Công ty bảo chúng ta “Bán” hủ, chứ không phải bảo chúng ta GAY thật!
Xâu từng chuỗi câu chuyện từ khi live đến giờ thì chúng tôi đã vô tình ở chung với nhau, ngủ cùng một giường còn thường xuyên đối diễn người yêu, nếu còn song ca bài Nương Tử này thì chắc họ nghĩ chúng tôi sắp bay ra nước ngoài đăng ký kết hôn luôn quá.
Tôi giả ngu: “Chu Kiệt Luân có hát bài này sao?”
Cố Y Lương hết sức kinh ngạc: “Cậu sinh năm 10x à?”
“… Ah, là Nương Tử, bài này xưa lắm rồi.” Tôi tỏ vẻ bừng tỉnh một cách khó khăn, “Nhưng tôi không nhớ lời.”
Anh ta lấy điện thoại để ở trên bàn điện, lắc lắc nói: “Không sao, để tôi search.”
ĐM! Cái ốp! Điện thoại!
Trong lòng tôi như có ngọn núi lửa nổ toang tác, cố gắng khống chế ngôn ngữ hình thể, giống như đang khuyên bảo kẻ bắt cóc đang cầm súng đe dọa con tin bỏ súng xuống, hai tay giơ lên ý bảo anh ta mau bỏ điện thoại xuống, nói: “Bài này tôi không nhớ nhịp, còn có rap nữa, khó hát lắm.”
Anh ta hoàn toàn không thấy tín hiệu của tôi, nhìn lên màn hình đang live nói: “Nhưng nhiều bạn muốn nghe, đang spam comment kìa, hát một chút thôi. Không hay thì xem như hát giải trí cho mọi người.”
Không phải, Nương Tử mà bọn họ nói không phải là tên bài hát!
Tôi có nỗi khổ khó nói nhìn Cố Y Lương mở khóa màn hình điện thoại.
…
Tôi sửng sốt, anh ta cũng giật mình, comment trong livestream cũng xuất hiện 10 giây câm nín vắng lặng.
Anh ta nhìn thấy giao diện màn hình không giống điện thoại mình mới kịp phản ứng, trả điện thoại cho tôi nói: “Thật ngại quá, tôi tưởng là điện thoại của mình… Pass điện thoại của cậu cũng là 8888 hả?”
Tôi gượng cười ha ha: “Đúng vậy, số may mắn.”
Anh ta liên tục gật đầu: “Tôi cũng vậy, dễ nhớ.”
Toang con mẹ nó thật rồi!
Anh ta không thèm nhìn đã bấm pass, mới đầu tôi còn tưởng là anh ta dùng vân tay để giải khóa, kiểu này tẩy trắng kiểu gì đây, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không sạch nổi!
Tôi cười ứa nước mắt: “Vậy hát thôi, tranh thủ hát xong tôi mời anh đi ăn khuya.”
Dù sao hát hay không hát cũng không còn ý nghĩa gì, chỉ mong có thể nhanh nhanh kết thúc kiếp nạn này, để tôi còn có thể kịp ăn tô phở gần đoàn phim trước khi bị tống cổ khỏi showbitch.
Sợ là sau này không ăn được nữa.
Hát xong.
Cố Y Lương lộ vẻ bất ngờ nhìn tôi, cười khen: “Hóa ra cậu hát hay thế, vậy mà vừa nãy còn khiêm tốn.”
Yè, tôi biết hát, đã từng học lớp thanh nhạc, vừa nãy tôi đã dùng hết năng lượng để hát.
Dù sao đây rất có thể là bài hát cuối cùng tôi hát trước camera.
Tôi lườm anh ta, ôm quyền chắp tay nói: “Giọng không khỏe bằng anh, chỉ có thể hát đại theo nhịp thôi.”
Anh ta cười nhẹ rồi huých tôi một cái, nhìn camera giả vờ khóc: “Ngôn Ngôn nói tôi hát lạc nhịp kìa.”
Đừng có Ngôn Ngôn này Ngôn Ngôn nọ nữa!
Tôi kéo anh ta dở khóc dở cười nói: “Đã nói là khó hát lắm mà anh không nghe…”
“Vậy lần sau đổi bài khác dễ hát hơn?” Anh ta cười hỏi tôi.
Tôi luôn miệng vâng vâng dạ dạ, thầm nghĩ ở đâu mà ra lần sau hả, lần sau anh đổi CP khác đến hát với anh đi!
Chúng tôi miệng treo nụ cười chuẩn ‘thương mại’ khen nhau mấy câu, sau đó Cố Y Lương vươn người cầm điện thoại lên, chúng tôi cùng nhau nói tạm biệt rồi bấm nút kết thúc livestream. Cuối cùng cũng kết thúc nỗi kinh hoàng này.
…
Tôi giống như con cá mặn nằm co quắp trên ghế sofa, hai mắt vô thần thở dài, nước mắt không ngừng, im lặng không nói câu gì.
Cố Y Lương dọn dẹp xong quay đầu thấy tôi nằm co ro, đi tới đẩy đẩy eo của tôi.
Tôi uể oải nói: “Anh làm gì thế.”
Anh ta đáp: “Giúp cậu lật người?”
Con cá mặn tôi tức giận, dứt khoát ngồi dậy giọng đầy bực tức nói: “Cố Y Lương!”
Anh ta vẻ mặt không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn tôi: “Hả?”
Tôi thấy ánh mắt vô tội của anh ta, mấy lời chỉ trích xoay mấy vòng ở đầu lưỡi, cuối cùng khoát tay nói: “… Bỏ đi, đi ăn khuya thôi!”
Anh ta cười cong cong khóe mắt: “Ừ.”
Anh ta cười vui vẻ, bước chân đi như bay, chỉ có tôi vẻ mặt đau khổ, bước đi như có như không.
Sau khi đến quán tôi gọi đồ ăn xong thì chống tay suy nghĩ, đầu nặng trịch nhìn anh ta lấy bát đũa ra rót nước nóng khử trùng.
Có lẽ là thấy tôi im lặng lâu quá, anh ta giơ tay ra định xoa đầu tôi thì bị móng vuốt của tôi hất ra.
Anh ta buồn cười, đẩy bát đũa đã khử trùng đến trước mặt tôi, còn xếp ngay ngắn lại rồi mới nói: “Giận hả? Dù gì cũng là do công ty yêu cầu — “
Tôi khó chịu cắt lời anh ta: “Vậy cũng phải có chừng mực…”
Chờ đã.
Tôi nuốt lời đang nói vào, trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Anh biết công ty kêu chúng ta bán hủ?”
Vậy lúc đầu diễn anh em tốt làm chi???
Anh ta xoa xoa chóp mũi: “… Biết. “
Biểu cảm tôi sụp đổ nhìn anh ta: “Há?!”
Xiên đã nướng xong, anh ta rút thịt trên cây bỏ vào bát cho tôi: “Lúc đầu tôi không muốn làm theo yêu cầu của công ty, chúng ta cũng không phải không có tiếng tăm, tôi cũng không cần phải dựa vào chuyện này để có phim mới.”
Anh ta dừng một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa nhìn cậu cũng rất phối hợp, rất dũng cảm phản kháng công ty còn gì …”
Đó còn không phải là vì anh sao!
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, giơ đũa lên trước miệng anh ta giả làm ký giả phỏng vấn: “Vậy xin hỏi điều gì đã khiến anh thay đổi ý định?”
Anh ta im lặng một lúc, nói: “Đột nhiên cảm thấy Hot thêm một chút cũng không sao, nói không chừng còn có thể khai thác diễn xuất?”
Không chờ tôi đáp anh ta đã đổi giọng lên án: “Tôi ban đầu chỉ định gọi cậu là Ngôn Ngôn thôi, chờ cậu chia đào xong là hết chuyện, ai ngờ cậu lại không phối hợp — Bộ bán hủ với tôi cậu rất tủi thân sao …”
Ơ?! Còn trách tôi? Tôi cũng không phải Quý Phi của anh, giả vờ tội nghiệp với tôi vô dụng —
Thật ra thì cũng có một chút.
Giọng tôi run rẩy: “Trách tôi, tại tôi không kịp phản ứng. Nhưng mà cũng phải có chừng mực, phải tém tém lại anh trai à — “
Anh ta được tôi gọi là anh trai mà cứng đờ, thấy mặt tôi như chực khóc thì cười ra tiếng: “Cậu sợ cái gì chứ.”
Cái bản mặt không sợ trời không sợ đất này khiến cho tôi tức chết đi được, tôi bực mình cắn miếng thịt: “Anh có diễn xuất lại có thực lực đương nhiên không sợ, còn tôi mọi mặt đều kém anh một bậc, cái gì cũng ngắn hơn anh. Nếu anh bán hủ lố quá, nồi sẽ ụp lên đầu tôi đó.”
Anh ta: “… Cậu nên rút lại lời mình vừa nói đi.”
Tôi: “… Không ngắn, không có ngắn nha, rất dài!”
Anh ta cười đến thở không nỗi, thấy tôi xấu hổ đến giận dữ quá mới miễn cưỡng kiềm chế lại, ổn định giọng nói: “Tôi biết chừng mực mà.”
Tôi quăng ánh mắt chết người sang: “Vậy mức độ chừng mực của anh và tôi không giống nhau rồi.”
Anh ta: “Vậy cậu nói xem, cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào?”
