Đối mặt ánh mắt nóng bỏng của Ju Jung Won, Tiểu Bạch có vẻ rất hờ hững, nhấp ngụm nước, không để ý hắn nhìn chăm chú, mỉm cười tham dự đề tài của mẹ.
Cô nói chuyện còn không quên thỉnh thoảng quan tâm Ju Jung Won, thấy hắn luôn nhìn Tiểu Bạch ánh mắt nóng bỏng, trong lòng vui vẻ, không uổng công cô phí tâm tư giật dây bắc cầu, cháu trai của mình cuối cùng cũng thông suốt.
"Jung Won à, Dora mới về nước chưa quen thuộc. Gần đây cháu cũng chẳng bận lắm. Dẫn cô bé đi chung quanh nhìn đi." Cô làm bộ tùy ý nói.
"Đương nhiên có thể." Ju Jung Won sắc mặt vui vẻ, lại cảm thấy chính mình có vẻ quá xúc động, miễn cưỡng đè ép xuống giả vờ nghiêm chỉnh.
"Dora có gì không hiểu liền hỏi Jung Won, không phải sợ phiền phức nó đâu." Cô lại xem Tiểu Bạch, từ ái dặn dò.
"Cháu biết rồi, cô yên tâm đi." Tiểu Bạch lễ phép mỉm cười.
"Con gái tôi chính là rảnh không chịu nổi, chủ tịch Ju cần thông cảm nhiều." Phu nhân Park cười híp mắt nhìn Tiểu Bạch, lại xin lỗi nhìn phía Ju Jung Won.
"Sẽ không, cô gọi cháu Jung Won là tốt rồi, cháu rất vui lòng dẫn đường cho Dora." Ju Jung Won sửa sang lại âu phục cười nói.
"Vậy thì tốt, cô còn lo lắng hai người không hợp đấy, liền làm phiền cháu." Phu nhân Park mỉm cười rất thỏa mãn thái độ của Ju Jung Won.
Bà cũng biết bữa tiệc như vậy là vì cái gì. Ở vòng thượng lưu Hàn Quốc, có điều kiện như Ju Jung Won lại chưa kết hôn đúng là càng ngày càng ít. Bà từng nghe nói tính khí Ju Jung Won, vốn cũng chuẩn bị gặp được mắt lạnh, ai biết vừa thấy mặt, hắn liền nhìn chằm chằm con gái bà không dời nổi mắt, đối với bà vô cùng khách khí. Trong lòng bà liền có cân nhắc, nếu như con gái gả cho Ju Jung Won bà cũng đồng ý.
Cô thấy bầu không khí hài hòa như vậy, trên mặt cơ hồ cười ra nếp nhăn, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống một nửa, "Người trẻ tuổi chơi được với nhau là tốt, chúng ta không phải loại người lớn cổ hủ. Dora, nếu Jung Won đối cháu không tốt, cháu liền nói với cô."
"Cảm tạ cô Ju." Tiểu Bạch vẫn duy trì tư thái thục nữ, mỉm cười nói.
"Tên gì mà cô Ju, cứ gọi cô đi, nghe thân thiết." Cô từ ái nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đầu tiên do dự liếc mẹ mình, thấy bà gật đầu lúc này mới xấu hổ thấp giọng hô, "Cô."
"Thật là đứa bé ngoan nghe lời, cô vừa thấy cháu liền cảm thấy chúng ta rất có duyên." Cô nghe thấy Tiểu Bạch gọi mình, cao hứng miệng không thể ngậm được, hết sức hài lòng.
"Đừng chỉ nói, đồ ăn đều nguội rồi." Ju Jung Won lên tiếng, dịch từng món ăn trước mặt đến trước Tiểu Bạch, "Thử cái này xem, lúc nóng là ngon nhất."
Tiểu Bạch nhìn món ăn trước mắt, ngẩng đầu khách khí nói, "Cám ơn." Sau đó cầm lấy đũa ăn một miếng.
Ju Jung Won nhìn Tiểu Bạch nuốt xuống đồ ăn liền lộ ra nụ cười vui thích, cũng cười theo, "Chỗ này không phải ngon nhất, nếu em thích ăn, lần sau dẫn em đi cửa hàng chính tông."
Tiểu Bạch nghe hắn trắng ra mời, hàm súc cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Tốt."
Hai vị trưởng bối ngồi bên thấy hai người hỗ động đều cười ngầm hiểu.
Cô vốn lo lắng Tiểu Bạch từ nước ngoài trở về sẽ nhiễm thói quen không tốt, tính cách quá mức hướng ngoại, hiện tại thấy Tiểu Bạch xấu hổ mang e sợ, tiến lùi có phép, trong lòng càng thêm thỏa mãn. Quan trọng hơn là, cháu trai chính mình chết sống không muốn gần phụ nữ rất hài lòng.
Một bữa cơm mọi người đồng tâm hiệp tực tạo bầu không khí thuận lợi kết thúc, cô cùng Ju Jung Won đem Tiểu Bạch cùng phu nhân Park đưa đến cửa. Ju Jung Won nhìn Tiểu Bạch rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể tùy tiện ngăn cản hai người rời đi. Tiểu Bạch trước khi lên xe đột nhiên nói, "Ngày mai nếu anh Jung Won rảnh rỗi, giữa trưa chúng ta đi ăn đồ Trung đi."
Ju Jung Won thấy Tiểu Bạch chủ động mời, lúc này gật đầu, "Đương nhiên, ngày mai anh đến đón em."
"Vậy mai thấy." Tiểu Bạch khẽ mỉm cười ngồi vào xe.
Nhìn xe lái đi, Ju Jung Won nửa ngày không nhúc nhích, cô thực sự không nhịn được đẩy hắn một cái, "Người ta đã đi xa."
"Cô..." Ju Jung Won lấy lại tinh thần, "Cô gái vừa nãy là con gái phu nhân Park sao?"
"Cháu nghĩ gì đấy, đương nhiên rồi." Cô kỳ quái nhìn Ju Jung Won.
"Con gái ruột?"
"Tuyệt đối ruột thịt, cháu cũng không nhìn xem nhìn họ giống nhau bao nhiêu."
"Cô..." Ánh mắt Ju Jung Won kiên định, chăm chú nhìn cô.
"Gì đấy?" Cô thấy Ju Jung Won nghiêm túc như vậy, ngẩn người hỏi, "Vẻ mặt gì đây?"
"Cháu, muốn, cưới, cô, ấy." Ju Jung Won chậm rãi gằn từng chữ.
…………………………………………
Trở về nhà, Tiểu Bạch vừa mới tắm xong đã thấy Hannah hiện ra bên cạnh, cô theo bản năng với khăn tắm quấn quanh người, "Vừa rồi cô không có nhìn lén chứ?"
Hannah thấy dáng dấp cảnh giác của Tiểu Bạch, nở nụ cười, "Không có thứ gì đáng xem."
"Hannah, không ngờ cô thật sự làm loại chuyện này." Tiểu Bạch tức giận nói.
"Tôi không cố ý, vô tình liếc thấy thôi." Hannah thấy dáng vẻ Tiểu Bạch, buồn cười giải thích.
Tiểu Bạch ngồi xuống bên giường, vừa lau đầu vừa nói, "Sao cô lại tới đây?"
"Lúc mọi người tản ra rồi, tôi nghe thấy Jung Won nói với cô của mình muốn kết hôn cô." Hannah nói bình tĩnh.
"............" Tiểu Bạch nhìn cô ấy không lên tiếng.
"Không phải tôi có ý kiến việc anh ấy muốn kết hôn. Tôi tới để nhắc cô, Hee Joo quay về rồi..."
