• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời nhá nhem tối, đường phố lên đèn, nhà nhà lên đèn. Tiếng xe ngựa ồn ào dồn dập. Cuối cùng cũng đã tới cánh cổng cao dày bề thế của Nguyệt thế gia.

Xe chưa kịp dừng hẳn, Minh Thần Duệ liền phi thân từ trên xe xuống chạy thẳng vào trong phủ, thật là hù dọa con tim bé nhỏ của Tiểu xiên que nàng.

Tông cửa vào phòng, người ngoài không biết cứ tưởng Minh Thần Duệ đi bắt ghen ấy chứ. Tim đập có chút vội vã, lại bỗng dưng có chút ngưng động, có chút khó thở. Hiện tại trong phòng trống rỗng, không tìm thấy bóng dáng Nguyệt Cung Sương, cảm giác hụt hẫng không nói nên lời. Cũng không giải thích được vì sao bản thân lại như thế.

Minh thần Duệ ngồi xuống ghế, nằm dài ra bàn, bộ dạng lười biếng trông rõ.

"Làm sao vậy?"

Chợt âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng. Minh Thần Duệ đứng phắt dậy, xoay người ôm chầm lấy Nguyệt Cung Sương, hương thơm trên người Nguyệt Cung Sương thật dễ chịu, da thịt mát mẻ vì mới tắm.

Bản thân Nguyệt Cung Sương yêu thích sự sạch sẽ, lại bị một thân bụi bẩn Minh Thần Duệ ôm lấy, nàng cũng không có đẩy ra mà vòng tay vỗ nhẹ lưng Minh Thần Duệ, nhỏ giọng ấm áp:

"Thần Duệ là có chuyện gì?"

"Ta tìm không thấy nàng"

"Ta chỉ đi tắm thôi mà"

"Không biết, lâu ngày không gặp có chút không quen"

Nguyệt Cung Sương khóe miệng cong nhẹ. Lại thủ thỉ:

"Không phải đã gặp rồi sao? Tắm đi rồi dùng cơm"

Lúc này Minh Thần Duệ mới hồi tỉnh, có chút bối rối:

"Xin lỗi! Ta làm bẩn nàng"

"Y phục ta đã để sẵn bên trong"

"Đa tạ"

Minh Thần Duệ quay đi, cảm giác khó tả cứ như Nguyệt Cung Sương và mình là người cùng một nhà. Nếu được như vậy mãi mãi có phải sẽ rất hạnh phúc và bình yên không?

"Tỉnh!". Minh Thần Duệ tự giật mình với suy nghĩ của bản thân, lấy tay đập thật mạnh xuống nước, làm nước văn tung tóe. Lấy tay với khăn lau khô người rồi nhanh mặc y phục vào.

Có vẻ hai người sẽ không hay biết cảnh tình tứ lúc nãy vô tình bị Cúc - Trúc và Xiên que bắt gặp, và rồi "Loa phát thanh" Xiên que phát ngay đến Mai - Lan. Năm người họ im lặng - mỗi người một suy nghĩ cho riêng mình.

Trong phòng, ánh nến lấp lánh, trên bàn bày biện những món Minh Thần Duệ thích. Nguyệt Cung Sương đã ngồi sẵn từ lâu. Ánh nến làm bóng dáng của nàng in lên vách gỗ trong phòng, y như một bức tranh biết chuyển động, đường nét tinh tế, lông mi dài cử động, thật mê người.

"Thần Duệ nhìn gì sao?"

Dường như tắm xong thì tinh thần tươi tỉnh hẳn ra, Minh Thần Duệ cũng không quên nữ nhân xinh đẹp trước mắt này luôn đối đầu cùng mình. Nhưng bản thân chứng thực rằng, hai người cũng hòa hợp sẽ hạnh phúc hơn nhiều, vì thế nửa thật nữa đùa, cười mà nói rằng:

"Nàng như vậy thật xinh đẹp"

Nguyệt Cung Sương đưa đôi đũa cho Minh Thần Duệ, sau đó dùng đũa của mình gắp thức ăn vào chén của Minh Thần Duệ, môi hồng khẽ mở:

"Ta cũng không có tăng lương cho Thần Duệ nha"

"Haha. Ta không cần tăng lương. Nàng ăn với ta đi"

Minh Thần Duệ đói lã, cũng không đối đáp nhiều. Lại dùng đũa gắp thịt cá cho Nguyệt Cung Sương, đợi nàng ăn xong một miếng thì nhiều chuyện buông thêm một câu:

"Khoa học đã chứng minh, muốn tăng cân thì cần ăn đêm nha"

Nói xong cắm đầu cắm cổ ăn. Thật không để ý Nguyệt Cung Sương đã dừng đũa lúc nào.

"Nàng no rồi sao?

"Ta no rồi". Trong lòng Nguyệt Cung Sương hơi nghi ngờ, nhưng thà chọn cách tin tưởng lời của Minh Thần Duệ còn hơn. Trước giờ nàng cũng không hay ăn khuya là vậy. Nàng là người cực kỳ có nguyên tắc.

"Nàng ăn ít chả trách gầy như vậy, nàng nên tăng thêm vài cân sẽ rất xinh đẹp đó nghe"

"Hiện giờ thì không sao?"

Minh Thần Duệ dừng đũa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nguyệt Cung Sương, cười đê tiện.

"Đệ nhất mỹ nữ đâu phải là hư danh, nhưng nàng ốm quá, nàng ăn khuya nhưng nàng có vận động, sẽ không mập, đừng lo"

"Ta không lo"

"Haha"

Hình ảnh hai người lúc này lại hài hòa như vậy, Nguyệt Cung Sương đỏ cả mặt, còn Minh Thần Duệ thì lại vui vẻ vì thấy được đằng sau bộ mặt lạnh lùng của Nguyệt Đại tiểu thư thì vẫn là sự e thẹn vốn có của nữ nhân. Thật sự muốn thốt lên rằng:

"Thật đáng yêu"

"Ta đi trước". Nguyệt Cung Sương ngượng chín cả mặt, liền đứng dậy gọi Mai - Lan mang nước ấm vào nhầm che đi sự ngại ngùng của mình.

Là do não Minh Thần Duệ nghĩ gì thì miệng nói đó thôi, chỉ nghĩ người ta đáng yêu, không ngờ phát ra thành tiếng rõ ràng, chính Minh Thần Duệ cũng ngượng ngùng không nói thành lời.

Minh Thần Duệ thấy vậy cũng nhờ người dọn dẹp, rồi nhanh đi vệ sinh cá nhân. Xong hết thảy đã thấy Nguyệt Cung Sương nằm tựa lưng vào giường, tóc xỏa buông lơi đọc sách.

Nguyệt Cung Sương đúng là một cực phẩm mà, kể cả lúc không son phấn cũng mê người như vậy.

Leo lên giường, cẩn thận bò ngang người Nguyệt Cung Sương. Nàng cũng để sách gọn gạng, búng tay làm tắt nến. Minh Thần Duệ không còn ngạc nhiên gì với sự thật này.

Đợi Nguyệt Cung Sương nằm xuống, Minh Thần Duệ liền dùng tay chân khóa ngay người bên cạnh. Nguyệt Cung Sương bất động, xem người bên cạnh giở trò gì?

Cuối cùng cũng không thấy ai kia lên tiếng, thay vào đó là hơi thở đều đặn. Đoán rằng người bên cạnh đã mấy ngày vất vả mệt mỏi. Trong lòng cũng không khó chịu, vì vậy nàng cũng nhẹ nhàng trong vòng tay Minh Thần Duệ ngủ say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK