Khuôn mặt của Tống Ngôn Khê lập tức đỏ lên: “Cha, mấy danh hiệu đó chỉ là do người khác đặt bậy thôi.”
“Ừ ừ, Vũ nhi nhà chúng ta vẫn tinh mắt nhất, tẩm ngẩm tầm ngầm định tình với ngươi. Lần này mấy chủ quân vừa ý ngươi mà nhìn thấy Vũ nhi, chắc chắn sẽ không khen hắn không trầm mê sắc đẹp nữa.” Tưởng tượng đến tình cảnh đó, Ninh cha không nhịn được mà cười to.
Hai người hoà thuận vui vẻ trò chuyện, lâu lâu mới quan tâm tới Ninh Vũ một chút. Tống Ngôn Khê còn tự tay thêu một cái gối, bên trong lớp bông mềm mại còn nhét một chút dược thảo cùng lá trà, có tác dụng an thần tĩnh tâm. Đây là kết quả y dò hỏi được tại y quán.
Ninh cha vô cùng cao hứng, lập tức khen Tống Ngôn Khê hảo tâm, hiếu thuận.
Người được cha khen ngợi từ hắn biến thành Tống Ngôn Khê.
“Vũ nhi, ngươi ở đây chắc cũng buồn chán lắm, không bằng ngươi tự ra ngoài chơi đi. Không cần phải ngồi đây nghe chúng ta tán gẫu.”
Thế mà còn đuổi hắn ra ngoài!
“Không phải ngươi đang theo học Liễu phu tử sao, mau đi học thuộc sách với làm bài tập đi. Ngôn Khê rất đa tài, thông thạo sách vở, cũng hiểu biết nhiều hơn so với ngươi, coi chừng Ngôn Khê ghét bỏ ngươi đó.”
Ninh Vũ mệt mỏi trả lời: “Vâng ạ.”
Ninh Vũ đến thư phòng, ở đó qua buổi trưa, buổi chiều tiểu tư đến báo, hắn có bạn đến tìm. Ninh Vũ có chút xa lạ với mấy vị thiếu gia ở trước mắt. Đối với bọn họ, lần cuối cả đám cùng đi chơi với nhau chỉ mới mấy ngày trước, nhưng với Ninh Vũ thì đã là mười mấy năm, cách cả đời rồi.
“Thôi thôi, các ngươi tự đi chơi đi, ta bận việc rồi.” Hắn phải luyện viết chữ, còn phải học thuộc sách nữa. Phụ thân hắn còn nổi hứng, đi quân doanh về xong còn muốn chỉ đạo hắn luyện võ nữa, mệt chết đi được, không có thời gian cùng bọn họ đi chơi.
“Ninh thiếu gia, thật không trượng nghĩa chút nào, mới thành thân được mấy ngày, chưa gì đã tự nhốt mình trong nhà thế, chẳng lẽ phu lang dữ quá nên ngươi không dám tự tiện ra ngoài?”
“Nói bậy gì vậy? Ninh Vũ, đừng nghe hắn nói điêu, hắn chỉ đang ghen tị với ngươi thôi. Dù sao một tiểu mỹ nhân yểu điệu xinh đẹp như thế lại bị ngươi tóm được, mọi người ai cũng cảm thấy bất ngờ cả, thật sự bội phục ngươi.”
“Ha, nếu là bổn công tử thì chắc chắn cũng sẽ vui đến quên trời quên đất. Thôi, chúng ta cũng không phải không có tâm nhãn, không làm ngươi mất hứng nữa, sau này có dịp ra ngoài uống rượu tiếp sẽ đến rủ ngươi.”
Một đám người lảo đảo rời đi.
Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ ngồi một mình trong thư phòng thì có chút giật mình. Y biết mấy hồ bằng cẩu hữu kia của Ninh Vũ tới rủ Ninh Vũ đi chơi, chỉ ngạc nhiên là Ninh Vũ không đồng ý đi cùng họ. Tống Ngôn Khê suy nghĩ một chút liền hiểu ra, đời trước Ninh Vũ sau khi thành thân xong cũng cắt đứt quan hệ với tất cả những người bạn kia, bảo rằng hắn không muốn dây dưa với đám hoàn khố đó nữa, hắn muốn lãng tử quay đầu.