Tôi: “Ngôn Ngôn.”
Anh ta: “Không phải trợ lý và fans của cậu cũng gọi như vậy sao, đọc comment thấy đâu có vấn đề gì.”
Tôi: “Tuyệt đối không làm tôi thức giấc.”
Anh ta: “Chúng ta ở sát vách mà, Quan nhị ca hùng dũng như thế thì tiếng gõ cửa to đến mức nào.”
Tôi: “Mấy giờ đi ngủ.”
Anh ta: “Câu này cậu đáp rất rõ ràng mà, tiếng Trung bác đại uyên thâm, bọn họ hiểu sai là do họ thôi.”
Tôi: “Tạo hình cả hai rất xứng đôi.”
Anh ta: “Này là do cậu nói mà?”
Tôi: “…”
Oke tại tôi! Tất cả! Toàn bộ! Đều tại tôi!
Sự tồn tại của tôi chính là một sai lầm!
Tôi lắc lắc điện thoại trong tay: “… Ốp điện thoại nên giải thích thế nào?”
Anh ta uống một hớp nước, chớp mắt mấy cái nói: “Lát về tôi với cậu ký thêm vài cái rồi bảo random trúng thưởng trên weibo, xem như phúc lợi cho fans là được.”
… Đúng là thiên tài, có thể giải thích cho bài đăng weibo kia luôn rồi.
Anh ta nhéo nhéo mặt tôi: “Bán hủ thật ra là chúng ta hành động một để lại fans liên tưởng ra mười, chúng ta tương tác với nhau hoàn toàn không có vấn đề gì, rất quang minh lỗi lạc. Là do cậu lo lắng nghĩ nhiều quá — “
Hình như… cũng đúng? Nhưng sao có thể không nghĩ nhiều khi chính tôi cũng là fan CP!
Nghe anh ta giải thích xong thấy cũng hợp lý, tâm trạng cũng bình ổn trở lại.
Tôi dùng đũa chọc chọc phở xào trong dĩa, do dự dò xét: “… Vậy tại sao anh lại hát Nương Tử?”
“Hả?” Anh ta nghe không hiểu, “Không phải do fans chọn sao?”
Cho nên anh cái gì cũng biết, biết rất nhuần nhuyễn chỉ trừ Nương Tử là không?!
Cái tên ngay cả CP của mình cũng không biết mà lại có thể thả thính phát đường PRO như vậy, rốt cuộc là tạo hóa gì đây!
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, thầm tính toán một xíu, thôi thì đành phiền chị Man vậy, ra tay tác động một chút lái dư luận sang chuyện khác! Nếu ngày mai giới giải trí đột ngột có tin HOT thì quá tốt, đem chuyện này đẩy trôi xuống, không ấy thì đem scandal cũ của tôi xào lại.
Sau khi CP Nương Tử hạ nhiệt, qua một thời gian nữa là tôi và Cố Y Lương có thể thoải mái đường ai nấy đi rồi.
Cố Y Lương thấy sắc mặt tôi hòa hoãn lại mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không vui thật sao? Cùng tôi bán hủ khó chịu đến vậy?”
Tôi nhai thịt nướng, nhỏ giọng nói: “Sao có thể chứ, chủ yếu là do năng lực nghề nghiệp của tôi quá kém, không môn đăng hộ đối, không xứng với anh.”
Anh ta cười cười nhìn: “Không phải đã nói là hướng dẫn cậu sao, cố gắng là thành công thôi.”
Ý nói như vậy là… Quyết định rồi?
Tôi bị nụ cười của anh ta làm cho thất điên bát đảo, ngay cả việc công ty có dự định để chúng tôi bán hủ tiếp hay không cũng quên luôn, ngây ngốc trả lời: “À, được rồi.”
Anh ta gật đầu, lại rút thịt cho tôi, đem hết sườn non cho vào bát tôi.
Tôi nhìn động tác của anh ta, trong lòng hơi có chút xúc động.
Nhéo mặt xoa đầu bá vai, tất cả đều nghe theo lời tôi nói, thấy tôi không vui liền dỗ, cũng không ngại trình độ chuyên môn của tôi không tốt, nói sẽ giúp tôi cải thiện.
Biết âm thầm quan tâm, biết nghĩ ra cách phúc lợi fans giúp tôi, còn nghe lời tôi chỉnh filter camera và mặc dù là ép tôi mời ăn khuya, nhưng sau đó lại giúp tôi khử trùng bát đũa, để ý biết tôi thích ăn sườn non.
Vị đối thủ này thật hoàn hảo, phát đường nào đường ấy đều ăn cực kỳ ngon.
Sau đó tôi đột nhiên ý thức được.
Những chuyện này công ty không hề yêu cầu, cũng đâu có camera quay?
.:.