Tôi lại không như vậy, tôi vẫn vui vẻ, dương quang, đối mọi người cười cười.
Một lần phát đường có thể để ăn đến nửa năm, huống chi có Cố Y Lương là một cỗ máy tạo đường di động ở bên cạnh, tôi có sống thêm trăm năm cũng không thành vấn đề.
Cảnh quay đầu tiên thuận lợi kết thúc, tôi ngồi trong phòng nghỉ chơi Vương giả vinh diệu chờ đến cảnh quay tiếp theo, xung quanh tôi là một bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái.
Tiểu Trần ngáp dài đưa đồ ăn sáng tới, hai mắt đờ đẫn nhìn tôi: “Ngôn Ngôn sao hôm nay anh đầy sức sống thế?”
Tôi nhàn nhã húp một ngụm cháo, ra vẻ bí ẩn lắc đầu: “Em không hiểu đâu, đây là cảm giác được tình yêu nuôi dưỡng.”
Tiểu Trần trợn mắt nhìn tôi, há miệng muốn nói thì đột nhiên Cố Y Lương đẩy cửa ra đi thẳng tới bên cạnh tôi, đặt một chai trà mật ong xuống bàn.
Ai yo, lão Cố, mới sáng sớm đã hừng hực khí thế như thế rồi sao?
Trên chai có một tấm giấy note, tôi tò mò liếc nhìn, thấy phía trên có vẽ một trái tim, tôi kinh hãi bấm nhầm kỹ năng suýt chết.
Tôi lập tức hoàn hồn quay lại game!
Cố Y Lương buồn cười nhìn tôi, ngồi xuống bên cạnh nói: “Tôi chơi giúp cậu, sẽ thắng đừng lo, cậu nhanh đi ăn sáng đi.”
“Anh nói đó, thua phải đền cho tôi ba bộ skin!” Tôi đưa điện thoại cho anh ta, còn mình thì chuyên tâm húp cháo.
Anh ta nhướn mài cười cười: “Chắc chắn, thua thì có bao nhiêu skin tôi tặng cậu hết.”
Tôi nhíu mày, miệng húp cháo mắt thì liếc nhìn anh ta thao tác, rồi dời tầm mắt đến chai trà kia.
Có cảm giác như quay lại thời học sinh, mua nước đem tặng cho crush của mình —
Hơn nữa anh ta…
Tôi lén nhìn Cố Y Lương, cứ cảm thấy khí chất của anh ta hôm nay rất khác, giống như đã thay da đổi thịt, mỗi một động tác đều tản ra năng lực bạn trai.
Ngày hôm qua Cố Y Lương nhăn nhăn nhó nhó hỏi tôi bán hủ là như thế nào đã chết, hiện tại ở trước mặt tôi chính là Y Lương hắc hóa [1]?
[1] Hán tự nguyên văn là ‘钮钴禄·依凉’, nữu cỗ lộc Y Lương – Cái này search một lúc thì hóa ra ý của nó là như bài ‘Look what you make me do’ của Taylor:v. Taylor cũ đã chết, hiện tại là một Taylor mới mạnh mẽ hơn.
Hoang mang sợ hãi.JPG
Hoang mang sợ hãi nhưng có chút hưng phấn.JPG
Hoang mang sợ hãi nhưng có chút hưng phấn và lén cười quỷ dị.JPG
Nói thật, từ tối hôm qua khi đang tuột mood được anh ta quăng cho một cục đường kéo hồn trở về, bây giờ tôi vừa nhìn thấy anh ta đã muốn giơ tay xin phát đường, trong lòng lớn tiếng nói: Phát đi! Cứ phát đi! Hất vào mặt tôi cũng được nè! Hất chính xác nha! Đừng có vì tôi đẹp trai mà nương tay!!
Tôi chỉ mới thất thần một lúc mà Cố Y Lương đã đặt điện thoại lên tay tôi lúc nào không hay, cho tôi xem hình ảnh quân địch bị nổ tung.
Đang chuẩn bị chân chó khen vài câu thì anh ta đã đắc ý cười, ghé bên tai tôi nói nhỏ: “Lợi hại không, hử?”
Fuck fuck! Anh ta, anh ta chơi xấu!
Tôi bị giọng nói trầm thấp quyến rũ kia làm cho mềm yếu, ngơ ngác gật đầu: “… Rất lợi hại.”
Anh ta dịu dàng nở nụ cười, giơ tay lên xoa xoa đầu tôi.
… Anh ta đang diễn hả? Hay có tiết mục quay lén?
Đang nhìn xung quanh tìm camera ẩn thì điện thoại tôi run lên.
Nắng ấm màu cam: Em cầu xin hai người, hai người ra khỏi cửa đoàn phim quẹo trái đi 400m có một khách sạn gần đây, phòng to nhất chỉ có 180 tệ thôi!
William: …
William: Sao em biết?
Tiểu Trần cười ha ha đứng dậy, độc thoại: “Hai người khát nước không!? Muốn uống trà sữa không? Em đi mua cho? Ít đường ít đá thêm topping đúng không? Yes Sir!”
Nói xong chạy vút đi như một cơn gió.
Cố Y Lương nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Tiểu Trần, không để ý nhún vai, quay đầu đôi mắt cong cong nhìn tôi nói: “Đi thôi, đến phim trường đối diễn tìm cảm giác, tranh thủ để đi chụp.”
Tôi cầm chai trà mật ong lên: “Ừ!”
Không phải tôi tâng bốc đâu, tối hôm qua lúc đối diễn Cố Y Lương thực sự giảng giải rất kỹ các phân cảnh, thiếu điều muốn nhét thẳng vào trong người tôi luôn.
Mỗi một lời thoại nên diễn giải như thế nào, mỗi một tâm trạng thể hiện làm sao… Trong lòng lúc nào cũng ghi nhớ những chỉ điểm của anh ta từ đó diễn xuất theo, tuy không thể nói là xuất sắc nhưng chí ít tốt hơn ngày xưa rất nhiều.
Có đoạn tâm trạng nhân vật nào mà tôi không làm được, NG hai ba lần Cố Y Lương cũng không sốt ruột, luôn cười cổ vũ tôi, còn nói dựa theo khả năng hiện tại của tôi thì nên làm như thế nào.
Năng lực bạn trai is the best!
Anh ta thật sự không thấy tôi phiền, luôn tận tâm tận lực giúp đỡ tôi!
Có một CP như vậy, tôi còn cầu mong gì nữa!
Đôi mắt của anh khi cười chính là phong cảnh đẹp nhất tôi từng thấy!
Vì không muốn anh ta thất vọng, tôi rất hăng say diễn tập học hỏi.
Kết quả, vì diễn tốt hơn bình thường mà các diễn viên khác bao gồm cả Cố Y Lương đều đã lên xe tới studio, chỉ có tôi bị đạo diễn giữ lại, bảo tôi duy trì tiếp trạng thái này quay thêm mấy cảnh.
Đến khi tạm biệt đạo diễn thay quần áo dắt Tiểu Trần chạy tới studio thì đã trễ một tiếng, mọi người đã làm xong tạo hình và đang test ánh sáng.
Aiz, diễn viên tuyến ba như tôi mà đến trễ là chuyện tối kỵ đó.
Tôi chào hỏi các diễn viên xong thì chạy vào trong phòng hóa trang, thấy Tiểu Trần xin lỗi stylist không ngừng tôi càng cảm thấy áy náy, cũng đứng dậy liên tục xin lỗi theo.
Stylist liếc nhìn tôi, vứt cho Tiểu Trần bộ quần áo: “Chỉ còn lại bộ này, thay nhanh rồi make up.”
Lật xem quần áo, tôi hoảng hốt.
Tiểu Trần cũng kinh ngạc, xông ra ngoài tìm stylist nhưng lại không thấy người.
Tôi duy trì trạng thái khiếp sợ mà thay quần áo.
Lại duy trì trạng thái khiếp sợ cho người ta make up, tạo kiểu tóc.
Sau đó tiếp tục trạng thái khiếp sợ, lặng người trước gương thật lâu.
Dùng gót chân nghĩ cũng biết tôi đang bị làm khó, stylish đưa cho tôi bộ quần áo màu cực kỳ sáng — xanh đọt chuối.
Tôi chẳng khác gì bút highligh ngồi nhìn bản thân mình trước gương, xanh chói mắt, xanh phát sáng.
Cũng không phải tôi hold không nổi màu sắc, mà là bộ quần áo này không có đồng bộ với mọi người thì chụp kiểu gì đây? Hậu kỳ làm sao?
Tôi đứng giữa mọi người cosplay cột đèn xanh sao? Nhắc nhở mọi người lúc chạy xe chú ý an toàn giao thông hả?
Tôi buồn xanh cảnh.
Mà cảnh xung quanh đúng là bị bộ quần áo nào phản quang thành màu xanh thật rồi.
Đang do dự có nên mặc kệ chụp luôn không thì Cố Y Lương đẩy cửa bước vào: “Vẫn chưa chuẩn bị xong sao? — “
Anh ta có lẽ cũng bị nguyên cây xanh của tôi làm cho ngây người, sửng sốt một giây sau liền nói: “Có đem quần áo riêng tới không?”
Chuyện này anh ta đã nhắc tôi rồi, tôi lúng túng đáp: “Đi vội quá nên không mang…”
Anh ta không trách tôi không chịu nhớ mà chỉ gật đầu đi ra ngoài, không bao lâu sau đem một bộ quần áo khác về cho tôi: “Quần thì mặc tạm, còn áo mặc cái này, so với phong cách của mọi người không khác biệc lắm.”
Hít hà, năng lực bạn trai cỡ này, tôi sắp thở không thông rồi.
Thời gian cấp bách, tôi cũng không kịp hỏi nó từ đâu ra, lập tức nhận lấy xoay người thay đồ trước mặt anh ta.
Tầm mắt của anh ta hầu như dính chặt lên cánh tay tôi, xem xét tới lui sau đó thở hắt ra.
Tôi đang cài áo, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Anh ta lắc đầu, không hiểu tại sao lại vui vẻ đáp: “Không có gì.”
Đừng nói là nghi tôi dùng ma túy nha, tôi nghi ngờ liếc anh ta một cái, mặc áo da vào, đi tới trước gương xoay người kiểm tra: “Hình như hơi rộng, vai áo không vừa.”
“Quả nhiên không vừa, vai cậu không được rộng lắm.” Anh ta bước tới giúp tôi chỉnh cổ áo, “Xem như oversized đi, lúc chụp hình cởi ra khoác lên vai.”
Tôi: “… Đây là đồ của anh?”
Anh ta: “Đúng vậy, sao thế?”
Không sao hết! Đừng có vì tôi đẹp trai mà nương tay! Hất đi! Hất đường vào mặt tôi đi!
Tôi cần tĩnh táo lại.
Bộ quần áo này tôi cũng có, từng được nhóm Mỹ Ngôn chụp ở sân bay, cho dù bị phát hiện thì cũng không sao, có thể giải thích là quần áo riêng của tôi.
Vậy nên… đường này tôi vui vẻ nhận lấy!
Đúng lúc Tiểu Trần không tìm được stylish trở về, thấy quần áo trên người tôi liền kinh ngạc hỏi: “Anh mặc đồ của anh Cố?”
Tôi: Sao em biết?
Tôi: “… Rõ ràng lắm hả?”
Tiểu Trần: “Cổ áo to hơn bình thường, vai áo hai bên khá rộng so với vai anh, anh lại không đem đồ riêng theo!? Tay áo sơ mi anh hay mặc thường phải dài qua cổ tay, vải cổ tay bên phải có hơi sờn mà anh lại thuận tay trái, rõ ràng không phải là quần áo của anh.”
Tôi: “…”
Ở đâu ra cái kính hiển vi này vậy?! Chú em luyện được hoả nhãn kim tinh ở chỗ Thái Thượng lão quân hả?! Đại Thánh, là anh sao Đại Thánh?!
Tôi hơi có hơi do dự, chần chừ hỏi: “… Ây… có vẻ không ổn hả?”
Cố Y Lương nhíu mày: “Cái gì mà không ổn?”
Xạo xự, lại xạo xự.
Nóng lòng thể hiện pheromone trên người tôi hả?
Tiểu Trần quan sát Cố Y Lương đang đứng bên cạnh tôi, lại đi xung quanh tôi một vòng, lắc đầu nói: “Đúng là không ổn lắm…”
Đi thong thả không tiễn.
‘Đường’ à hẹn gặp lại.
Tôi ở trong lòng thở dài không nỡ, đang chuẩn bị cởi áo thì nghe cậu ta nói tiếp: “Tay anh trống quá, mình lại không đem phụ kiện theo, nói anh Cố chia cho anh một chiếc nhẫn hẳn là ok rồi.”
Tôi: “… … … … … …”
Các người đang hùa nhau để lừa tôi đúng không?
Cố Y Lương không nói gì, lập tức tháo chiếc nhẫn xuống cầm tay của tôi đeo lên.
?
Hoan nghênh đường trở về.
.:.