Tống Ngôn Khê nằm trên giường, vén trung y lên để nhìn phần bụng đã nhô lên một chút của mình, mắt thấy Tiểu Táo càng ngày càng lớn, trong lòng y cảm thấy vui vẻ vô cùng. Nếu không phải không thể đè lên bụng thì y đã lăn vài vòng trên giường rồi.
Hồi nãy y với phu quân tắm chung với nhau, còn cố ý rửa chỗ đó của phu quân thật nhiều lần. Ninh Vũ lau khô y trước, bảo y tự đi về giường. Ninh Vũ ở đằng sau cũng nhanh chóng xử lý xong mọi thứ rồi lên giường.
Tống Ngôn Khê nhớ đến cuộc nói chuyện giữa y với Cao Thịnh, lập tức dính sát vào người Ninh Vũ: “Phu quân, ngươi cho ta dùng miệng thử một chút đi?”
Ninh Vũ vừa nghe xong liền rợn hết cả tóc gáy: “Tống Ngôn Khê, ngươi an phận chút được không?”
Tống Ngôn Khê ngẩn người, cong miệng lên, đã lâu lắm rồi Ninh Vũ mới gọi y là Tống Ngôn Khê như thế này, bình thường lúc nào cũng ôn nhu gọi y là Ngôn Khê, vậy mà giờ còn dám hung dữ với y nữa! Tống Ngôn Khê trở mình, chôn mặt vào trong chăn.
Ninh Vũ thấy thế cũng ảo não: “Ngôn Khê, ta biết sai rồi, đáng lẽ ta không nên hung dữ với ngươi, được chưa?”
Ninh Vũ không nói gì còn đỡ, vừa nói xong thì vai của Tống Ngôn Khê đã bắt đầu run rẩy, Ninh Vũ thấy vậy càng luống cuống hơn: “Ngôn Khê ngon, đừng khóc. Ta sẽ không hung dữ với ngươi nữa.”
Ninh Vũ vừa đặt tay lên vai Ngôn Khê thì lập tức bị y gạt xuống. Tống Ngôn Khê úp mặt xuống dưới, lại lấy tay che hết cả mặt, hoàn toàn không cho người khác thấy được biểu tình của mình, chỉ từ bả vai đang run rẩy không ngừng kia mà suy đoán ra có thể Tống Ngôn Khê đang im lặng khóc nức nở.
Ninh Vũ vừa đau lòng vừa tự trách, thân thể của tiểu ca nhi trong thời kỳ mang thai vốn đã không tốt, tính khí khó lường rồi, thế nhưng hắn chẳng những không sủng Tống Ngôn Khê, mà còn hung dữ với y nữa, chẳng trách khiến cho Tống Ngôn Khê buồn đến khóc.
“Bảo bảo ngoan, đừng khóc, ngươi muốn gì ta cũng cho cả được chưa? Ta sợ ngươi dùng miệng rồi khó chịu thôi.”
Thanh âm run rẩy của Tống Ngôn Khê truyền ra từ dưới đệm giường: “Ngươi còn mắng ta không chịu an phận nữa kìa.”
“Ừ ừ, ta mới là người không an phận, Ngôn Khê ngoan nhất an phận nhất.”
Tống Ngôn Khê bỏ tay ra, ngẩng mặt lên, trên mặt sạch bóng, không hề lệ rơi đầy mặt như những gì Ninh Vũ tưởng tượng, khóe miệng còn nhếch lên cười như một chú hồ ly nhỏ: “Ha ha ha, ngươi bị ta lừa rồi đúng không?” Tống Ngôn Khê cười đến mức hai vai run cả lên.
Ninh Vũ bị Tống Ngôn Khê đùa giỡn, mặt nhăn cả lại, lần này tới phiên Ninh Vũ xoay người, không để ý đến Tống Ngôn Khê nữa.
Tống Ngôn Khê quấn cả hai tay hai chân lên người Ninh Vũ, Ninh Vũ cứng người không dám nhúc nhích, sợ không cẩn thận sẽ đụng phải Tống Ngôn Khê.
“Ngươi giận rồi sao? Phu quân đúng là một tên quỷ hẹp hòi. Mau quay ra đây đi.” Thấy Ninh Vũ không để ý tới mình, Tống Ngôn Khê bắt đầu vội vã: “Giờ ngươi có quay ra nhìn ta không? Không thì ta đánh ngươi đó.”
Hừ, dù sao trước đây cũng không phải chưa từng đánh lần nào.
Tống Ngôn Khê đảo mắt: “Ngươi mà không chịu nhìn ta thì ta sẽ từ mặt Tiểu Táo.”
“Ngươi xuống khỏi người ta trước đi.” Ninh Vũ xoay người sang: “Ngươi đang thị dựng mà kiêu* đó.”
[*biến tấu từ câu “thị sủng mà kiêu”]
Tống Ngôn Khê bày ra biểu tình vô liêm sỉ trước đây Ninh Vũ hay làm: “Ngươi mới biết đấy à.” Tống Ngôn Khê oán hận sờ sờ cơ bụng của Ninh Vũ, quãng thời gian lúc mới khai trai, Ninh Vũ vô cùng nhiệt tình, nói lên là lên, một chút cũng không cho y chuẩn bị, y còn không thể phản kháng lại, tuy y cũng cảm thấy rất thoải mái.
Làm xong một lần rồi ôm y từ phía sau, miệng liên tục ôn nhu an ủi, y mệt đến mơ mơ màng màng, đang định ngủ thì Ninh Vũ cả một tiếng báo trước cũng không báo, ngay lập tức cho vào từ phía sau, lúc đó y còn tức đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm dùng sức siết lại một chút, tự nhủ siết gãy ngươi luôn đi, cuối cùng Ninh Vũ ngược lại còn cày bừa còn kịch liệt hơn trước đó.
Bộ dáng ngu xuẩn khi đó khiến Tống Ngôn Khê nghĩ lại mà kinh. Bây giờ y không còn là một tiểu tử ngốc nghếch như năm đó nữa, y là tiểu yêu tinh, không thể thẹn thùng đỏ mặt như vậy được.
Ninh Vũ bị Tống Ngôn Khê sờ đến nỗi hô hấp nặng nhọc, lập tức chặn lại bàn tay không an phận của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi mà còn như vậy nữa là ta sang thư phòng ngủ đó.”
“Ngươi uy hiếp ta ư?” Tống Ngôn Khê lên án: “Ngươi vốn không thích ngủ thư phòng nhất mà, chẳng lẽ ngươi định tìm tiểu yêu tinh khác sao? Ta biết lắm mà, ngươi ghét bỏ ta tuổi già sắc suy, không thể hầu hạ ngươi chứ gì.” Thấy Ninh Vũ sủng nịch nhìn mình, Tống Ngôn Khê chợt không thể nói tiếp được: “Được rồi được rồi, ta không làm khó ngươi nữa. Ngủ đi.”
**
Theo danh tiếng càng ngày càng vang dội của Lý Hàn, một bài thơ kinh tài tuyệt diễm cũng được truyền ra: “Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, lãng hoa đào tận anh hùng, thị phi thành bại chuyển đầu không, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng, bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khan thu nguyệt xuân phong, nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng, cổ kim đa thiểu sự, đô phó tiếu đàm trung.”*
[*đây là bài Lâm giang tiên của Dương Thận, tạm dịch:
Cuồn cuộn về đông sông mãi chảy,
Cuốn trôi hết thảy anh hùng.
Đúng sai thành bại phút thành không.
Non xanh còn đứng đó,
Mấy độ bóng dương hồng.
Tóc bạc ngư tiều trên bến nước,
Quen nhìn gió mát trăng trong.
Một bầu rượu đục lúc tương phùng.
Cổ kim vô số chuyện,
Cười nói luận đàm ngông.
(Nguồn: thivien.net)]
Bài thơ này đặt ngay vị trí dễ thấy nhất ở Bích Vân Trai, được mọi người thi nhau thán phục và ngưỡng mộ, thán phục tấm lòng phóng khoáng cùng tâm trí thông tuệ của người này. Những bài thơ xuân thu bi thương, âu sầu buồn nhớ kia khi được đặt cạnh bài thơ này, chợt trở nên vô cùng ích kỷ nông cạn.
Sau khi mọi người biết được bài thơ này là do Lý Hàn làm thì tâm tình càng thêm phức tạp. Bọn họ không ngờ một tên ăn mày lại có thể có đầu óc uyên bác cùng tấm lòng giàu cảm xúc đến như thế, thật sự khiến cho những người lúc thường tự xưng là văn nhân danh sĩ như bọn họ phải ngượng ngùng.
Cũng khó trách Viên lão gia mắt sáng thấy châu, gả công tử nhà mình cho người này.
Tống Ngôn Khê nghiêm túc chép lại rồi treo trong thư phòng để trang trí. Tuy y không ưa Lý Hàn, nhưng y không thể phủ nhận tài năng của gã được. Y thật sự không thể chán ghét bài thơ này, dù cho nó được viết ra từ tay người kia.
“Chữ của Ngôn Khê đẹp quá.” Ninh Vũ đi đến sau lưng Tống Ngôn Khê, cùng y thưởng thức tranh chữ. Phía trên đề thơ, phía dưới là tranh do Ngôn Khê minh họa, núi sông rộng lớn, trên mặt nước chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, trên mặt trời là vài vòng tà dương còn sót lại, một luồng khí tức vừa tang thương vừa vĩnh cửu nhẹ nhàng thổi qua, khiến lòng người phải chấn động.
“Của phu quân cũng rất đẹp mà.”
Bên ngoài chợt vang lên thanh âm hạ nhân bẩm báo.
“Vào đi.”
“Thiếu gia, Hạ thiếu gia sai người đến truyền tin, Hạ thiếu chủ quân sắp sinh rồi, muốn mời ngài sang phủ.”
Tống Ngôn Khê lo lắng nói: “Sao tự nhiên lại sinh vậy? Đáng ra phải thêm một quãng thời gian nữa chứ.”
“Người đừng lo, để ta qua xem một chút. Lúc này còn phái người đến gọi ta, chứng tỏ Hạ Như Phong đang rất sợ hãi, ta phải đến trấn an hắn.”
“Ừa.” Tống Ngôn Khê gật gật đầu, hiện tại y không hợp đi đến mấy nơi như thế này lắm.
Ninh Vũ vừa bước chân đến Hạ phủ, đã thấy nơi đó đang loạn thành một đoàn.
Hạ lão gia phải đến quan phủ làm việc nên không ở quý phủ, Hạ đại ca cũng có việc bận phải ra ngoài, Hạ Như Phong nhìn từng chậu từng chậu nước máu bưng ra bưng vào, hắn cũng không nghe thấy thanh âm của A Thịnh, thế mà người ta vẫn không cho hắn vào trong, đành phải đứng bên ngoài mà hoang mang lo sợ, sau đó chợt nhớ tới Ninh Vũ đang rảnh rỗi ở nhà nên mới phái người sang gọi.
Hạ Như Phong vừa nhìn thấy Ninh Vũ, nước mắt nín một đoạn thời gian cuối cùng cũng rơi xuống: “Ninh Tiểu Vũ, A Thịnh chảy máu nhiều quá, có khi nào y xảy ra chuyện rồi không? Sao bên trong không phát ra âm thanh nào vậy?”
“Ngươi đừng lo. Không phát ra âm thanh là do đang giữ sức thôi, không có chuyện gì.”
Thanh âm hờ hững trầm ổn của Ninh Vũ lập tức trấn an nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Như Phong, Hạ Như Phong nhìn chằm chằm vào cánh cửa, miệng lầm bầm: “Sao lại chảy nhiều máu như vậy chứ? Có chắc là A Thịnh với Tiểu Hồ Lô không có chuyện gì không? Tại sao bọn họ vẫn chưa ra vậy? Tại sao lại không cho ta đi vào?”
Cha của Hạ Như Phong đang ở bên trong, Hạ Tử Câm là một tiểu ca nhi chưa thành thân, không thể đến nhìn mấy cảnh này được.
Ninh Vũ ở đây, Hạ Như Phong rốt cuộc cũng có nơi để xả hết mấy lời mình muốn nói.
“Sinh con lúc nào cũng vậy mà, đừng lo.” Ninh Vũ ngoài miệng nói an ủi, nhưng trong lòng lại lo lắng cho Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê yêu kiều sợ đau như vậy, chẳng lẽ cũng phải trải qua cơn đau này sao? Huống chi sinh con vốn là việc vô cùng nguy hiểm, có người còn ví nó như đi một vòng qua Qủy Môn Quan. Cha hắn cũng vì sinh hắn mà tổn thương nguyên khí, suýt nữa bỏ hắn mà đi.
Ninh Vũ nghĩ thế, trong lòng càng ngày càng bất an, nhưng trên mặt vẫn trầm ổn y như cũ, mở miệng an ủi Hạ Như Phong.
Trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con, tuy yếu ớt, nhưng dưới khung cảnh hỗn loạn vẫn rõ ràng mà truyền vào tai hai người.
Hai chân của Hạ Như Phong mềm nhũn, nếu không nhờ Ninh Vũ đỡ thì có lẽ đã ngồi bệch xuống đất rồi.
Cửa phòng mở ra, thanh âm chúc mừng liên tục truyền đến, Hạ Như Phong như mới tỉnh mộng, vội vã chạy vào phòng.
Ninh Vũ đứng đó một hồi, thấy không còn chuyện cho mình làm nữa – dù sao hắn cũng không thể vào trong phòng để xem được – nên đành phải nói một tiếng cho hạ nhân đứng cạnh bên, rồi lặng lẽ trở về phủ.
“Phu quân, sao rồi?”
“Cả hai đều bình an. Hạ Như Phong đúng là nhát cáy mà, phu lang nhà mình sinh con lại đi gọi ta tới, ngươi không thấy hắn khóc nước mắt nước mũi tèm lem như thế nào đâu, sau này ta chắc chắn sẽ không vô dụng như hắn. Cả đầu cũng không dám xoay đi.”
“Đừng mạnh miệng, coi chừng đến lúc đó ngươi còn khóc dữ hơn Hạ Như Phong đấy.”
“Sao thế được? Ngôn Khê, ta đi thăm cha một chút.” Sau khi được tận mắt chứng kiến sự nguy hiểm của việc sinh con, Ninh Vũ hiện tại cực kỳ muốn gặp cha hắn.
“Ta đi chung với ngươi.” Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê, chậm rãi đi bộ đến sân viện của cha.
Ninh cha cũng biết tin, vừa thấy Ninh Vũ liền hỏi: “Vũ nhi, nhà Như Phong như thế nào rồi?”
“Cha, đều bình an hết, là một tiểu thiếu gia.”
“Vậy thì tốt, bình an là tốt rồi.”
Ninh Vũ nằm gối đầu lên đùi cha: “Cha, một tiểu ca nhi khỏe mạnh như Cao Thịnh mà cũng phải suy yếu, nguyên khí đại thương vì sinh nở, hơi bất cẩn một chút thôi là sẽ chết. Thoạt nhìn rất đau đớn, vậy tại sao cha lại muốn sinh ta ra vậy?”
“Tiểu tử ngốc, đúng là rất đau, lúc đó thậm chí ta còn nghĩ, có khi chết còn dễ chịu hơn bây giờ. Thế nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của ngươi, ta lập tức nhớ lại quãng thời gian ngươi dần dần lớn lên trong bụng, ta có thể cảm nhận được từng cái vươn mình, từng cái đá của ngươi. Nếu như có thể tận mắt nhìn thấy ngươi thì tốt biết bao. Sau đó nhìn ngươi lớn lên từng ngày, nghe ngươi gọi cha, là một chuyện cực kỳ hạnh phúc xứng đáng với những đau khổ mà ta phải chịu. Đợi đến khi ngươi làm phụ thân là ngươi biết cảm giác đó liền.”
“Nhưng để có hài tử thì ta cũng đâu cần đau khổ gì đâu, chỉ toàn hưởng thụ.”
Ninh cha nhịn không được bật cười: “Tin ta đi, Vũ nhi, lúc thường phụ thân ngươi còn đau đầu vì ngươi hơn ta đấy, những đau khổ ông ấy từng trải chẳng kém chút nào so với ta đâu.”
Ninh Vũ đầy mặt vô tội: “Có sao?”
“Có chứ, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.”
Trước đây mỗi khi Ninh Vũ nhìn thấy những hài tử đáng yêu của người khác, hắn đều tưởng tượng xem hài tử của hắn và Tống Ngôn Khê sau này sẽ như thế nào. Một hài tử chảy trong người huyết thống của bọn họ, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng thấy vui rồi.
Nhưng muốn là muốn, lại không biết sau khi có bảo bảo rồi sẽ như thế nào. Sau khi thật sự có Tiểu Táo, bọn họ đều rất vui vẻ và mong đợi. Nhưng hôm nay, Ninh Vũ bỗng nhiên nhận ra được thêm nhiều điều.
Đó là một sinh mệnh mới, từ khoảnh khắc nó xuất hiện, Tống Ngôn Khê đã phải khổ cực thai nghén, thậm chí là đánh cược cả tính mạng của mình, để có thể bình an sinh nó ra, sau đó là quãng thời gian nuôi nó lớn.
Cha cũng nói, đó không phải là chuyện chỉ có hạnh phúc, mà còn kèm theo rất nhiều đau khổ, cho nên bọn họ càng phải chuẩn bị sẵn sàng, không thể chỉ vì khổ cực và phiền chán mà từ bỏ Tiểu Táo.
Sự xuất hiện của tiểu bảo bảo không phải là một trò đùa.