Đúng là quay đầu, quay đầu úp vào trong ngực tiểu ca nhi. Không vui đùa với đám hoàn khố đó nữa, nhưng lại vui đùa với đủ loại tiểu ca nhi. Còn không bằng lúc trước.
Ninh Vũ làm xong việc trong tay, suy nghĩ mãi mới mở miệng nói: “Tống Ngôn Khê, ta không có trầm mê với sắc đẹp của ngươi.”
Ninh Vũ không đồng ý với đánh giá cha hắn đưa ra ngày hôm nay: “Lúc ta đính hôn với ngươi, ngươi vẫn chưa phải là Như Ngọc công tử, cũng không phải là đệ nhất mỹ nhân gì.”
“Thì sao?” Tống Ngôn Khê không hiểu ý Ninh Vũ.
“Hồi trước lúc ta cùng cha đi chùa thì trông thấy ngươi. Ở trên núi phía sau chùa, ngươi mời ta ăn điểm tâm, thấy trên cây táo mọc đầy trái liền giương mắt nhìn chằm chằm vào trái táo to nhất đỏ nhất. Sau đó ta mới leo lên cây hái cho ngươi, lúc táo rơi xuống còn đập vào trán của ngươi nữa.”
Ninh Vũ vừa nói vừa nhớ lại chuyện xưa: “Chỗ bị đập sưng thành một cục rất lớn, thế nhưng ngươi vẫn không khóc, còn ôm trái táo đó vui vẻ gọi ta là tiểu ca ca. Nói mình không đau chút nào.”
Bởi vì cha đã từng nói với hắn, tiểu ca nhi đều vô cùng đáng yêu, không được bắt nạt, càng không được đánh mắng, tiểu ca nhi mảnh mai, rất dễ bị tổn thương.
Lúc đó hắn sợ Tống Ngôn Khê sẽ khóc toáng lên, thế nhưng Tống Ngôn Khê lại vui vẻ cười với hắn, trong mắt tràn đầy sao nhỏ lấp lánh, trông vô cùng đẹp, mắt cũng cong cong như trăng khuyết, khuôn mặt vẫn còn nét mập mạp của trẻ con, như một cái bánh bao vậy, tròn tròn dễ thương vô cùng. Khiến cho hắn rất muốn vươn tay ra nắn nắn.
Sau khi đi về trùng hợp gặp được cha đang nói chuyện với Tống chủ quân, Ninh Vũ thầm chột dạ trong lòng, sợ Tống chủ quân biết hắn làm trán Tống Ngôn Khê sưng lên một cục lớn.
Tống chủ quân cũng phát hiện cục sưng trên đầu Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê ôm chân cha mình, nói là lúc chạy không cẩn thận nên ngã sấp xuống, tự mình làm đầu mình bị sưng.
Sau đó hắn thấy Tống Ngôn Khê bị mắng, Tống chủ quân trách cứ y không biết cẩn thận chút nào, vạn nhất để lại vết sẹo trên mặt thì sau này ai thèm cưới đây.
Từ trước đến giờ dù Ninh Vũ có gây ra lỗi sai, cũng sẽ không bao giờ bị đánh đòn, cùng lắm là bị trách mắng vài câu. Lần đó Tống Ngôn Khê gánh lỗi giúp hắn, người bị mắng vốn nên là hắn, cuối cùng lại đổi thành Tống Ngôn Khê.
Hắn làm liên luỵ đến Tống Ngôn Khê, khiến y sau này không ai thèm cưới, cho nên sau khi về nhà hắn liền nói cha rằng hắn muốn cưới Tống Ngôn Khê. Kỳ thật nguyên nhân quan trọng nhất là Tống Ngôn Khê không thích khóc nháo như mấy tiểu ca nhi khác, lúc cười vô cùng xinh đẹp, còn ngọt ngào gọi hắn là tiểu ca ca.
“Lúc trước ngươi từng gọi ta là tiểu ca ca, hiện tại lại không gọi nữa.”
Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy hoảng hốt, chuyện xưa như vậy y hầu như không thể nhớ rõ được nữa. Ấn tượng nhiều nhất của y đối với Ninh Vũ sau khi thành thân là bóng lưng của Ninh Vũ. Giữa bọn họ bị vô số thời gian ngăn cách, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi thuở thiếu thời đã chôn sâu trong trí nhớ từ lâu, phủ đầy tro bụi.
Mũi Tống Ngôn Khê chua xót cả lên: “Ngươi nói là trước đây, vậy sau này tại sao ngươi lại khác trước chứ? Tại sao ngươi lại thay đổi?” Câu phía sau tựa như đang thét lên, tâm tình của Tống Ngôn Khê vô cùng kích động, suýt nữa đã hỏng mất.
Ninh Vũ kể chuyện khi trước cho y, hắn có tư cách gì mà nhắc tới chuyện lúc trước chứ. Người thay lòng đổi dạ chẳng phải là Ninh Vũ sao? Hiện tại bày ra bộ dáng này cho ai xem.
“Ta không có thay đổi.” Ninh Vũ tiến lên ôm lấy Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi nhìn cho rõ đi, ta là Ninh Vũ, ta vẫn luôn là Ninh Vũ, ta sẽ không bao giờ thay đổi.”
Lúc Tống Ngôn Khê khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, mơ thấy một nơi cây cối xanh tươi um tùm, cùng với một cây táo kết đầy trái đỏ rực.
Y nhìn chằm chằm trái táo trên cây kia, tiểu ca ca chơi chung với y liền xung phong tình nguyện leo lên cây hái táo cho y. Y đứng dưới nhìn mà vô cùng lo lắng, sợ tiểu ca ca sẽ rơi xuống. Trong lòng cũng thầm oán giận bản thân mình, có phải chưa bao giờ được ăn táo đâu, sao cứ bày ra bộ dạng như chưa từng trông thấy trái táo nào vậy, còn tha thiết nhìn đăm đăm vào nó nữa. Chỉ vì đây là lần đầu tiên y trông thấy táo mọc trên cây, nên mới thấy lạ thôi.
Lúc tiểu ca ca kia ném táo xuống, không trông thấy y đang đứng ngay dưới tàng cây, y liền bị táo đập trúng, kỳ thật chỉ đụng nhẹ một cái thôi, thế mà trán lại sưng lên một cục thật bự.
Tiểu ca ca cẩn thận từng li từng tí nhìn y, ánh mắt giống hệt như ánh mắt của Ninh Vũ lần trước sau khi bắt nạt y trên giường.
Rõ ràng là do y làm phiền tiểu ca ca, tiểu ca ca lại lấy cớ mình không cẩn thận mà xin lỗi y, Tống Ngôn Khê cảm thấy vô cùng áy náy, hai tay ôm chặt lấy trái táo kia, không nỡ ăn miếng nào.
Tiểu ca ca chỉ vì y thấy lạ mà tình nguyện leo lên cây hái táo cho y kia, y rất thích hắn. Cho nên sau đó khi biết tiểu ca ca đến ngỏ lời đính hôn, trong lòng y vô cùng vui vẻ. Trái táo kia cuối cùng bị hỏng, được y chôn vào trong khoảng đất dưới cửa sổ phòng y.
…
Ninh Vũ ngắm nhìn thuỵ nhan của Tống Ngôn Khê, tại sao Tống Ngôn Khê lúc nào cũng khóc vậy? Đời trước hắn luôn luôn ở bên cạnh Tống Ngôn Khê, rất ít khi trông thấy Tống Ngôn Khê khóc. Dù có bị yêu quái kia lạnh nhạt trách mắng, hay bị mấy thị lang kia tính kế bắt nạt, Tống Ngôn Khê vẫn không hề khóc.
Lúc phụ thân hắn cùng cha hắn qua đời, Tống Ngôn Khê khóc; lúc Tống cha bệnh nặng, Tống Ngôn Khê cũng khóc, những lúc khác Tống Ngôn Khê chưa khóc bao giờ. Cho dù bị đứa trẻ do mình nuôi đâm sau lưng, cho dù bị tước đoạt vị trí chính quân, Tống Ngôn Khê vẫn luôn đứng thẳng, lạnh nhạt nhìn mọi người.
Kết quả, thành thân chưa được mấy ngày, hắn đã chọc Tống Ngôn Khê khóc không biết bao nhiêu lần. Hắn còn đáng ghét hơn so với tên yêu quái kia.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Ninh Vũ vô cùng xấu.
“Tiểu ca ca.”
Lỗ tai Ninh Vũ hơi nhúc nhích một chút, đến gần cẩn thận lắng nghe, đúng là Tống Ngôn Khê đang gọi “Tiểu ca ca.”
Ninh Vũ lập tức vui vẻ hẳn lên. Hắn đã bảo mà, sao Tống Ngôn Khê có thể không thích hắn chứ?
Đến giờ cơm tối, Ninh Vũ đánh thức Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê cả người nửa mê nửa tỉnh, còn tưởng rằng trời đã sáng. Nhất thời có chút không rõ hiện tại chỉ mới qua buổi chiều.
Do buổi chiều ngủ quá nhiều, buổi tối Tống Ngôn Khê lại không ngủ được. Cho nên y có thể nhận thức được mọi thứ từ Ninh Vũ đang nằm ngủ bên cạnh y, tay bị Ninh Vũ nắm chặt, bên tai là nhịp tim đập mạnh mẽ của Ninh Vũ.
Tống Ngôn Khê cảm thấy toàn thân đều vô cùng mất tự nhiên, giống như cả người mình đều bị Ninh Vũ bao phủ. Tống Ngôn Khê trở qua trở lại mấy hồi, vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Tống Ngôn Khê, sao ngươi không ngủ vậy?” Ninh Vũ bị động tĩnh do Tống Ngôn Khê gây ra đánh thức, liền vươn tay ôm người về phía mình, đầu óc mơ mơ hồ hồ, vỗ vỗ lưng Tống Ngôn Khê: “Đừng sợ, tiểu gia vẫn luôn ở đây.”
Đời trước Ninh Vũ luôn luôn bồi Tống Ngôn Khê ngủ, đôi khi Tống Ngôn Khê sẽ bị ác mộng đánh thức, sau đó ôm chăn co thành một nhúm, rồi ngồi thế đến hừng đông.
Dưới ánh trăng mông lung, Tống Ngôn Khê nhìn khuôn mặt mơ hồ của Ninh Vũ, tại sao một người lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy?
Nhớ tới chuyện đời trước cùng sắc mặt Ninh Vũ luôn bày ra với y, y vừa căm hận, vừa sợ hãi, sợ rằng chỉ cần mình mở mắt ra, mọi thứ y trải qua từ trước tới giờ đều chỉ là một giấc mộng, y vẫn là Tống Ngôn Khê một mình đơn độc trong thiên viện lạnh lẽo kia, đôi khi sẽ bị các thị lang khác đến diễu võ giương oai một chút.
Rõ ràng gia thế của y không thấp, của hồi môn cũng vô cùng phong phú, thế nhưng sau khi thành thân ngay cả đồ ăn cũng phải xem sắc mặt của bọn hạ nhân thích nịnh hót kia. Nếu y sinh bệnh thì càng tệ hơn nữa, cả lang trung cũng phải chờ tận mấy ngày, không khác gì hạ nhân bình thường trong phủ. Không, có khi còn không tốt bằng tiểu thị của những thị lang được sủng ái ấy chứ.
Thế nhưng, ngay lúc này, khi bị Ninh Vũ ôm vào trong ngực, y cư nhiên lại cảm thấy ấm áp an toàn.
Sau một hồi Ninh Vũ cũng hoàn toàn thanh tỉnh luôn: “Ngươi không ngủ được à? Vì khát phải không? Hay muốn đi nhà xí?”
Tống Ngôn Khê nhắm mắt giả làm đà điểu, nói: “Ta đang ngủ đây.”
“Tống Ngôn Khê, tại buổi chiều ngươi ngủ nhiều quá đó. Hồi trưa ngươi nên ở trong phòng ngủ trưa cho đàng hoàng, nếu buổi trưa ngươi không đến chỗ cha, ngươi cũng sẽ không không có thời gian để ngủ trưa. Cứ thế, buổi chiều ngươi cũng sẽ không buồn ngủ.”
“Ta muốn ngủ lúc nào thì ngủ.” Y sẽ không ẩn nhẫn chịu đựng nữa.
Ninh Vũ bĩu môi: “Ngươi chiếm mất cha như vậy, phụ thân sẽ không cao hứng.”