***
Cảnh Dụ Tường cười đắc ý, mắt liếc sang Cảnh Xuân Vũ.
Cảnh Dụ Tường biết Cảnh Ngôn giết Triệu Chân Nghiêm nhi tử của tộc trưởng Triệu gia, thực lực siêu mạnh, lập công lớn cướp chợ khu nam về cho gia tộc. Địa vị của Cảnh Ngôn trong Cảnh gia không phải ngũ trưởng lão có thể dễ dàng lay động. Nhưng cũng vì thế mà Cảnh Dụ Tường càng phải ôm chân cây to đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ hơn. Cảnh Dụ Tường và Cảnh Ngôn luôn mâu thuẫn với nhau, sau đại tái Cảnh gia mới đây quan hệ càng ác hóa.
Nếu Cảnh Dụ Tường không ôm chặt cây to đại trưởng lão, lão cảm thấy sau này ở trong Cảnh gia dù là ngũ trưởng lão cũng khó sống yên. Nên Cảnh Dụ Tường nhảy ra cam lòng tích cực làm đầu tàu cho Cảnh Xuân Vũ.
Quả nhiên khi Cảnh Dụ Tường liếc hướng Cảnh Xuân Vũ thì Cảnh Xuân Vũ cũng liếc lại, nhẹ gật đầu, ánh mắt vừa lòng. Cảnh Dụ Tường phấn khởi lên tinh thần.
Cảnh Dụ Tường cho rằng đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ là thành viên già nhất Cảnh gia, Cảnh Ngôn mạnh đến đâu cũng khó uy hiếp địa vị của đại trưởng lão. Miễn đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ đồng ý đứng sau lưng Cảnh Dụ Tường thì đắc tội Cảnh Ngôn có sao? Dù gì Cảnh Dụ Tường đã sớm đắc tội hắn.
Cảnh Dụ Tường nhìn tộc trưởng Cảnh Thành Dã chằm chằm:
- Ta muốn hỏi tộc trưởng là Cảnh Ngôn dựa vào cái gì lấy được khối đất ngàn thước vuông trong chợ khu nam?
Cảnh Thành Dã chưa nói gì lục trưởng lão Cảnh Minh Tri đã giành nói trước:
- Ngũ trưởng lão nói như vậy hơi quá đáng.
Lục trưởng lão Cảnh Minh Tri luôn chơi thân với tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh.
Lúc gia gia của Cảnh Ngôn, lão tộc trưởng Cảnh Thiên còn sống Cảnh Minh Tri là người kiên quyết theo phe Cảnh Thiên.
Cảnh Minh Tri trầm giọng quát:
- Không có Cảnh Ngôn thì Cảnh gia chúng ta không thể nào được đến chợ khu nam! Các vị nên biết giá trị cái chợ lớn cỡ nào. Cảnh Ngôn lập công lớn, được một khối đất trong chợ có quá đáng không? Nếu gia tộc keo kiệt thưởng cho tử đệ lập công lớn thì cứ thế mãi còn ai cam lòng lập công cho gia tộc?
Đa số người nghe vậy gật gù. Tuy nhiều người đỏ mắt Cảnh Ngôn được phần thưởng nhưng bọn họ biết so với công lao hắn làm ra, một khối đất ngàn thước vuông bình thường không đáng gì.
Cảnh Dụ Tường cười âm hiểm:
- Lục trưởng lão nói sai rồi, tại sao Cảnh Ngôn giành được chợ khu nam?
Cảnh Minh Tri gầm lên:
- Là vì Cảnh Ngôn thực lực mạnh giết Triệu Chân Nghiêm!
Cảnh Dụ Tường nhìn Cảnh Ngôn, cười khẽ:
- Ha ha ha! Tại sao Cảnh Ngôn mạnh như vậy? Nếu không có gia tộc cung cấp nhiều tài nguyên cho hắn tu luyện tăng cao thực lực thì hắn sẽ mạnh vậy sao? Có thể giết được Triệu Chân Nghiêm? Gia tộc cung cấp tài nguyên cho hắn thì hắn nên đền đáp gia tộc không cầu báo đáp. Hắn giành chợ khu nam cho gia tộc dù không được thưởng cũng không nên oán trách gì. Cảnh Ngôn, ta nói chuyện không quá dễ nghe, nhưng ta nghĩ ngươi nên hiểu đạo lý trong đó. Cảnh gia vì tài bồi ngươi đã hao phí nhiều tài nguyên, ngươi nói xem ngươi lập chút công lao đã đòi gia tộc cho ngươi một ngàn thước vuông đất chợ khu nam có phải là không nên?
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Dụ Tường chằm chằm, trầm giọng quát:
- Đủ rồi!
Cảnh Dụ Tường biến sắc mặt:
- A?
Tuy Cảnh Dụ Tường biết Cảnh Ngôn đã mạnh hơn mình, nhưng lão là ngũ trưởng lão của gia tộc, địa vị tôn quý. Cảnh Dụ Tường thói quen cao cao tại thượng, nhận nhiều tử đệ Cảnh gia cung kín ngưỡng mộ. Bị Cảnh Ngôn không nể mặt quát mắng làm Cảnh Dụ Tường không thói quen.
Cảnh Ngôn đảo tròng mắt hỏi:
- Cảnh Dụ Tường, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Cảnh Dụ Tường hít sâu, gằn giọng chất vấn Cảnh Ngôn:
- Hừ! Ta năm nay bảy mươi tám tuổi! Cảnh Ngôn, ngươi đừng quá ngông cuồng, tuy ngươi có công với gia tộc nhưng không thể không xem các trưởng lão chúng ta ra gì. Ngươi là vãn bối mà gọi thẳng tên trưởng bối, ngươi muốn sao?
Tuy Cảnh Dụ Tường chất vấn nhưng ngữ điệu tranh thủ sự đồng tình của người khác. Cảnh Dụ Tường nói mấy câu đó kể tội Cảnh Ngôn không biết tôn ti, hoàn toàn không để trưởng bối Cảnh gia vào mắt.
Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên:
- Cảnh Dụ Tường, ngươi bảy mươi tám tuế rồi, đã bảy mươi tám tuổi nhưng ngươi đã lập công lao gì cho Cảnh gia? Không biết ngươi tiêu hao tài nguyên của gia tộc nhiều hơn ta bao nhiêu? Theo như ngươi nói ta có nên cho rằng ngươi không nên tiếp tục lấy tài nguyên tu luyện từ gia tộc? Ngươi tiêu hao nhiều tài nguyên hơi lãng phí.
Mặt Cảnh Dụ Tường đỏ rần:
- Ngươi...!
Cảnh Dụ Tường tu luyện nhiều năm, tài nguyên nhiều hơn Cảnh Ngôn gấp vô số lần, nhưng lão chưa từng lập công lao gì lớn cho gia tộc. Bị Cảnh Ngôn phản bác làm Cảnh Dụ Tường không cãi lại được, rất là lúng túng.
Cảnh Ngôn khiêu khích thẳng mặt:
- Cảnh Dụ Tường, đừng nói nhảm nhiều. Nếu ngươi không phục thì đánh một trận với ta, chỉ cần ngươi chiến thắng ta sẽ không nói gì thêm, ta không lấy đất chợ khu nam. Cảnh Dụ Tường, ngươi có gan không?
Cảnh Ngôn nhịn đủ điều rồi, có một số người sẽ không vì ngươi nhịn nhục mà chịu nhường bước. Ngươi càng nhịn bọn họ càng cảm thấy ngươi dễ ăn hiếp, cứ tiếp tục khi dễ ngươi.
Ví dụ như Cảnh Xuân Vũ, Cảnh Dụ Tường.
Kẻ không cần mặt luôn đầy rẫy. Khi gia gia của Cảnh Ngôn, lão tộc trưởng còn sống đúng là Cảnh Ngôn hao phí nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng từ khi Cảnh Thiên qua đời hắn không còn đụng vào tài nguyên Cảnh gia. Phần thưởng gia tộc đại tái là Cảnh Ngôn dựa vào thực lực của mình thắng được, tử đệ Cảnh gia nào miễn có đủ thực lực sẽ được phần thưởng như thế.
Cảnh Dụ Tường quay sang cầu cứu với đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ:
- Càn rỡ! Càn rỡ! Đại trưởng lão nhìn xem, xem coi bộ dáng Cảnh Ngôn hiện giờ. Ta mới nói có hai câu mà hắn đã đòi khiêu chiến, trong mắt hắn còn có Cảnh gia không? Còn có các trưởng lão chúng ta không?
Cảnh Dụ Tường không có gan đánh với Cảnh Ngôn, lão không chút tự tin sẽ đánh bại được hắn. Nếu đánh nhau với Cảnh Ngôn rồi bị hắn hạ gục, sau này Cảnh Dụ Tường còn mặt mũi gì xuất hiện trước mặt người Cảnh gia?
Nên tuyệt đối không thể đánh với Cảnh Ngôn.
