• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, giờ cao điểm, đường hầm tàu điện ngầm ra vào chật kín người, Tiểu Bạch ở cửa tìm một vòng, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Lee Mi Ran bên cạnh thang máy.

Cô tiến đến, "Xin lỗi đã để ngài đợi lâu."

"Tại tôi đến sớm một chút thôi." Lee Mi Ran phất phất tay, để Tiểu Bạch bỏ qua. Tiểu Bạch nhìn đồng hồ, "Chúng ta đi thôi, thời gian cũng vừa lúc."

"Tốt." Lee Mi Ran gật đầu, tò mò theo Tiểu Bạch xuống đường hầm.

Vào tàu điện ngầm , Tiểu Bạch thấy Lee Mi Ran không thích ứng giẫy dụa, hỏi, "Ngài có phải không thoải mái hay không?"

"Không sao, tôi chỉ không quen nơi này lắm." Lee Mi Ran lắc đầu.

Tiểu Bạch nghe vậy mỉm cười, "Xem ra ngài không thường đi tàu điện ngầm."

"Đúng vậy, nơi này quá chật chội, không khí cũng không tốt." Lee Mi Ran lấy tay che mũi, nhíu mày. Tiểu Bạch còn chưa lên tiếng, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, "Xin chào, Se Joo?"

"Chae Ah, bây giờ em đang ở đâu?" Âm thanh lo lắng của Park Se Joo từ trong điện thoại truyền đến, "Em? Ở dưới chỗ tàu điện ngầm đó, đang chuẩn bị đi làm." Tiểu Bạch cảm giác được ánh mắt của Lee Mi Ran bên cạnh, trả lời tự nhiên.

"Cái gì? Em ở đường hầm tàu điện? Nếu biết sớm anh đã đón em..." Park Se Joo lập tức ảo não nói.

"Làm sao vậy?"

"Đài truyền hình nhận được tin nặc danh, nói là hôm nay sẽ có người ở đường hầm phóng hỏa. Em nhớ cẩn thận nhé, đến trạm thì nhanh đi ra... Chúng ta sẽ ở bên ngoài chuẩn bị phát sóng trực tiếp." Giọng Park Se Joo tràn đầy lo lắng.

"Được rồi, em biết rồi."Tiểu Bạch còn chưa nói xong, trong đoàn người đột nhiên rối loạn, một người đàn ông đội mũ đỏ bất chợt cầm xăng rưới lên mặt đất, mọi người hốt hoảng liều mạng chạy về một phía, Tiểu Bạch không vội tắt điện thoại di động, kéo Lee Mi Ran còn đang không biết chuyện gì xảy ra về phía sau tránh.

Đám người náo loạn để khoảng trống cho tên mũ đỏ hơn nửa đoạn khoang tàu, có người không ngừng đập cửa, còn có người sợ hãi thét chói tai.

"Chuyện gì xảy ra vậy, gã muốn làm gì?"

Lee Mi Ran được Tiểu Bạch chắn trước mặt, nhìn người đàn ông lấy ra bật lửa, thanh âm run run.

"Ngài hãy trốn xa một chút, gã ta có thể phóng hỏa." Tiểu Bạch vừa nói, tiếp tục cuộc điện thoại còn chưa kết thúc, "Se Joo, người kia đã xuất hiện rồi, chúng ta trò chuyện video đi, rồi anh chuyển tiếp ra ngoài."

"Chae Ah, em hãy cẩn thận, không nên mạo hiểm." Park Se Joo lo lắng ở đầu bên kia lớn tiếng nói.

Tiểu Bạch không trả lời, giơ máy lên nhắm người đàn ông, quay được gã ném bật lửa xuống xăng, đoàn tàu trong nháy mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực.

"Khụ.. Khụ.." Mọi người bị sặc khói mau ngất đi, Tiểu Bạch móc ra bao khăn ướt trong túi đưa cho Lee Mi Ran, "Ngài mau che miệng lại."

Lee Mi Ran trốn sau lưng Tiểu Bạch, sít sao kéo vạt áo của cô, nghe lời cô, nhận lấy khăn ướt chuẩn bị mở ra, người đàn ông mũ đỏ bỗng nhiên vọt tới hướng bọn bọ, đoàn người hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, hoảng loạn thoáng cái làm Lee Mi Ran đã lớn tuổi té ngã.

"Cẩn thận."

Tiểu Bạch vừa quay đầu lại, thấy Lee Mi Ran ngã sấp xuống, sợ bà bị người ta đạp phải, quỳ xuống che trên người bà, những người đang cuống quít chạy trốn không chú ý hai người, có người trực tiếp đạp phải hai người, có người bị hai người làm cho trượt ngã.

Điện thoại Tiểu Bạch cũng không biết ném đến đâu rồi.

Park Se Joo thấy đầu bên kia hình ảnh nhiễu, lập tức biết đã xảy ra chuyện, không để ý nhân viên công tác ngăn cản, chạy bay đến sân ga, "Chae Ah, bà nội, hai người nhất định không được có vấn đề gì."

Bên trong đường hầm, Lee Mi Ran được Tiểu Bạch gắt gao bảo vệ, tuy rằng té ngã nhưng cũng không bị thương, ngược lại Tiểu Bạch không may mắn như vậy, cô bị người đạp vào chân, chân đều chết lặng.

"Chae Ah, cháu có sao không?"

"Cháu không sao." Tiểu Bạch miễn cưỡng lắc đầu.

"Tại sao cháu lại nhào lên người ta chứ, cháu có thể chết đấy." Lòng Lee Mi Ran bây giờ vẫn còn sợ hãi.

"Cháu lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, cháu làm sao có thể mặc kệ ngài được." Khuôn mặt Tiểu Bạch toàn là mồ hôi lạnh.

"Làm sao tay cháu lại chảy máu vậy?" Lee Mi Ran từ dưới thân Tiểu Bạch ngồi dậy, thấy sắc mặt thống khổ của cô, lập tức phát hiện cô bị thương.

"Có thể là bị cái gì cào thôi." Tiểu Bạch cắn răng, đau đến nước mắt cũng phải trào ra.

Cô vừa nói xong, tàu điện ngầm đã đến trạm, cửa mở ra, mọi người đều chạy trối chết ra bên ngoài, Tiểu Bạch đỡ Lee Mi Ran đứng dậy, nghiêm túc nói, "Ngài đi mau..."

"Vậy còn cháu..." Lee Mi Ran lo lắng túm lấy Tiểu Bạch.

"Cháu đi đuổi người kia, phát sóng trực tiếp vẫn phải tiếp tục." Tiểu Bạch nhìn xung quanh tìm điện thoại di động, rốt cuộc phát hiện dưới một cái ghế. Cô nhịn đau nhanh chóng lượm về, lại đem Lee Mi Ran đẩy ra tàu điện ngầm, mình thì khập khễnh vọt tới hướng khác.

"Chae Ah, nguy hiểm lắm, đừng đi qua đó." Lee Mi Ran đứng ở sân ga thấy bóng lưng làm việc nghĩa không chùn bước của Tiểu Bạch, đứng tại chỗ nóng nảy hô to. Bảo tiêu đã sớm nhận lệnh chờ, đều xông tới, "Các anh còn đứng sững đấy làm gì, còn không mau đuổi theo cô ấy." Lee Mi Ran nóng nảy chỉ vào phương hướng Tiểu Bạch dời đi, "Đây là cháu dâu của tôi, cô ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."

Trong lúc Tiểu Bạch đuổi mũ đỏ, Park Se Joo đã đến đứng chuẩn bị phát tin tức, âm thanh sốt ruột từ trong điện thoại truyền đến, " Chae Ah, em không nên đuổi theo, mau trở lại."

"Không được, tin tức lần này nếu như chụp được, nhất định cực kì có ý nghĩa, không phải chúng ta đang thiếu một đề tài hay sao."

"Nhưng an toàn của em cũng rất quan trọng." Park Se Joo cầm điện thoại di động, lo lắng vô cùng, "Em ở đâu, tôi tới tìm em."

Ánh mắt Tiểu Bạch tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên thấy màu đỏ lóe lên, đáp, "Gã ta đi ra ngoài, ra khỏi tàu điện ngầm, hiện tại em đang đuổi theo gã đến cửa."

"Em không nên tùy tiện tới gần, chờ anh qua." Park Se Joo vội vàng dặn dò, bước chân thật nhanh tìm bốn phía.

Lúc này, Kim Shin cùng Na Mi Rae canh giữ ở cửa ra vào vừa vặn gặp mũ đỏ.

Kim Shin vóc dáng to cao, lập tức vật tới cùng mũ đỏ, Na Mi Rae cũng phản ứng cầm điện thoại lên phát sóng trực tiếp.

Mũ đỏ dường như phát điên công kích Kim Shin, hai người xoay qua đánh nhau. Kim Shin không thể so với mũ đỏ liều mạng, rất mau rơi xuống thế yếu. Na Mi Rae thấy thế cũng rất gấp, nhưng cô ấy đến cũng không giúp được Kim Shin, trái lại bị mũ đỏ giữ lấy, "Đừng tới đây, không tao sẽ thiêu chết cô ta."

Mũ đỏ hung tợn nhìn Kim Shin, hoàn toàn không phát hiện Tiểu Bạch cùng Park Se Joo đồng thời xuất hiện phía sau hắn. Thấy tình huống này, ba người thật nhanh trao đổi ánh mắt, Kim Shin dời đi lực chủ ý của mũ đỏ, "Anh không nên làm hại cô ấy..."

"Vậy thả tao đi." Mũ đỏ đưa ra điều kiện.

"Được thôi, chỉ cần anh thả người." Kim Shin nhìn chằm chằm đối phương.

"Mày tránh ra." Mũ đỏ nghiêng đầu, chỉ thị.

Kim Shin không dấu vết quét mắt Park Se Joo đang đến gần, bước chân nhẹ nhàng, "Lui về phía sau, đi xa một chút." Mũ đỏ rõ ràng không hài lòng.

Kim Shin nghe vậy, thành thật lui về phía sau, nhưng bước chân rất nhỏ rất chậm.

"Đi nhanh lên, đừng hòng kéo dài thời gian." Mũ đỏ tựa hồ phát hiện mục đích của anh ta, cánh tay giữ lấy Na Mi Rae cũng căng thẳng, gắt gao siết cổ Na Mi Rae.

Chính là lúc này, thừa dịp mũ đỏ đặt hết chú ý lên Kim Shin, Park Se Joo mạnh mẽ nhào tới, áp đảo mũ đỏ.

"A.." Mũ đỏ hoàn toàn không phòng bị, thoáng cái quỳ trên mặt đất hô lên. Tiểu Bạch thấy thế, vội vàng kéo Na Mi Rae ngồi dưới đất còn chưa hồi thần, nói với Kim Shin, "Nhìn xem cô ấy có bị thương không?"

"Na Mi Rae, cô còn tỉnh táo không?" Kim Shin vỗ vỗ mặt Na Mi Rae, lo lắng hỏi.

"Tôi không sao." Na Mi Rae lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng trả lời.

Hai người đang nói chuyện, mũ đỏ đã bị chế trụ đột nhiên rút ra một cây dao, lung tung vung hướng Park Se Joo, "Cẩn thận." Tiểu Bạch mở to mắt, thấy Park Se Joo tránh không kịp, cánh tay bị vẽ lên vết thương, để mũ đỏ giãy khỏi.

Mũ đỏ đã hoàn toàn mất hết lý trí, gã ta lôi Park Se Joo liền hướng biển quảng cáo bên cạnh quăng đi, sức lực phi thường lớn. Park Se Joo trong lúc rối loạn không có năng lực chống cự. Tiểu Bạch cùng Kim Shin một người lao về phía Park Se Joo, một người lao về phía mũ đỏ nhưng vẫn không kịp.

Biển quảng cảo bị lực mạnh đánh vào, thoáng cái đổ ập xuống, Tiểu Bạch cố sức đẩy Park Se Joo, bản thân lại kẹt trong ngầm.

"Chae Ah..." Tiểu Bạch vốn bị thương, bị đập mạnh một cái, mắt một trận đom đóm, tiếng la gấp gáp của Park Se Joo còn văng vẳng bên tai, cô nhắm lại hai mắt, triệt để hôn mê bất tỉnh.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Lần nữa tỉnh lại, Tiểu Bạch đã ở trong bệnh viện, cả người cả đầu cô quấn chặt băng gạc. Vẻ mặt Lee Mi Ran lo lắng nhìn chằm chằm cô, thấy cô mở mắt, lập tức hô to gọi tới bác sĩ, "Cháu đứa bé này thật là cậy mạnh, làm sao có thể cứ liều mạng xông tới như thế." Lee Mi Ran đau lòng oán giận.

"Tại sao ngài ở đây?" Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, gương mặt mờ mịt.

"Bà nội, nghe nói Chae Ah tỉnh lại?" Park Se Joo nhanh chóng đẩy cửa vào, lập tức hỏi.

"Tỉnh tỉnh, còn hỏi tại sao bà ở đây đấy." Lee Mi Ran cười gật đầu, nắm tay Tiểu Bạch, "Từ hôm nay trở đi, cháu liền gọi bà là bà nội đi."

"Bà nội?" Tiểu Bạch nhìn Park Se Joo đứng một bên, tiếp tục giả ngu.

"Xin lỗi, Chae Ah, tôi vẫn không nói cho em biết, vị này là chủ tịch YBS, nữ sĩ Lee Mi Ran, cũng là bà nội của tôi." Park Se Joo vẻ mặt áy náy nói.

"Vị này là chủ tịch YBS? Chủ tịch YBS là bà của anh..." Tiểu Bạch tiếp tục nháy mắt mấy cái, tựa hồ có chút phản ứng không kịp.

"Bởi vì một ít nguyên nhân nên anh mới giấu giếm, em tức giận sao." Park Se Joo thấy vẻ mặt Tiểu Bạch như chưa sáng tỏ, có chút lo lắng.

Tiểu Bạch rũ xuống đôi mắt, thanh âm rất nhẹ, "Lúc trước không phải anh nói không phải tài phiệt nhị đại gì sao?"

"Se Joo nó vốn không phải tài phiệt nhị đại mà, nó là tài phiệt tam đại, đời cháu nha." Lee Mi Ran thấy hai người kì quái, bận hát đệm cho Park Se Joo.

"Cháu hơi mệt, muốn ngủ thêm lát nữa." Tiểu Bạch không có bất kì phản ứng vui mừng, trái lại đem mặt vùi vào chăn, rầu rĩ nói.

Lee Mi Ran thấy vậy, biết Tiểu Bạch còn để ý cháu trai mình lừa cô ấy, trừng mắt nhìn Park Se Joo, khiến anh dỗ Tiểu Bạch cho tốt, mình thì ra cửa xử lí chuyện còn lại.

Lee Mi Ran đi ra ngoài được một lúc, trong phòng bệnh thoáng cái yên tĩnh lại. Park Se Joo đứng bên giường, nhìn Tiểu Bạch chôn trong chăn không muốn ra, cau mày khổ não, "Chae Ah, tôi biết em rất tức giận, nhưng không phải tôi cố ý mà."

Tiểu Bạch không trả lời.

"Lúc ở đảo JeJu, lúc nhìn thấy em không cố kị gì cả nhảy vào biển cứu Na Mi Rae, tôi đã bị em thu hút. Có thể lúc đó em thấy tôi đối với tôi rất cảnh giác, trong lời nói cũng biểu hiện không thích tài phiệt, tôi lo lắng... Lo lắng không thể tiếp tục quen biết với em, mới giấu giếm." Park Se Joo ngồi xuống bên giường, giọng nói thành khẩn giải thích.

Tiểu Bạch vẫn im lặng.

"Chae Ah, tôi thực sự biết sai rồi, em hãy tha thứ cho tôi đi. Tôi thực sự không thể để mất em, thấy em bị thương, tôi thực sự rất tự trách. Thấy em dũng cảm như vậy, kiên cường như vậy, có đôi khi tôi cảm giác mình đều không xứng với em. Tôi biết tiền với em không là gì cả, chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, đừng bởi vì... cái này mà tách ra có được hay không." Park Se Joo đưa tay với vào Tiểu Bạch trong chăn, tìm được tay trái của cô.

"Anh đeo cái gì cho em đó?" Cảm giác ngón tay thừa ra một vật lạnh lẽo gì đó, Tiểu Bạch không nhịn được nói.

"Em xem đi." Park Se Joo thấy Tiểu Bạch cuối cùng cũng nói, cười đáp.

Tiểu Bạch vươn tay, phát hiện trên ngón tay một cái nhẫn màu bạc, "Nhẫn?"

"Đúng vậy... Chae Ah, chúng ta kết hôn đi, tôi đã nghĩ thật lâu, tôi thực sự không thể không có em, phương pháp vĩnh viễn giữ em lại chỉ có cái này." Park Se Joo lo lắng nhìn Tiểu Bạch, cầm tay cô, nghiêm túc nói.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm nhẫn trên tay một hồi, đột nhiên nói, "Kỳ thật, trước đây vô tình em thấy được nhật kí của bác gái thay thầy tướng số hồi trước."

"Nhật kí?" Park Se Joo có chút nghi hoặc.

"Phải, trên nhật kí đó viết, chủ nhân tương lai của YBS... sẽ cùng Seo Joo Kyung kết hôn." Ánh mắt Tiểu Bạch buồn khổ ngẩng đầu, "Khi đó em nghĩ hai người chỉ cùng tên, dù sao anh cũng không phải tài phiệt, cũng không hẹn hò với Seo Joo Kyung, mà cùng với em, nhưng bây giờ..."

"Không có chuyện như vậy." Park Se Joo rất dứt khoát cắt lời cô," Tôi căn bản cũng không thích cô Seo Joo Kyung, tôi làm sao có thể kết hôn cùng cô ấy."

"Em vẫn lo lắng, là em hủy duyên phận hai người." Tiểu Bạch cầm ngược tay Park Se Joo, vẻ mặt giãy giụa.

"Thật ra... Lần trước em bị điều đi nông thôn là do bác gái đó đến tìm bà nội, nói em biết thân phận của tôi, cố ý tiếp cận tôi, bà mới có quyết định như vậy." Park Se Joo chợt nói, "Nhưng chúng ta gặp nhau căn bản ngoài ý muốn. Chae Ah biết thân phận của tôi lại càng khổ não không phải sao? Tôi luôn tin tưởng em, em cũng tin tưởng tôi có được hay không. Tương lai của tôi, chỉ hy vọng có em làm bạn."

Bác gái kia, Tiểu Bạch trong lòng cắn răng, quả nhiên là bác ta gây khó dễ. Nếu như vừa nãy cô liền vui mừng tiếp nhận thân phận Park Se Joo, chỉ sợ Lee Mi Ran nhất định sẽ hoài nghi mình, Park Se Joo trong lòng khẳng định có vướng mắc.

"Nhưng mà Seo Joo Kyung... Em..." Vẻ mặt Tiểu Bạch vẫn còn do dự.

"Em không cần lo lắng, Seo Joo Kyung đang hẹn hò với nhị công tử tập đoàn X, nghe nói đều đến trình độ nói chuyện gả cưới rồi." Park Se Joo thấy Tiểu Bạch có vẻ buông lỏng, tiếp tục nói.

"Thực sự sao?" Tiểu Bạch kinh ngạc giương mắt.