"Cha Hee Joo?" Cha Hee Joo ở lần bắt cóc Ju Jung Won lần thứ hai thất bại, gián tiếp hại cô liền bỏ chạy rồi, đến nay cũng không tìm thấy người.
"Làm sao cô biết?"
"Tôi với em ấy là sinh đôi, tôi có thể cảm ứng được em ấy ở nơi nào." Hannah ánh mắt buồn bã, "Em ấy sửa mặt, dự định một lần nữa trở lại tiếp cận Joo Won."
"Sửa mặt? Cô ta cũng thật chấp nhất với Ju Jung Won đó. Cô hy vọng tôi phải làm sao?" Tiểu Bạch nhìn Hannah hỏi.
Hannah trầm mặc một hồi, do dự nói, "Em ấy là em gái ruột của tôi."
"Nhưng cô ta hại chết cô, cũng hại Ju Jung Won." Tiểu Bạch đáp.
"Tôi biết tôi không nên bao che em ấy nhưng em ấy đã rất bất hạnh, tôi... " Hannah chần chờ, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tiểu Bạch.
"Như vậy đi, trước lúc cô ta xuất hiện, chúng ta sẽ không thảo luận làm sao để xử lý cô ta. Có điều Ju Jung Won giờ gặp lại tôi, nhất định sẽ hỏi tôi chuyện các cô. Tôi nên nói thật hay vẫn im lặng đây?" Tiểu Bạch hỏi.
Hannah đối mặt vấn đề này không có do dự, "Jung Won có quyền biết chân tướng,
"Được..." Tiểu Bạch biết tâm tình Hannah rất phức tạp nên cũng không nhiều lời, "Tôi sẽ xử lý tốt."
............................
Ngày hôm sau, Tiểu Bạch vừa mới rời giường, quản gia liền gõ cửa, "Tiểu thư, chủ tịch Ju Jung Won đến rồi."
Tiểu Bạch nhìn đồng hồ treo tường, nhận ra mới chín giờ, bĩu môi đáp, "Để anh ấy lên đi."
Mở cửa ngồi một hồi, Tiểu Bạch liền nghe tiếng bước chân đến gần, sau đó Ju Jung Won xuất hiện tại cửa.
"Vào đi, anh tới sớm thật đấy." Tiểu Bạch đứng lên, đánh giá Ju Jung Won trang phục chỉnh chu trau truốt, chỉ ghế sô pha, sau đó quay đầu ra cửa chỉ đạo, "Làm ơn bưng ly trà lên đây."
"Vâng."
Chờ người giúp việc đi ra, Tiểu Bạch ngồi xuống đối diện Ju Jung Won, "Không phải nói buổi trưa mới đến sao?"
"Sau khi nhìn thấy em, chờ một buổi tối đã là cực hạn." Ju Jung Won nhìn Tiểu Bạch, "Mấy hôm trước em nhờ Tae Gong Sil nhìn chằm chằm anh có phải cũng vì em sẽ xuất hiện?"
"Chính vì cho anh một niềm vui bất ngờ mà?" Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái.
"Là kinh hãi thì có." Ju Jung Won dựa lưng vào ghế dựa, nhấn mạnh.
"Hóa ra anh thấy em nên không vui mà, biết thế em đã không xuất hiện rồi." Tiểu Bạch cũng học hắn, lười biếng dựa vào sô pha.
"Dáng vẻ tuy thành thục, tính cách vẫn trẻ con thế à." Ju Jung Won thấy Tiểu Bạch như vậy, có chút bất đắc dĩ cười lên, "Có điều, làm sao em thành con của phu nhân Park vậy?"
"Cũng là lúc vô tình phát hiện con gái bà ấy quá giống em. Con gái bà ấy đã chết một lần thám hiểm trên núi, lúc đó em được chỉ dẫn tiến vào thân thể cô ấy. Sau đó đội cứu hộ tìm được em đưa vào bệnh viện cấp cứu, lúc này mới gặp được anh. Có phải rất thần kỳ không? Hơn nữa bọn em đều cùng tên đấy."
