Ninh cha nghe Hạ chủ quân trình bày mục đích đến của mình xong, trong lòng cảm thấy vô cùng khó tả: “Tử Câm bị bệnh à? Hiện tại có khá hơn chút nào không?”
Hạ chủ quân đỏ mắt: “Đứa bé này rất cố chấp, đã định ra cái gì rồi là nhất định phải hoàn thành, người khác có khuyên thế nào cũng không khuyên nổi.”
Ninh cha không biết Hạ chủ quân nói mấy lời này ra để làm gì, đành phải hùa theo y: “Tiểu hài tử nào cũng vậy mà, chỉ thích làm theo ý mình thôi, Vũ nhi nhà ta cũng thế, từ nhỏ đến lớn cũng khiến chúng ta đau đầu không ít lần.”
“Ai, ngươi xem như đã vượt qua được thời kỳ khó khăn nhất rồi, hiện tại Vũ nhi đã cao lớn giỏi giang hơn không ít, ai cũng khen Vũ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, có chí tiến thủ, thi đồng sinh khó đến thế mà Vũ nhi chỉ một lần đã qua, nghe nói còn đang nghiêm túc học hành chuẩn bị thi Hương, là thiếu niên thiên tài hiếm có, sao có thể so với đám hoàn khố ngoài kia được.”
Ninh cha nghe mà trong lòng vô cùng thoải mái, ngoài mặt vẫn khiêm tốn nói: “Hắn hả, hồ đồ quen rồi, làm gì cũng không bao giờ có mục tiêu nhất định cả. Do cảm thấy mới lạ, rồi nhờ may mắn nên mới thi đậu thôi. Từ đây đến thi Hương vẫn còn xa lắm, hiện tại tâm tư của hắn đều tập trung vào hài tử, nào có thời gian để đọc sách đâu.”
“Vũ nhi với Như Phong là bạn thời thơ ấu của nhau, quan hệ vô cùng thân thiết, Tử Câm cũng hay nghe Như Phong nhắc tới Vũ nhi, hai bên cũng hiểu nhau không ít đấy.”
Ninh cha nghe mà chuông báo động không ngừng reo lên trong lòng, người này cứ nhắc tới Vũ nhi, còn kể chuyện Hạ Tử Câm sinh bệnh, đồng thời còn nói đến tình cảm giữa Vũ nhi với Như Phong nữa, chẳng lẽ có việc cần nhờ?
“Ngôn Khê sắp sinh rồi đúng không?”
Ninh cha vui sướng đầy mặt: “Đúng thế, tám tháng rồi, khí sắc rất tốt, đại phu cũng nói mạch đập vô cùng mạnh mẽ vững vàng, sức khỏe của Tiểu Táo cũng rất tốt.”
“Ngôn Khê hiện tại thân thể bất tiện, không thể hầu hạ Vũ nhi, ngươi có ý định tìm cho Vũ nhi vài tri kỷ để giúp Ngôn Khê chia sẻ một chút không? Có thể hầu hạ Vũ nhi, còn có thể chăm sóc cho Ngôn Khê, một công đôi việc đó.”
Ninh cha bưng chén trà lên uống một hớp, sau đó cười nói: “Tình cảm của Vũ nhi với Ngôn Khê vẫn đang mặn nồng, trong mắt không thể dung chứa người khác được, hơn nữa tình trạng thân thể hiện tại của Ngôn Khê cần phải chú ý chăm sóc nhiều lắm, Vũ nhi nào có tâm tư đi nạp thị lang đâu?”
“Bây giờ Ngôn Khê không thể hành phòng, không phải là thời cơ tốt để nạp thị sao? Nói không chừng thừa dịp này xong sẽ có chuyện vui tiếp đấy.”
“Ai, ngươi cũng biết thân thể ta không tốt, đã lâu lắm rồi chưa quản chuyện trong nhà mà. Chuyện của Vũ nhi đều do hắn quyết định, ta cũng không quản được hắn.” Không biết người này nghĩ gì nữa, chủ quân có thai chính là thời cơ tốt để nạp thị à?
Thân đang mang thai lại phải trơ mắt nhìn phu quân đón người này người nọ vào phủ, lúc đó trong lòng không biết đau đến mức nào. Ai cũng từng như thế, cũng từng nếm được tư vị này, tại sao còn muốn người khác bị như mình chứ?
“Chuyện này cũng không khó lắm đâu, ngươi xem Tử Câm nhà ta nè, dung mạo xinh đẹp, vừa thông minh vừa đa tài, ngươi cũng tận mắt dõi theo nó từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm tính cách của nó chắc ngươi cũng hiểu rõ rồi.”
“Giúp Tử Câm nhà ngươi xem mắt đúng không, ngươi yên tâm, ta cũng hiểu tình huống hiện tại của các hậu bối một chút mà, nhất định có thể liệt kê cho ngươi vài ứng viên không tệ, để Tử Câm lựa chọn.” Ninh cha thầm cau mày, tốt nhất đừng là những gì y đang nghĩ đó.
“Đã đến nước này rồi ta đành phải nói thẳng cho ngươi vậy, hai nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với nhau, Tử Câm đến Ninh phủ ta cũng yên lòng.”
Ninh cha nhanh chóng xua tay: “Không được không được, nếu Vũ nhi chưa thành thân thì ta sẽ mong hắn cưới Tử Câm, nhưng giờ hắn đã thành thân rồi, càng vạn lần không xứng với Tử Câm nữa.”
“Tử Câm cũng không cần làm chủ quân, làm bình phu thôi cũng được.”
“Vũ nhi nhà ta thật sự không xứng với Tử Câm, với điều kiện của Tử Câm thì làm chủ quân đại phủ còn hơi bị thiệt ấy chứ, nói chi đến bình phu của một Ninh phủ nho nhỏ như vầy, thế không hợp tí nào đâu. Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con nó đấy, ngươi không được hồ đồ như vậy. Tử Câm đường đường là tiểu ca nhi phủ tri châu, huynh trưởng vừa ưu tú vừa có địa vị cao, dù là gả cho đại thế gia ở kinh thành cũng có thể làm chủ quân, sao lại suy bại đến mức làm bình phu được.”
Hạ chủ quân nghe xong cũng cảm thấy vô cùng hợp lý, thế nhưng vừa nghĩ đến tính tình của Tử Câm, sợ là đụng phải tường đá cũng không chịu quay đầu lại, đã xác định là Ninh Vũ rồi, nếu không có được hắn thì sẽ tuyệt thực tự sát thật mất.
Hạ chủ quân lấy khăn chấm chấm khóe mắt: “Tử Câm một lòng đều hướng về Vũ nhi, chúng ta không nỡ ép nó. Chúng ta cũng không cần nó phải gả cho một người có gia thế địa vị cao, chỉ cần nó vui vẻ là được. Nếu là ở Ninh phủ thì sau này ta sẽ không cần phải lo lắng cho nó rồi…”
Ninh cha qua loa không trả lời là có hay không, đợi đến khi Hạ chủ quân rời đi mới thở dài, sầu não muốn chết.
Ninh cha không muốn nói chuyện này ra để phá hoại tình cảm của đôi phu phu son, đành phải tự mình ngồi suy nghĩ cả nửa ngày, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào thích hợp nhất, lúc nói chuyện y đã cố gắng chuyển chủ đề sang những phủ khác, những trưởng tử ưu tú khác rồi, vậy mà Hạ chủ quân vẫn khăng khăng nhắm vào Vũ nhi.
Y còn hiểu Tử Câm làm vậy là gả thấp, chẳng phải nên lựa cho nó một ứng viên tốt hơn sao? Uổng công y trái lương tâm mà chê bai Vũ nhi nhà mình. Vũ nhi nhà y đương nhiên chỗ nào cũng tốt.
Đợi đến khi Ninh Uyên về nhà, Ninh cha lập tức kéo ông lại kể chuyện này ra: “Do Vũ nhi nhà ta xuất sắc quá đó, khiến cho tiểu ca nhi Hạ gia cũng phải liếc nhìn, hôm nay Hạ chủ quân lời trong lời ngoài đều có ý muốn Vũ nhi của chúng ta cưới Hạ Tử Câm về làm bình phu.”
Ninh Uyên thay thường phục vào, kỳ quái hỏi: “Nhà đó nghĩ cái gì vậy? Hạ Tử Câm là đích ca nhi mà đúng không? Tại sao không làm chủ quân của một người có tiền đồ tốt chứ? Một mạch Hạ phủ đều là quan văn, đâu cần phải giao hảo với quân đội quân quyền làm gì.”
“Thì bên đó coi trọng Vũ nhi chứ gì nữa. Vũ nhi của chúng ta là duy nhất trên đời này, sao có thể tìm được cái thứ hai chứ? Diện mạo tốt này, còn vừa hiếu thuận vừa ngoan ngoãn, ôn nhu biết chăm sóc cho người khác, vừa có học thức vừa có chí tiến thủ nữa.”
“Được rồi được rồi, người khác thì không nói, nhưng chúng ta còn chưa biết rõ Vũ nhi là dạng người gì sao?” Còn có học thức nữa cơ đấy, nếu không nể mặt phu lang nhà mình thì Ninh Uyên chắc chắn đã bật cười rồi.
“Ngươi nói xem phải làm sao bây giờ đây? Tình cảm giữa Vũ nhi với Ngôn Khê đang vô cùng mặn nồng, dù Tử Câm có gả vào thì cũng sẽ bị lạnh nhạt, thông gia không thành lại thành oan gia. Nếu không theo ý Hạ phủ, hiện tại Tử Câm vốn đã gả thấp rồi, nếu chúng ta từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt Hạ phủ cả, từ thế giao thành kẻ thù mất thôi.”
“Đừng lo, Vũ nhi không còn nhỏ nữa, hắn cũng phải học cách tự giải quyết chuyện của mình. Lát nữa ăn tối nhớ kể cho hắn nghe, hỏi thăm ý định của hắn, rồi quan sát phản ứng của Ngôn Khê. Chuyện của con trẻ chúng nó, chúng nó đều có cách giải quyết của riêng mình.”
Đồng thời ông cũng nghĩ, Ngôn Khê nghe chuyện này xong không thể không ngại được, nếu thật sự không ngại, đồng ý cho Vũ nhi cưới Hạ Tử Câm thì Vũ nhi mới là người đáng thương nhất.
Cả ngày hôm nay Tống Ngôn Khê lúc nào cũng thấy nôn nao trong lòng, không biết có phải là do tối hôm qua không được ngủ ngon không.
“Có khi nào là nóng trong người không? Hay để ta gọi đại phu đến khám một chút?” Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê cứ đứng ngồi không yên mãi thì cũng hơi cảm thấy lo lắng.
“Lòng ta cứ hoảng hoảng thế nào ấy, cảm thấy như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.”
Ninh Vũ động viên mà vuốt vuốt tóc Tống Ngôn Khê: “Ngươi lo lắng nhiều quá rồi, hay chúng ta ra ngoài sân tản bộ ngắm hoa đi?”
“Ừa.” Tống Ngôn Khê cũng không muốn ngồi yên trong phòng mãi, làm y cảm thấy buồn bực và mất tập trung.
Ninh Vũ đỡ eo Tống Ngôn Khê, theo chân của Tống Ngôn Khê mà bước đi từ từ.
Lúc đi ngang qua cây táo hai người có dừng lại một hồi, Tống Ngôn Khê giơ tay chạm vào cành non vừa mới nhú ra: “Cây táo mọc cành non rồi này.”
“Ừ, bên kia vườn trồng xong cây mai rồi, đến mùa đông ngươi chắc chắn sẽ rất thích.”
“Lúc đó Tiểu Táo cũng đã ra đời.”
“Thiếu gia, thiếu chủ quân, chủ quân mời hai ngài đến chủ viện.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tiểu thị cúi người chào, quay về phục mệnh.
Tống Ngôn Khê hơi nghi hoặc một chút: “Cha gọi chúng ta đến để làm gì vậy? Vẫn chưa tới giờ cơm tối mà?”
“Chúng ta đến đó là biết liền.”
Hai người chậm rãi đi một hồi mới đến nơi, đầu tiên Ninh cha hỏi thăm Tống Ngôn Khê một chút, còn dặn dò một vài chuyện.
“Vũ nhi, phụ thân ngươi ở thư phòng tìm ngươi có việc, ta với Ngôn Khê ngồi đây nói chuyện một chút.”
“Vâng ạ.”
Mãi đến khi Ninh Vũ bước ra cửa phòng, bóng lưng khuất khỏi tầm mắt thì Tống Ngôn Khê mới dời mắt lại, vừa quay đầu liền trông thấy cha mình đang cười trêu, Tống Ngôn Khê lập tức đỏ mặt: “Cha~”
“Cả ngày ở chung với nhau miết không thấy chán sao? Vũ nhi đôi khi cũng nghịch lắm, làm ta không muốn nhìn mặt hắn luôn.”
Tống Ngôn Khê cúi đầu: “Đôi khi ta cũng không muốn trông thấy hắn chút nào, hắn vô cùng bá đạo, vô cùng đáng ghét, thế nhưng Tiểu Táo rất thương phụ thân, không trông thấy thì sẽ nháo lên, đá ta liên tục.”
“Chỉ có Tiểu Táo thương thôi à?”
Tống Ngôn Khê lắc lắc tay cha, làm nũng nói: “Cha~”
“Ừa ừa, không nói nữa không nói nữa.”
“Buổi tối Vũ nhi có làm phiền ngươi không? Nếu ngươi không thích thì cứ bảo hắn đi chỗ khác mà ngủ.”
Tống Ngôn Khê đỏ mặt: “Phu quân rất tốt, hắn đi chỗ khác ngủ thì buổi tối Tiểu Táo sẽ sợ.”
Ninh cha nhìn thần sắc của Tống Ngôn Khê, không biết nên vui vì tình cảm sâu đậm giữa hai người hay buồn vì chuyện của Hạ gia.
Bên trong thư phòng.
“Vũ nhi, ngươi và Hạ Tử Câm có hay qua lại với nhau không?”
Hạ Tử Câm? “Không có, sao vậy?”
“Cha y đến tìm cha ngươi, muốn ngươi cưới Hạ Tử Câm về làm bình phu.”
Ninh Vũ “đùng” một phát đứng dậy khỏi ghế: “Ta không cưới, ta đã có Ngôn Khê rồi.”
Ninh Uyên khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì mà trêu chọc đến vị kia ở Hạ gia vậy?”
“Ta không có trêu chọc.” Ninh Vũ như nhớ ra cái gì đó, trả lời: “Lần trước ở chỗ Như Phong có gặp phải y, y nói không bằng gả cho ta, như thế y sẽ được ở chung với Ngôn Khê. Ta cứ nghĩ y chỉ đang nói đùa.”
“Vì Ngôn Khê nên mới muốn gả cho ngươi?” Ninh Uyên nhíu mày, suy nghĩ của giới trẻ ngày nay thật kỳ lạ: “Chuyện của bọn trẻ các ngươi thì các ngươi phải tự xử lý, đừng để cha ngươi phải bận tâm. Ngươi cũng phải hành xử thật cẩn thận, hiện tại là thời kỳ mấu chốt của Ngôn Khê.”
“Ta hiểu rồi, ta sẽ không để y bị tổn thương.”
Ninh Uyên gật đầu: “Ngươi hiểu là được, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.”
Trên bàn cơm, cả ba người đều không kể chuyện này ra cho Tống Ngôn Khê nghe, sau khi ăn cơm xong, trên đường trở về, Tống Ngôn Khê thuận miệng hỏi: “Phụ thân tìm ngươi có chuyện gì vậy?”
“Hỏi thăm chuyện học hành của ta, rồi thuận tiện hỏi ta vài câu.”
Tống Ngôn Khê cười nói: “Phụ thân chắc chắn đã khen ngươi đúng không, ngươi học hành chăm chỉ đến vậy mà.”
“Ừ.” Ninh Vũ không muốn nói vấn đề phiền phức này cho Tống Ngôn Khê biết, gần đây tâm tình của Ngôn Khê không tốt chút nào, loại chuyện không bao giờ có thể xảy ra này cứ để một mình hắn giải quyết là được.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Vũ một mình hẹn Hạ Như Phong ra ngoài.
“Tiểu Phong Tử, chuyện của Hạ Tử Câm là thế nào?”
Hạ Như Phong cũng vô cùng phiền não: “Ta cũng không biết nữa, tự nhiên lại làm ầm lên muốn gả cho ngươi, còn tuyệt thực ba ngày liền nữa, phụ thân với cha ta thả ra một chút thì mới bắt đầu chịu ăn cơm. Tử Câm lúc nào cũng coi trời bằng vung mà. Ninh Tiểu Vũ, hiện tại thân thể của y vẫn chưa hồi phục, luôn phải nằm dài trên giường trông vô cùng đáng thương, chúng ta đều đau lòng muốn chết rồi. Ngươi muốn đến thăm Tử Câm không?”
Ninh Vũ là con một, Hạ Như Phong cũng coi như là huynh đệ tốt của hắn, tình nghĩa huynh đệ vô cùng quan trọng, thế nhưng hắn thật sự không muốn làm chuyện thương tổn đến Tống Ngôn Khê.
Đôi lời của tác giả: có cảm giác như Hạ ớt nhỏ là nữ phụ trong truyện BG, còn là loại nữ phụ điêu toa không nói lý ấy.