"Đương nhiên, vị công tử kia tôi cũng gặp rồi, là người cực kì dịu dàng chu đáo, tiếng gió cũng tốt, em bây giờ không cần lo lắng gì nữa rồi." Park Se Joo đụng cái trán Tiểu Bạch, ôm lấy cô vô cùng thân mật.

"Đúng rồi, còn Kim Shin và Na Mi Rae? Còn tin tức? Thành công sao?" Tiểu Bạch hỏi.

"Tin tức có tiếng vọng rất lớn, em và Kim Shin, hiện tại đều là danh nhân rồi. Anh ta và Na Mi Rae đều không bị thương nặng, kiểm tra xong liền xuất viện rồi, có điều họ cũng là trong họa có phúc, chính thức qua lại rồi.”

"Vậy sao?"

Không nghĩ tới đi dạo một vòng, Kim Shin với Na Mi Rae vẫn cùng đi tới. Nhưng mà bọn họ phải cảm ơn mình mới phải, nếu như không phải cô nặc danh gọi điện thoại cho đài truyền hình, bọn họ cũng không có cùng chung họa nạn rồi cùng một chỗ. Mà bản thân, Tiểu Bạch trong lòng Park Se Joo lẳng lặng nở nụ cười, cùng lúc giải quyết cả Park Se Joo và Lee Mi Ran, cũng không... phụ lòng cô bị thương.

"Em vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thêm lát nữa, muốn giận tôi cũng phải có sức mới được." Park Se Joo thấy Tiểu Bạch không nói lời nào, đỡ bờ vai của cô, vẻ mặt thấp thỏm.

"Anh cũng mệt chết đi, còn bị thương nữa không phải sao." Tiểu Bạch cầm cánh tay Park Se Joo, lúc này mới nhớ tới anh bị dao làm bị thương.

"Chỉ là vẽ qua một nhát, vết thương không sâu, yên tâm đi." Park Se Joo lắc đầu cười nói.

"Không được, anh cũng phải nghỉ ngơi... Nằm với em một lúc đi." Tiểu Bạch nhường ra một nửa giường, vỗ vỗ nói.

Park Se Joo thấy thế, khuôn mặt tự nhiên nổi lên chút đỏ ửng, xấu hổ hiếm khi thấy được, "Không tốt lắm đâu."

"Chỉ là nghỉ ngơi thôi, anh nghĩ gì thế." Tiểu Bạch nhéo khuôn mặt đỏ ửng của Park Se Joo, "Không cho phép hiểu sai."

"Được rồi." Park Se Joo gật đầu, cởi áo khoác, chui vào trong chăn Tiểu Bạch. Giường không lớn lắm, Park Se Joo nửa ôm Tiểu Bạch, hô hấp hai người phả lên mặt đối phương, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao.

"Không được nhìn em nữa, mau ngủ." Tiểu Bạch nằm một hồi, cảm giác được tầm mắt nóng rực trên mặt mình, nhịn không được mở mắt ra, trừng Park Se Joo đang nhìn mình chằm chằm, cố ý hung dữ nói.

"Tốt..." Park Se Joo nở nụ cười trầm thấp từ tính, cúi sát hôn cái trán Tiểu Bạch, "Ngủ đi...Thân ái."

Lời editor:

"Tiểu Bạch và Tiểu Hắc là hai con quỷ không thể đầu thai, chỉ có thể kéo dài sinh mệnh bằng tuổi thọ lấy được nhờ hoàn thành nguyện vọng của người khác. Ví dụ như Ji Ah ở Miss Ripley đã đánh đổi 10 năm tuổi thọ của mình nhờ Tiểu Bạch và Tiểu Hắc giúp đỡ. Sau khi nguyện vọng hoàn thành, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc dời đi, trả lại cuộc sống cho nguyên chủ. Không biết Ji Ah có nhớ Tiểu Bạch và Tiểu Hắc không nhưng về sau là Ji Ah tự sống cuộc đời của mình, và chết sớm 10 năm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK