin chắc sẽ đổi cách nghĩ.
Cảnh Ngôn đưa bao da thú cho Vương Hạc:
- Vâng.
Cảnh Ngọc Cầm đứng một bên cười khẩy, nàng sớm thấy bao da thú căng phồng sau lưng Cảnh Ngôn, nàng chống mắt xem hắn có thể bán ra tài nguyên gì. Cảnh Ngọc Cầm thầm đoán trong cái bao có lẽ là xác một con linh thú nhất giai.
Vương Hạc thuận tay nhận lấy cái bao tùy ý mở ra.
Tài nguyên bên trong lộ ra, ánh mắt Vương Hạc trở nên nghiêm túc hơn.
Cảnh Thần Tinh ngoác mồm cười, gã biết khi Vương Hạc nhìn đống tài nguyên sẽ lộ ra vẻ mặt như thế. Nhớ lúc gã mở bao da thú cũng giật nảy mình.
Cảnh Ngôn nhìn Vương Hạc, mỉm cười hỏi:
- Chủ quản, làm phiền kiểm kê xem những tài nguyên này đáng giá bao nhiêu linh thạch?
Vương Hạc ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn công tử, mấy cái này... đều là công tử kiếm được?
Không trách Vương Hạc khó tin, vì trong bao da thú chứa các thứ giá trị cao nhất trên người linh thú. Ban đầu Vương Hạc tưởng trong bao đựng xác con linh thú gì.
Cảnh Ngôn khẳng định:
- Đúng vậy!
Cảnh Thần Tinh cười nói:
- Ha ha ha! Đây là linh thú bị Cảnh Ngôn săn giết trong nửa tháng qua.
Các ngươi đều khinh thường Cảnh Ngôn chứ gì, giờ cho các ngươi biết thực lực của Cảnh Ngôn!
Cảnh Thần Tinh vui vẻ thầm nghĩ.
Nhìn Vương Hạc lấy ra các tài nguyên, Cảnh Ngọc Cầm nhìn trân trối:
- Cái gì? Không thể nào!
Máu toàn thân chạy lên não Cảnh Ngọc Cầm:
- Đó là linh thú nhị giai! Không đúng, không thể nào! Sao Cảnh Ngôn có thể săn giết linh thú nhị giai được? A, linh thú tam giai, đây là móng vuốt của linh thú tam giai Thạch Ban Hổ! Chết tiệt!
Tài nguyên trên người linh thú tam giai ít nhất một trăm khối linh thạch!
Bà nội nó!
Cảnh Ngọc Cầm ngừng thở:
- Đây... đây không thể nào là Thạch Ban Hổ!
Cảm xúc hối hận lan tràn trong lòng Cảnh Ngọc Cầm, nếu sớm biết Cảnh Ngôn bán ra nhiều tài nguyên thế này, nếu nàng hoàn thành giao dịch này sẽ được bao nhiêu ích lợi? Đây là cuộc mua bán mức tiền lớn!
Khi Vương Hạc lấy da lông, móng vuốt của Phong Ảnh Lang ra thì sắc mặt lại thay đổi:
- Đây là...? Phong Ảnh Lang? Đúng rồi, thật sự là da lông, móng vuốt của Phong Ảnh Lang.
Vương Hạc giật mình nhìn hướng Cảnh Ngôn.
Phong Ảnh Lang là linh thú nhị giai vô cùng hiếm hoi, rất ranh ma khó săn được. Dù là cường giả Tiên Thiên may mắn đụng phải Phong Ảnh Lang cũng khó thành công săn giết, vì khi Phong Ảnh Lang phát hiện nguy hiểm sẽ trốn ngay, làm võ giả khó tìm bắt được.
Cảnh Thần Tinh kinh ngạc nói:
- Phong Ảnh Lang?
Trước đó Cảnh Thần Tinh có nhìn tài nguyên trong bao nhưng chỉ xem sơ, không thấy da lông, móng vuốt của Phong Ảnh Lang.