Cảnh Thành Dã lên tiếng:
- Ngũ trưởng lão đừng kêu Cảnh Xuân Vũ bênh mình nữa, bắt đầu từ bây giờ Cảnh Xuân Vũ không còn là đại trưởng lão Cảnh gia ta.
- Cái gì?
- Chuyện gì xảy ra?
Khi Cảnh Thành Dã nói ra câu này mọi người cùng biến sắc mặt.
Cảnh Xuân Vũ là thành viên kinh nghiệm già nhất trong gia tộc, giờ tộc trưởng nói lão không đảm nhiệm chức đại trưởng lão nữa.
Các cặp mắt cùng nhìn Cảnh Thành Dã.
Dù Cảnh Thành Dã là tộc trưởng Cảnh gia cũng không thể trực tiếp tước đoạt thân phận địa vị đại trưởng lão của Cảnh Xuân Vũ.
Mặt Cảnh Xuân Vũ xanh mét trừng Cảnh Thành Dã.
Cảnh Xuân Vũ thiếu kiên nhẫn hỏi:
- Tộc trưởng nói vậy là sao?
Cảnh Xuân Vũ vốn định quản lý chợ khu nam, giờ Cảnh Thành Dã trực tiếp cắt bỏ thân phận đại trưởng lão của lão. Không còn thân phận đại trưởng lão thì quản lý chợ cái gì? Không thể được.
Cảnh Thành Dã cười khẩy nói:
- Cảnh Xuân Vũ, ngươi đừng quên những gì mình nói trong phủ thành chủ!
Cảnh Thành Dã nhìn quét đám trưởng lão, chủ quản người đầy ghế, khí thế nặng nề nói:
- Các vị! Trong phủ thành chủ, Cảnh Xuân Vũ ở ngay trước mặt thành chủ chính miệng đòi rời khỏi Cảnh gia. Khi đó người này chủ động đòi giao Cảnh Ngôn cho Thương Long xử lý, còn muốn tách rời khỏi Cảnh gia, ủng hộ phủ thành chủ, gia tộc Triệu gia tiêu diệt Cảnh gia chúng ta. Các người nói xem loại người này xứng đảm nhiệm đại trưởng lão Cảnh gia sao?
- Cái gì?
- Có chuyện này?
Phòng hộp xáo động.
Bọn họ đều biết Cảnh Ngôn giết Triệu Chân Nghiêm giành được chợ khu nam, nhưng không biết đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ từng nói lời như thế.
Đây đúng là phản bội gia tộc. Làm đại trưởng lão gia tộc mà có hành vi như vậy, bất cứ gia tộc nào cũng không thể tha thứ.
Cảnh Dụ Tường sốt ruột nói:
- Tộc trưởng đừng nói lung tung!
Núi dựa lớn nhất của Cảnh Dụ Tường là đại trưởng lão, giờ đại trưởng lão sắp bị đuổi khỏi ghế, lão không sốt ruột được sao?
Vì Cảnh Dụ Tường nóng nảy nên mới bảo tộc trưởng đang nói linh tinh.
Người tư duy bình thường sẽ không cho rằng tộc trưởng nói bậy lời như vậy. Tộc trưởng có thể đơm đặt chuyện xảy ra trong phủ thành chủ sao? Khi Cảnh Xuân Vũ nói chắc chắn có nhiều người nghe tận tai, đi tìm hiểu là biết ngay thật giả. Tộc trưởng sẽ nói lời dối trá dễ bị vạch ra sao?
Đa số người tuy giật mình nhưng biết tộc trưởng Cảnh Thành Dã nói thật.
Số ít người giật mình qua đi tức giận trừng đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ. Người luôn thân thiết với Cảnh Xuân Vũ cũng sinh ra tức giận.
Đa số người ở đây tuy có lòng ích kỷ nhưng cảm giác trung thành với gia tộc rất mãnh liệt, tuyệt đối không tha thứ hành vi phản bội gia tộc.
Cảnh Xuân Vũ kích động phân bua:
- Tộc trưởng! Trong tình huống lúc đó sao ta biết thành chủ đại nhân sẽ đứng về phía Cảnh gia? Cảnh Xuân Vũ ta nghĩ cho gia tộc, nói vậy để ít nhất bảo vệ một phần tử đệ Cảnh gia. Các vị, Cảnh Xuân Vũ này thật sự nghĩ cho gia tộc. Các người không có mặt ở hiện trường, không biết tình huống nguy cấp. Khi đó nếu không phải thành chủ đại nhân đứng về phía Cảnh gia thì Cảnh gia đã bị diệt tộc!
Lão già này có tài diễn xuất, nói y như thật.