• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Bạch nhìn ngoài cửa sổ ông lão ngồi lên limousine rồi biến mất dưới lầu, lúc này mới quay đầu nhìn Tiểu Hắc, "Tiểu Hắc, vừa nãy bác ấy nói là có ý gì vậy?"

"Tôi cũng không rõ lắm, nói chung, là muốn cô dạy dỗ vị đang cosplay thư ký kia, nhưng cũng không được đùa quá đáng..." Tiểu Hắc nhức đầu suy đoán.

"Tôi cũng hiểu rồi, ý tôi là... Bác ấy và Jean Thierry Cha nhìn thế nào cũng chẳng liên quan đến nhau, bỗng dưng lại..." Tiểu Bạch cảm thấy kì quái, ngồi lên ghế sô pha.

"Mặc kệ đi, bây giờ quan trọng là Jean Thierry Cha. Cô vừa nhẫn tâm như vậy, còn không biết anh ta sẽ làm cái gì." Tiểu Hắc nhìn Tiểu Bạch nhắc nhở.

"À há." Tiểu Bạch gật đầu, quyết định thuận theo tự nhiên.

Đêm khuya, trên bầu trời tối đen mấy luồng sáng ẩn ẩn xuất hiện, lập tực vang lên tiếng sấm, trong ban đêm yên tĩnh, phá lệ kinh khủng. Tiểu Bạch bị đánh thức, trở mình trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Tiếng sấm lại càng ngày càng vang, rốt cuộc rầm một cái, mưa to như trút xuống, đánh lên bệ cửa sổ tí tách liên tục.

"Đinh linh linh... Đinh linh linh..." Điện thoại di động đặt đầu giường đột nhiên sáng lên, tiếng chuông reo réo rắt.

Tiểu Bạch vươn tay sờ soạng nửa ngày, mò máy tới nhìn, phát hiện là thư kí Moon, "Chuyện gì vậy, bây giờ mới hừng đông đó..."

Kết nối được điện thoại, Tiểu Bạch chợt nghe thấy thư kí Moon đầu bên kia thanh âm như đứng đống lửa như ngồi đống than, "Cô Hee Joong, chủ, à không, thư kí Kim có ở chỗ cô không?"

"Anh ta á? Không có đâu? Làm sao vậy?" Tiểu Bạch ngồi dậy, kì quái hỏi.

"Không thấy thư ký Kim..." Thư kí Moon giọng nói khẩn trương vạn phần, "Làm sao sẽ. Hôm nay anh ta mới đến tìm tôi, sau đó lại đi." Nghe lời thư ký Moon nói, Tiểu Bạch thoáng cái đã triệt để hết buồn ngủ.

"Tôi biết mà, lúc anh ta tìm được cô rồi, tôi vẫn ở dưới lầu. Sau chúng tôi đi, anh ta liền đi bệnh viện thăm một người bạn, rồi không tìm thấy cô..."

"Anh đừng gấp, anh ta có phải đi chỗ nào mà anh không biết? Không gọi được cho anh ta sao?" Tiểu Bạch nói.

"Tôi gọi, nhưng anh ta không tiếp a.... Tôi thực sự không có biện pháp, mưa lớn như vậy, anh ta có thể đi đâu đây..." Thư ký Moon đầu bên kia hoảng không được.

Tiểu Bạch xuống giường xỏ giày, cầm điện thoại di động thong thả đi quanh phòng, "Tôi gọi cho anh ta xem sao, anh đừng vội, một hồi tôi gọi lại cho anh."

"Tốt, tôi chờ điện thoại của cô." Thư ký Moon vội vã cúp điện thoại.

Tiểu Bạch nhanh chóng bấm số Cha Seung Jo, "Bip bíp bíp... Hee Joong..." Điện thoại đã thông.

"Thư ký Kim, anh đang ở đâu?" Tiểu Bạch hỏi.

"Tôi... Tôi ở bên ngoài..." Cha Seung Jo ấp úng.

"Bên ngoài?" Tiểu Bạch nghe điện thoại đầu bên kia có tiếng mưa rơi lộp bộp, "Đã trễ thế này, anh một mình ra ngoài làm gì?"

"Tôi ngủ không được nên đi ra ngoài một chút, cô làm sao sẽ gọi cho tôi?"

"Thư ký Moon nói không thấy anh. Mọi người rất gấp anh có biết hay không. Vì sao anh không tiếp điện thoại của thư ký Moon..."

"Tôi muốn đi một mình thôi. Tên đó cứ gọi liên tục tôi mới không nhận." Giọng nói Cha Seung Jo có chút ủy khuất.

"Được rồi, anh mau về nhà đi, bây giờ anh ở đâu? Có muốn gọi thư ký Moon đón anh không?" Tiểu Bạch hỏi.

"Không cần. Tôi tự về là được rồi..." Cha Seung Jo nói, trong điện thoại lại truyền ra tiếng còi cảnh báo. Tiểu Bạch nghe thấy được, bước chân dừng lại trong chốc lát, quay đầu nhìn cửa sổ, vừa rồi, ngoài cửa số cũng có cùng tiếng vang đó.

Cô bước nhanh kéo rèm cửa sổ, bên ngoài đen như mực, cô căn bản thấy không rõ, chỉ có thể thử dò xét hỏi, "Anh đi đến đâu rồi?"

"Tôi ở gần nhà rồi. Cô đừng lo lắng, tôi đang về đây..." Thanh âm Cha Seung Jo và tiếng mưa rơi lộp bộp cùng nhau truyền đến.

"Tên ngu ngốc này. Có phải anh đang đứng dưới nhà tôi hay không..." Tiểu Bạch cuối cùng nhịn không được, cầm áo khoác cùng cái chìa khóa liền ra ngoài, vừa xuống lầu vừa nói, "Sao anh còn không lên nhanh đi, muốn phát sốt sao..."

"Hee Joong, tôi không ở dưới nhà cô, không có ở...." Đầu điện thoại bên kia Cha Seung Jo có vẻ rất kinh hoàng.

Tiểu Bạch chạy tới dưới lầu, trước tòa nhà lớn, một bóng dáng lẻ loi đứng dưới mưa thoạt nhìn cực kì đáng thương. Tiểu Bạch cúp điện thoại liền xông ra ngoài, cũng không quản mưa đánh lên người, lôi kéo hắn chạy về.

Cha Seung Jo thấy mình bị phát hiện, rúc cổ không dám nói lời nào. Tiểu Bạch bước chân đạp nặng nề, để bày tỏ cô rất tức giận. Vào cửa, Tiểu Bạch trực tiếp đem Cha Seung Jo đẩy mạnh vào phòng tắm, bỏ lại một câu, "Tắm nhanh, tôi đi tìm áo cho anh.", liền "Rầm" đóng cửa lại.

Cha Seung Jo nhìn Tiểu Bạch thở phì phì biến mất ngoài phòng tắm, sửng sốt ba giây, đột nhiên không thể ức chế nở nụ cười, lẩm bẩm, "Thực sự dùng được, aiz, thực sự dùng được... Dong Wook thật là thiên tài, thiên tài a..."

Bên kia, hoàn toàn không biết chuyện gì Tiểu Bạch đổi quần áo trên người, lục điên đảo kho tìm ra bộ đồ ngủ khá cũ. Đây là quần áo rất nhiều năm trước của cha Shin Hee Joong. Cô đi tới phòng tắm ném cho Cha Seung Jo, "Mặc cái này vào..." Sau đó lại đi phòng bếp nấu nước gừng.

Canh gừng nấu xong, Cha Seung Jo đã thay xong quần áo đi ra. Tiểu Bạch nhìn hắn mặc áo ngủ mập mạp, ống quần còn ngắn tũn lên một đoạn, không nhịn được nói, "Nhìn anh cái dạng này, nhìn như mấy người lớn tuổi đi tản bộ công viên á..."

"Thật không... Hắc hắc..." Sĩ diện như Cha Seung Jo nghe vậy, không chỉ không có phản bác, trái lại vuốt cái đầu ngốc nghếch cười rộ lên.

"Tại sao lại để tóc ướt, không sấy khô à?" Tiểu Bạch thấy tóc hắn còn ướt, mang nước gừng đưa cho Cha Seung Jo, bản thân lại xoay người vào phòng lấy máy sấy đi ra, "Đi lên ghế sa lon ngồi."

"Tốt." Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch đối với mình tốt như vậy, cười đến xương gò má cũng muốn bắn ra ngoài, thành thật ngồi xuống ghế sô pha.

Tiểu Bạch cắm điện, mở máy sấy đi tới phía sau Cha Seung Jo, bắt đầu sấy tóc cho hắn.

Cha Seung Jo nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, cảm giác được ngón tay Tiểu Bạch luồn qua da đầu mình, từng chút giúp mình vuốt tóc, thoải mái hơi nheo mắt lại, dường như mỗ mèo vùi trong lòng chủ nhân hạnh phúc phơi nắng.

"Hee Joong, anh thích em..." Thoảng thốt, Cha Seung Jo nói ra những lời này.

"Ba" một tiếng, máy sấy đột nhiên ngừng, "Anh nói cái gì?" Tiểu Bạch đột nhiên nhô đầu ra từ phía sau, nhìn Cha Seung Jo nghi hoặc.

"Không, không có gì, cô nghe nhầm." Cha Seung Jo hốt hoảng xua tay.

"Thật không? Canh gừng uống ngon không?" Tiểu Bạch hồ nghi buông máy sấy hỏi.

"Đúng vậy, xuống xong cả người tôi đều ấm." Cha Seung Jo cố sức gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Tiểu Bạch cũng gật đầu, đi vào phòng ngủ, ôm ra một bộ chăn mền, "Đem nay anh cứ ngủ ở đây đi, không có vấn đề chứ..."

"Đương nhiên không có, ngủ sô pha tôi đã rất hài lòng, thật đấy." Cha Seung Jo bận bịu tiếp chăn, nghiêm túc nói, "Hee Joong đi nghỉ đi, tôi tự lo là được rồi."

Tiểu Bạch thắc mắc nhìn Cha Seung Jo, cuối cùng chỉ gật đầu, "Vậy thì ngủ ngon." Sau đó xoay người vào phòng.

"Ngủ.... ngon..." Cha Seung Jo vẻ mặt hạnh phúc, chà tay như mèo, ngốc hề hề nhìn Tiểu Bạch vào phòng đóng cửa, sau đó khoa tay múa chân trong phòng khách không tiếng động kêu,"Yes."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK