Hôm nay muốn đích thân xuống bếp nấu ăn một chút, lâu rồi không ăn hương vị quê nhà, lại cảm thấy nhớ. Liền sai người đem một chiếc thuyền nhỏ xuống hồ sen, Minh Thần Duệ chèo thuyền đi hái những búp sen đã già, thu thập vừa đủ lại mang chúng xuống bếp.
Hạ nhân dưới bếp trông thấy cô gia của mình liền khom người cuối chào, Minh Thần Duệ mỉm cười đáp trả, sẵn tiện buông lời:
"Mọi người cứ tự nhiên làm công việc của mình, cho ta mượn một gian bếp đã nhóm sẵn lửa"
Từ thúc là đầu bếp trưởng của Nguyệt phủ, vội vàng phân trần.
"Thân phận cô gia tôn quý, cô gia cần gì cứ việc sai bảo, hạ nhân sẽ làm, cô gia không thể xuống bếp như vậy. Tiểu thư mà thấy ắt sẽ trách phạt"
"Từ thúc! ta chỉ mượn một chút thôi, hôm nay ta muốn nấu buổi chiều cho nương tử, không nghiêm trọng đến vậy đi?"
Từ Thúc vẻ mặt khó xử, lại khom người:
"Dạ. Cô gia cần thêm gì cứ sai hạ nhân làm"
Minh Thần Duệ cười hì hì, lại nghe tiếng ồn ào vọng vào.
"Cô gia................."
Trong bụng thầm nghĩ, muốn tìm người, người lại đến. "Xiên que, đến đây có việc cho ngươi"
2 người hì hục trong bếp đến giờ Thân cũng xong (17 giờ). Đoán chừng Nguyệt Cung Sương đã tắm, Tiểu Xiên quen nhanh nhẹn bày biện thức ăn. Rồi như một cơn gió muốn lập công trong mắt Minh Thần Duệ, tiến đến tìm Mai, Lan thông báo mời Tiểu Thư dùng cơm chiều.
Nói là 5 giờ chiều, nhưng thời tiết khá mát mẻ, mặt trời cũng xuống núi muộn một chút. Buổi chiều ngồi tại hoa viên rất mát mẻ.
Tại Nguyệt Gia, từ trước đến nay hai lão nhân đều dùng cơm một mình do Nguyệt Cung Sương luôn bận việc, ít có thời gian hợp mặt. Đến khi có thêm Minh Thần Duệ, cũng không khá hơn là bao. Vì thế, hai lão nhân dùng cơm sớm, sau đó lại cùng nhau tản bộ, cũng không bắt ép giờ giấc của tiểu nữ và hiền tế. Lòng Minh Thần Duệ thầm cảm ơn trời đất thương tình.
"Thật không ngờ Thần Duệ lại có tài nấu nướng"
Tới hoa viên, nhìn Minh Thần Duệ ngẩng ngơ hồi lâu, Nguyệt Cung Sương mới lên tiếng, giọng nói có phần mang theo ý cười.
Minh Thần Duệ lúc này mới gãi đầu, cuối mặt.
"Nương tử cười chê rồi, thật ra ta thấy nàng ăn rất ít, toàn là rau xanh không dinh dưỡng. Đây là những món ở quê hương của ta, trước đây ta cũng thường ăn. Dễ nấu mà lại dinh dưỡng, ta muốn đổi khẩu vị cho nàng"
Nghe đến quê nhà của Minh Thần Duệ, sự tò mò trong Nguyệt Cung Sương trỗi dậy, món ăn trước mặt khá bắt mắt, Nguyệt Cung Sương tay ngọc nâng đũa, cho một miếng thịt nhỏ lát mỏng, màu nâu óng ánh vào miệng. Nàng nhắm mắt lại.
Bên này Minh THần Duệ nuốt nước bọt, Lan - Trúc và Tiểu Xiên Que cũng gần như nín thở chờ xem phản ứng của Nguyệt Cung Sương.
"Hương vị thật lạ, thật đậm đà, thịt thật mềm, vị cay vừa phải làm ta ăn xong còn muốn ăn nữa"
"Hù, làm ta nghĩ đồ ăn tệ lắm"
Nguyệt Cung Sương cười mị hoặc, trên bàn ăn cũng không nói nhiều. Chiều hôm nay, nàng ăn tận 2 chén cơm và một chén canh. Cuối cùng cũng ăn thịt, ăn rau củ với người ta, không còn là cháo và rau xanh nữa.
"Chưa khi nào ta cảm thấy no đến khó chịu như vậy"
"Hì hì. Ta thích nhìn nàng ăn ngon miệng. Ta sẽ đưa công thức một số món ăn cho nhà bếp, khi ta không ở đây, nàng cũng sẽ ăn ngon miệng"
Trong mắt Nguyệt Cung Sương lộ rõ buồn bã. "Sáng mai Thần Duệ rời kinh thành sớm?"
"Ân. Gần gấp rút mới kịp thu hoạch, khi trở về ta muốn cùng nàng bàn thêm một số việc. Cần làm thêm một số loại rượu, thì không ai có thể theo kịp chúng ta đâu"
"Được. Ta chờ Thần Duệ trở về. Giờ thì ngủ thôi"