Vốc nước lạnh lên mặt giúp cho thân nhiệt cơ thể tôi giảm xuống, lúc bước ra khỏi WC thì đụng phải một người.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, không thấy rõ.”
Người nọ khoát tay: “Không sao — Ơ kìa? Ngôn Ngôn?”
Thấy gọi tôi bằng tên ở nhà, tôi tập trung nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là chú Tề – bạn già kinh doanh thân thiết với ông Hoàng nhà tôi sao!
Tôi uống nhiều nên đầu có hơi choáng váng, hai chữ ‘chú Tề’ ậm ờ ở trong miệng cả buổi không nói ra hơi. Chú Tề rộng rãi cười, vỗ vai tôi nói: “Không nhớ chú sao? Hồi còn nhỏ chú từng bế cháu đó — “
Cố Y Lương đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, lại còn đúng lúc nghe thấy bốn chữ “Từng bế cháu đó”, anh ta cứ như cây mọc lên từ dưới đất vậy.
Tôi bị sự xuất hiện đột ngột của anh ta làm cho hết hồn, thấy biểu cảm anh ta hết sức khó coi, tôi nghĩ chắc là do anh ta uống nhiều quá nen vỗ lưng xoa dịu anh ta, đẩy anh ta vào WC rồi cười nói với chú Tề: “Sao cháu lại không nhớ chú Tề chứ, hồi nãy uống say quá nên không phản ứng kịp, xin lỗi chú Tề nha!”
Chú Tề hỏi: “Ngôn Ngôn cháu đang quay phim ở đây hả? Sao không nói với chú để chú còn chăm sóc cháu.”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì bàn tay đột ngột bị Cố Y Lương nắm lại, là kiểu mười ngón tay đan xen vào nhau đó.
Không phải anh ta đi vệ sinh rồi hả?!
Trưởng bối đang ở trước mặt kia kìa, bây giờ không phải là lúc buôn hint đâu!! Anh tỉnh táo lại đi!!
Tôi dằn nội tâm đang rít gào xuống, giấu đầu hở đuôi kéo bàn tay ra sau, cười ha hả nói: “Công việc chú bận rộn như vậy, làm sao — “
Chú Tề cười hòa ái, thân thiết vỗ vai tôi: “Ngôn Ngôn đã lớn rồi, hiểu chuyện quá! Chú đi uống với mấy ông bạn, hay là cháu cũng tới uống một ly đi, không cần ngồi lâu đâu. Uống chào hỏi sau này cũng có lợi cho sự nghiệp của cháu.”
Tôi đồng ý, nhưng không hiểu sao Cố Y Lương lại bắt đầu điên cuồng cấu lòng bàn tay tôi, tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, anh ta vẫn giữ nét mặt hết sức nghiêm chỉnh, ngay cả nụ cười cũng nhìn không có chút sơ hở.
Tôi:??
Người này uống say tâm lý bất thường quá vậy? Anh ta là đệ tử của Bồ Đề Tổ Sư hả [1]?
[1] Đệ tử của Bồ Đề Tổ Sư là Tôn Ngộ Không đó mọi người, ý chỉ tính tình thất thường.
Chú Tề nhìn Cố Y Lương, cười nói: “Cậu này là bạn cháu hả? Cùng đi luôn đi!”
Cả quá trình đi một vòng chào hỏi các trưởng bối Cố Y Lương vẫn không chịu buông tay tôi ra, tôi sợ thói quen anh ta say là cần có dây xích lại, nếu buông ra là sẽ giống như Husky tuột xích. Nghĩ vậy nên tôi càng không dám buông tay, mặc cho anh ta nắm.
Mà như vầy thì lại giống như đang đi chúc rượu đám cưới lắm đó?!
Dưới ánh nhìn nhạy bén và sắt lẹm như chim Ưng của mấy ông chú, da đầu tôi tê rần, chi biết cười gượng nâng ly kính rượu.
Kết quả ly còn chưa chạm mép môi là đã bị Cố Y Lương giật lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Rốt cuộc hôm nay anh ta bị cái gì thế!?!
Tôi sụp đổ nhìn anh ta cầm ly rót đầy rượu cho bản thân, vội cản anh ta lại.
Bên đoàn phim là uống rượu vang, còn bên chú Tề thì uống rượu trắng, tôi uống chút thì không sao nhưng anh ta đã say như này mà còn mix hai loại rượu với nhau, tôi sợ anh ta sẽ bắt chước Y Bình trèo lên cầu tìm ‘cái gai’ của mình. [2]
[2] Trong Tân dòng sông ly biệt có một cảnh nhân vật Y Bình trèo lên cây cầu cực cao, lẩm bẩm bảo là phải tìm ‘cái gai’ của mình sau đó nhảy xuống sông muốn tự tử. [May mà hồi nhỏ mình có xem phim này:))]
Kết quả tôi cản cỡ nào anh ta cũng không chịu nghe, còn đổ thêm rượu cho mình, hơn nữa nói năng hết sức hùng hồn: “Uống thay xin tự phạt ba ly.”
Trời má tôi cũng đâu có nhờ anh uống dùm!!
Say rượu làm trò ở trước mặt trưởng bối, tôi hết sức áy náy nhìn chú Tề —
Chú Tề lại đập bàn một cái: “Tốt! Giỏi lắm chàng trai!”
Hai trưởng bối còn lại cũng liên tục vỗ tay tán thưởng, sôi nổi khen Cố Y Lương hiểu chuyện.
Tôi: “?”
Văn hóa rượu bia sẽ hại chết người đó!!!
Trong lúc tôi thầm vẽ ba dấu chấm than trong lòng thì Cố Y Lương đã nhanh chóng hòa nhập với ba vị trưởng bối, một bầu không khí hết sức vui vẻ hòa thuận, một ly kính cố hương một ly kính viễn phương, một ly kính ngày mai một ly kính chuyện đã qua.
Trong đó còn có một bác chả hiểu tại sao lại kích động đến đỏ mắt, khen anh ta can đảm quyết đoán, còn nói bản thân lúc còn trẻ không được dũng cảm như anh ta, nuối tiếc vì đã lỡ mất mối lương duyên tốt đẹp.
Tôi: Hả? Tại sao lại đề cập tới vấn đề này?! Anh ta tự phạt ba ly thì liên quan gì đến dũng cảm quyết đoán tình yêu các thứ?!!
Cố Y Lương xúc động gật mạnh, vỗ tay trưởng bối đó cảm khái nói: “Tình yêu giống như ly rượu này, ai uống cũng phải say.”
Tôi:??Rốt cuộc thì mấy người đang nói chuyện gì vậy?!
Chú Tề và trưởng bối còn lại cũng nâng ly: “Nói hay lắm! Uống!!”
Tôi nhìn cảnh tượng kỳ quặc trước mắt mà bắt đầu hoài nghi bản thân, thật ra tôi mới là người say.
Thấy bọn họ vẫn còn nâng tới kính lui, tôi sợ Cố Y Lương uống nữa là thành kính thần chết luôn, vươn tay kéo anh ta lại nói với ba trưởng bối: “Xin lỗi các chú lắm, nhưng mà tụi cháu có cảnh phải quay sớm…”
Chú Tề nói: “Không sao không sao, sự nghiệp quan trọng, nhanh về đi! À! Thằng nhóc này cũng được lắm, có tiềm năng đó, cháu cho chú tên đi chú sẽ để ý tài nguyên cho.”
Tôi vâng vâng dạ dạ đáp lời, lại cảm ơn thay Cố Y Lương, chú Tề vỗ vai tôi nói: “Chú Tề hiểu, thằng nhóc này rất tốt, có thể gặp nhau là duyên phận, phải quý trọng biết không.”
Tôi: “?”
Một trưởng bối khác cười khúc khích: “Đúng đúng, không dễ gì có được!”
Trưởng bối cuối cùng thì mắt vẫn còn đỏ ngầu, liên tục gật đầu.
Tôi đỡ Cố Y Lương, hai chân mềm nhũn rời khỏi bữa tiệc rượu kỳ dị này.
Khi quay về phòng liên hoan của đoàn phim, mọi người đã thu dọn đồ đạc ra về gần hết, trợ lý của Cố Y Lương lo lắng chạy khắp nơi tìm anh ta, còn Tiểu Trần thì ngồi trên băng ghế ung dung cắm sạc nghịch điện thoại.
Thấy chúng tôi trở về, hai người lập tức phi thân tới, Tiểu Trần nắm tay tôi: “Ngôn Ngôn cuối cùng anh cũng quay lại rồi, em lo muốn chết, tìm khắp nơi không thấy anh còn tưởng rằng anh mất tích rồi!”
Nói thật, cậu ta diễn còn tốt hơn tôi, nếu không phải màn hình game điện thoại vẫn còn sáng trên tay cậu ta là tôi tin rồi.
Tôi nói: “Bọn anh uống rượu không lái xe được, em — “
Tiểu Trần ợ một cái đầy mùi rượu.
Tôi quay đầu nhìn trợ lý của Cố Y Lương, cô bé đỏ mặt, dùng ngón tay chọc chọc má Tiểu Trần: “Ảnh bắt em uống!”
Tôi: “…”
Hay, hay lắm, quả nhiên là ‘Tình yêu như ly rượu, ai uống cũng phải say’.
Tài xế lái thuê của nhà hàng đã được đoàn phim thuê hết rồi, cô bé trợ lý lại không khiêng nổi Cố Y Lương nên tôi đeo khẩu trang mắt lim dim đỡ Cố Y Lương, bực mình bắt Tiểu Trần gọi taxi chạy vào tầng hầm.
Khi lên xe, tôi thả Cố Y Lương ở ghế sau, xoay người lại cản Tiểu Trần chuẩn bị ngồi lên ghế lái phụ.
Tiểu Trần nước mắt tứ giàn giụa: “Ngôn Ngôn anh không thương em nữa rồi!”
Tôi hất cằm nhìn cô bé trợ lý đang đứng ở cửa hầm xe.
Cậu ta lập tức trang nghiêm đứng ngay ngắn lại: “Cảm ơn ông chủ, em đi đây, nếu như em không trở lại — “
Tôi xoa trán, xua tay nói: “Một đi không trở lại dùm cái.”
Tôi vừa ngồi vào ghế sau, xe cửa còn chưa đóng cửa Cố Y Lương đã sáp vào, nghịch bẻ ngón tay tôi chơi.
Thôi tùy anh, dù sao vẫn hơn là anh leo cầu tìm gai. Mà có vẻ anh ta vẫn có chút tỉnh táo, vì lúc đếm ngón tay vẫn đếm được chính xác.
Tôi sập cửa xe lại.
Cố Y Lương lập tức buông tay tôi ra, bắt đầu cởi áo khoác, còn xoay người cởi giày.
Tôi: “?”
Tôi đè tay anh ta lại: “Anh làm gì thế?”
Anh ta thắc mắc nhìn tôi: “Hả? Không phải đến nhà rồi sao?”
Tôi: “…”
Tôi: “Bác tài ơi làm phiền anh lái nhanh chút nha! Tình hình này tôi sợ chậm xíu nữa sẽ không khống chế nổi.”
Xe vừa khởi động, Cố Y Lương đã muốn nôn, xe dừng lại, Cố Y Lương lại xua tay nói không sao.
Cứ như vậy chạy – dừng năm lần, xe đi chưa được 5cm.
Lúc Cố Y Lương đòi nôn lần thứ sáu, bác tài xoay người nói với tôi: “Hay tôi đổi sang tính phí theo giờ?”
Sao số tôi khổ quá vậy nè!
Ông già nhà tôi thì đi đường vòng đập tiền mời Cố Y Lương uống rượu!
Nhưng anh ta uống say lại bắt tôi chịu trách nhiệm!
WHY! WHY! Tôi hỏi trời hỏi đất, còn muốn mê tín đổi cả số mệnh đây này!
Tôi cắn răng đặt Cố Y Lương nằm xuống đùi mình, nói với bác tài: “Nhân lúc này! Nổ máy! Chạy mau! Anh ta nôn thì có tôi chặn rồi! Dính xe thì tôi bồi thường!”
Tài xế hết sức phối hợp đạp ga, lái xe vụt khỏi bãi đậu.
Chiếc xe cuối cùng cũng an toàn lên đường, tôi sợ Cố Y Lương chóng mặt nên đặt tay lên trán anh ta xoa xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ nếu anh ta thực sự dám nôn trên người tôi, tôi sẽ lập tức đâm thủng huyệt thái dương của anh ta chết luôn, không nể nang gì hết!
Nhưng bất ngờ thay, kết quả lại là Cố Y Lương ngoan ngoãn nằm trên đùi tôi, mắt nhắm nghiền, còn đặt tay lên tay tôi.
Tôi lại chồng tay mình lên tay anh ta.
Anh ta đem tay còn lại chồng lên tiếp.
Tôi rút bàn tay ở dưới cùng ra, xếp chồng lên trên cùng.
Anh ta cũng rút tay bên dưới ra, xếp chồng lên trên tay tôi.
Tôi:?
Đã say thành như vậy mà vẫn không chịu thua??
Tôi không cam lòng thua cuộc nên cứ rút tay rồi chồng lên liên tục, anh ta cũng không chịu thua, cũng rút tay ra rồi đặt chồng lên tay tôi liên tục.
Lòng bàn đập lên mu bàn tay, trong phút chốc vang lên ‘Bốp bốp’.
“E hèm.” Bác tài không chịu nhìn gương chiếu hậu đã lên tiếng, “Nè nè, thanh niên ở bên ngoài thì nên kiềm chế một chút, xe tôi — “
Tôi: “…”
Tôi: “Bác tài, anh hiểu lầm rồi, thật đó. Tôi chỉ nhân lúc anh ta say tát anh ta mấy cái chơi thôi.”
Bác tài: “…”
Bác tài: “Thanh niên bây giờ nhiều trò thật, chịu chơi quá ha.”
Tôi: “…”
Tôi mệt tâm thật sự, từ tận đáy lòng tôi cảm giác mình già đi 40 tuổi.
Nếu như Cố Y Lương có thể theo kịp tốc độ già đi của tôi, thì chúng tôi đã có thể hoàn thành mục tiêu bất khả thi của công ty là ở bên nhau đến răng long đầu bạc rồi.
Tôi nhìn sao trăng trên trời, cuối cùng cũng chờ được đến nhà.
Nửa lôi nửa kéo nửa tha vác Cố Y Lương ở ghế sau ra khỏi xe, chân anh ta vừa chạm đất liền tháo khẩu trang nôn ọe khắp nơi.
Good job, có thể nhịn không nôn lên người tôi, thoát chết rồi.
Tôi vỗ lưng cho Cố Y Lương, lại lấy nước suối bác tài đưa cho giúp anh ta súc miệng.
“Uống nhiều tổn hại sức khỏe lắm đó.” Bác tài đang lải nhải, đột nhiên nhìn thấy góc nghiêng của anh ta, hoảng hốt nói, “Ớ, đây không phải là diễn viên gì gì đó sao, con gái tôi thích cậu ta lắm, suốt ngày chui trong phòng lướt weibo cười ngu, gọi nó ra ăn cơm cũng phải réo ba bốn lần, cậu ta với cậu nào ấy — “
Bác tài híp mắt nhìn tôi.
Tôi có dự cảm không lành.
Bác tài dứt khoát xoay người, từ trong cốp xe lấy ra một tấm poster.
Bác tài: “Cái này là con gái tôi để quên trong xe nên tôi cất. Khụ, cậu xem, tôi với con gái ngày thường cũng không được thân thiết lắm, hay là — “
Tôi nhìn tấm poster trong tay tài xế, có thể lập tức nhận ra đây là tấm hình nào dựa vào màu sắc của nó, còn chưa kịp nói đâu thì Cố Y Lương lảo đảo đứng lên, dựa lên người tôi cúi đầu nhìn tấm poster trong tay tài xế, mắt sáng lên: “Chủ nghĩa Hòa Bình!” [3][3] Sợ lâu quá mọi người quên thoy, hồi đầu truyện anh Cố thấy banner hình chibi couple hai người thì đặt tên cho bạn gái đó là người theo chủ nghĩa Hòa Bình, không gây war.Tôi thật sự không nghe rõ anh ta đang nói bậy bạ gì, chỉ thấy anh ta lấy bút bi bác tài đưa cho roẹt roẹt ký tên lên trên.
Tôi cúi đầu nhìn chữ ký của anh ta, bắt đầu thấy hít thở không thông.
Bác tài lấy tấm poster về nhìn, lại nhìn tôi một cái: “Chữ ký này… Hình như là tên của cậu mà!?”
Đường kìa!!!
Tại sao anh ta say quắc cần câu như này mà vẫn có thể phát đường trong vô thức vậy?!!!
Tôi kiềm lại xúc động muốn nhào ra đường Phổ Nam chạy mấy vòng, dùng giọng nói bình tĩnh pha lẫn chút run rẩy nói: “Anh ấy uống say nên ký bậy rồi, tên của anh ấy tôi ký vậy, con gái bác chắc sẽ không giận đâu ha?”
Đâu chỉ không giận, mà có khi đêm nay ở trên Siêu Thoại tôi lại vui vẻ gặp lại tấm poster này nữa đó.
Bác tài gật đầu: “Ừ, dù sao nó cũng không phân biệt được đâu.”
Bác thật là chẳng hiểu con gái mình tí nào.
Tôi một tay đỡ Cố Y Lương, một tay ký tên lên poster, lại nói: “À thật ra thì, đêm nay đoàn phim chúng tôi tổ chức tiệc liên hoan — “
Bác tài xua xua tay: “Biết mà biết mà, chỗ này minh tinh nhiều lắm, tôi cũng từng chở mấy người rồi, sẽ không nói lung tung đâu.”
Bác tài giơ cầm tấm poster nói: “Còn phải cảm ơn hai người, hôm nay là ngày may mắn rồi.”
Tôi gật đầu vẫy tay tạm biệt rồi tha Cố Y Lương vào khách sạn.
.:.