"Xác thực rất kì diệu, nhưng mà em sẽ không đột nhiên lại biến mất chứ." Ju Jung Won lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, em ở trong cơ thể cô ấy rất ổn định." Tiểu Bạch lắc đầu một cái.
Ju Jung Won vẫn không yên lòng, đứng dậy ngồi xuống bên người Tiểu Bạch, cẩn thận sờ gó mà cô, "Có nhiệt độ thật này."
"Làm ơn đi, anh ngạc nhiên cái gì chứ." Tiểu Bạch tức giận trừng Ju Jung Won, "Sáng sớm ra liền hỏi cái này hỏi cái kia, chẳng quan tâm em gì cả."
"Quan tâm em nên mới hỏi mà." Ju Jung Won thấy Tiểu Bạch tức giận, giang tay ôm cô vào lồng ngực, "Nếu như có một ngày không thấy được em nữa, anh sẽ điên thật mất."
"Sẽ không có chuyện đó nữa đâu." Tiểu Bạch ngoan ngoãn ôm lại Ju Jung Won, một lát, đột nhiên nói, "Thì ra ngực anh lại ấm áp như vậy, trước đây trong mơ đều không cảm giác được."
"Thích không?" Ju Jung Won cười híp mắt.
"Thích." Tiểu Bạch dứt khoát nói.
"Vậy thì không được buông tay, bởi vì anh cũng sẽ không buông tay." Ju Jung Won nghiêm túc nói bên tai Tiểu Bạch.
"Hai người đang làm cái gì đấy?" Giữa lúc bầu không khí triền miên, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng của Park phu nhân. Tiểu Bạch cả kinh, quay đầu thấy Park phu nhân đang bưng khay trà giật mình nhìn họ.
Xem ra Park phu nhân vốn nghe Ju Jung Won đến rồi muốn tự mình mang trà lại đây, lại không nghĩ rằng nhìn thấy cảnh tượng này.
"Mẹ..." Tiểu Bạch hoang mang đứng dậy.
"Hai người làm sao đã ôm nhau vậy rồi?" Park phu nhân tỏ vẻ rất kinh ngạc.
"Con..."
"Xin hãy để cháu chăm sóc Dora đi, cháu là thật lòng. Cháu muốn kết hôn với cô ấy, xin cho phép." Ju Jung Won chặn ngang cướp lời Tiểu Bạch.
"Cái này cũng quá nhanh đi..." Mặc dù Park phu nhân đồng ý con gái và Ju Jung Won giao du nhưng làm gì có ai mới gặp hôm trước hôm sau đã đòi bàn cưới a.
"Không nhanh. Cháu đã nhận định Dora là người vợ cháu muốn kết hôn, những người khác cháu đều không cần." Ju Jung Won kiên định nói.
"Hai người..." Park phu nhân nhìn con gái trong ngực Ju Jung Won, hiển nhiên vẫn chưa phản ứng được đây, "Con bé còn nhỏ, tôi cũng không phản đối hai người cùng nhau, tuy nhiên vẫn cần tìm hiểu thêm nữa mà."
"Cháu biết đột nhiên nói vậy làm ngài rất hoang mang nhưng cháu chỉ muốn biểu đạt thành ý và quyết tâm, ngài cứ đón nhận là tốt rồi." Tuy rằng không phải mẹ ruột Tiểu Bạch, nhưng dù sao cô cũng ở trong thân thể người ta. Ju Jung Won muốn cưới cô đương nhiên phải khách khí với mẹ vợ tương lai."
"Được, tôi biết rồi." Park phu nhân tiêu hóa một hồi, lúng túng gật gù, "Hai đứa cứ từ từ nói chuyện, tôi với cô cháu có hẹn rồi, tôi đi trước."
"Ngài đi thong thả." Ju Jung Won hơi cúi mình.
"Ừ." Park phu nhân nhìn Ju Jung Won, chần chờ quay đi, nhìn tấm lưng kia hiển nhiên có chút ngổn ngang.
"Mẹ của em sợ rồi kìa?" Tiểu Bạch thấy Park phu nhân đi xa, nhỏ giọng nói.
"Chắc là cảm thấy tiến triển của chúng ta quá nhanh ấy mà." Ju Jung Won hí mắt.
“Cũng đúng. Bà ấy cũng không biết chúng ta quen biết từ trước. Mới gặp nhau một ngày đã thân mật như vậy, thảo nào bị dọa.” Tiểu Bạch gật đầu.
“Vậy cứ để bà ấy tiếp thu nhanh chút.” Ju Jung Won tự nhiên cầm lấy tay Tiểu Bạch, “Chúng ta đi ăn sáng đi.”
“Được thôi. Em đói bụng rồi.” Tiểu Bạch sờ bụng, bụng sôi lên rồi.
“Đã chuẩn bị sẵn sàng cho em” Ju Jung Won có vẻ hăng hái bừng bừng, “Cả ngày hôm nay hãy giao cho anh.”
Ju Jung Won dẫn Tiểu Bạch ra cửa, lên xe, lấy ra một hộp giữ ấm, “Ăn đi.”
“Cái gì đấy?”
“Anh làm sandwich thịt xông khói, còn tự tay xay cà phê.” Ju Jung Won kiêu ngạo nhìn Tiểu Bạch.
“Ngày hôm nay sao tốt thế?” Tiểu Bạch kì quái.
“Trước đây anh đã muốn làm như vậy, tuy nhiên chúng ta chỉ có thể gặp trong mơ. Hiện tại em đã là người, đương nhiên phải làm cho em ăn. Mau thử đi.” Ju Jung Won khẩn trương nhìn cô.
Tiểu Bạch bóc giấy bạc ngoài sandwich, quan sát một lúc sau đó cắn một cái.
“Thế nào?” Ju Jung Won mắt không nháy nhìn phản ứng của Tiểu Bạch.
“Đưa em cà phê.” Tiểu Bạch không vội mà đánh giá, chỉ huy nói.
“Ồ, đây.” Ju Jung Won nhất nhất nghe theo.
Tiểu Bạch chậm rãi uống một ngụm, lúc này mới gật đầu, “Mùi vị không tệ, tốt hơn em tưởng.”
Ju Jung Won thở phào nhẹ nhõm, “Đây là lần đầu anh làm cái này. Anh còn chưa ăn bữa sáng mình tự làm.”
“Vậy ra… Em là chuột bạch thí nghiệm?” Tiểu Bạch tức giận.
“Em là một con chuột trắng nhỏ rất giỏi.” Ju Jung Won nhéo mặt Tiểu Bạch, cài dây an toàn cho cô, “Chuẩn bị xuất phát.”
“Đi đâu?”
"Đi KINGDOM trước, mua quần áo cho em….”
Lúc Tiểu Bạch và Ju Jung Won tay trong tay xuất hiện ở KINGDOM, có thể nói là tin tức gây bão. Dọc đường đi Tiểu Bạch liền nhận được nhiều tầm mắt quan sát, cảm giác mình bị xiên thành tổ ong. Lại nhìn người đàn ông vẻ mặt hưởng thụ bên cạnh, Tiểu Bạch lúc này mới có cảm giác bị gài bẫy. Rõ ràng người này cố ý.
“Chủ tịch? Dora?” Tae Gong Sil tùy tiện đẩy xe dụng cụ vệ sinh xuất hiện trước mặt hai người. Cô xem Tiểu Bạch mà hai tròng mắt như muốn rơi xuống.
“Đừng khẩn trương. Tôi là người mà.” Tiểu Bạch tiến lên.
“Cô, cô, cô không phải là quỷ sao?” Tae Gong Sil lắp ba lắp bắp.
“Do một số nguyên nhân mà biến thành thế này. Tôi còn chưa cảm ơn cô giúp đỡ đấy.” Tiểu Bạch cười híp mắt.
“Không cần cám ơn, tôi cũng được lợi không ít.” Tae Gong Sil ngượng ngùng lắc đầu.
“Nhưng…” Cô ấy đột nhiên ngừng lại, nhìn Ju Jung Won.
“Gì đấy?” Ju Jung Won lập tức cảnh giác nhìn Tae Gong Sil. Nếu cô ta dám phá hư cuộc hẹn của hắn, nhất định phải chết!
Tae Gong Sil bị Ju Jung Won nhìn chằm chằm đến phát sợ, nhưng nghĩ tới linh hồn nữ sinh ngày ngày ám cô không buông, trong lòng cân hắc lợi hại liền nắm tay Tiểu Bạch nói, “Cô giúp tôi một chút đi.”
“Này, Tae Gong Sil!” Thấy ánh mắt Tae Gong Sil, Ju Jung Won tức giận muốn ngăn cản.
“Làm gì đấy…” Tiểu Bạch quay lại lườm Ju Jung Won, “Nghe cô ấy nói.”
Ju Jung Won bị Tiểu Bạch trừng, ủy khuất không nói gì, ngược lại càng căm tức Tae Gong Sil. Tae Gong Sil dưới con mắt hung ắc của hắn rụt cổ một cái, còn tiến lên giải thích bên tai Tiểu Bạch, “Hai người trước trên mạng chia sẻ bức ảnh đáng sợ ở trung tâm thương mại ấy. Kỳ thực con quỷ đó là photoshop vào. Ba nữ sinh trong hình và nữ sinh kia là bạn tốt. Tuy nhiên ba nữ sinh gián tiếp hại chết cô gái còn lại, có người nhìn thấy quá trình, cảm thấy tức giận mới làm ra chuyện như vậy, tưởng nghiêm phạt bọn họ.”
“Hóa ra là vậy.” Tiểu Bạch tỉnh ngộ. Tuy rằng cô cũng là quỷ nhưng một chút quỷ có tâm sự cũng không nói cho cô biết gì đó. Ngược lại Tae Gong Sil này rất được quỷ tin tưởng. Tiểu Bạch liếc Ju Jung Won đang dỏng tai nghe bên cạnh, “Lo lắng làm gì? Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?” Ju Jung Won không phản ứng.
“Còn có thể đi đâu. Đi tìm ba cô gái kia á.” Tiểu Bạch nói.
“Có quan hệ gì với anh, chúng ta muốn hẹn hò mà.” Ju Jung Won thấy kế hoạch chuẩn bị ngâm nước nóng, không cam lòng.
“Làm sao không quan hệ với anh. Việc này ảnh hưởng danh dự KINGDOM. Nếu như tra rõ còn có thể phản kích mấy đài truyền hình thích tung tin đồn kia.”
Nếu như bình thường gặp loại tình huống ảnh hưởng KINGDOM hốt tiền, Ju Jung Won đương nhiên ra tay cấp tốc. Nhưng hôm nay trước mặt hắn là Tiểu Bạch, còn có cuộc hẹn chờ mong đã lâu, liền chẳng có mấy phần tình nguyện.
Tiểu Bạch thấy hắn chần chờ, tức giận nói, “Anh không đi cùng bọn em, em sẽ tự đi cùng Tae Gong Sil.”
“Đừng, đừng. Anh đi với em, đi với em!” Thấy Tiểu Bạch bất chấp muốn quản, Ju Jung Won không có biện pháp phải thỏa hiệp. Cuối cùng hắn ném mấy ánh mắt như đao về hướng Tae Gong Sil, lúc này mới bất đắc dĩ mang bọn Tiểu Bạch ra bãi đỗ xe.