Ngài Strathmore lắc đầu:
- Không ai biết rằng chiếc nhẫn đó tồn tại. Vì thế mà tôi đã cử David đi. Tôi muốn làm như vậy. Những kẻ quan tâm sẽ chẳng buồn theo đuôi một thầy giáo đâu.
- Anh ấy là một giáo sư - Susan chữa lại, nhưng lại cảm thấy hối tiếc Giáo sư David cũng chẳng là gì đối với ngài chỉ huy, và ông ta nghĩ dù sao thì cô cũng làm tốt hơn một thầy giáo - Thưa sếp! - Susan nói - nhỡ có ai biết được là sáng nay ngài chỉ dẫn cho David bằng điện thoại trên ô tô thì sao?
- Cơ hội ngàn năm có một. - Ngài Strathmore cắt ngang lởi cô, giọng ông làm cô yên lòng - Bất cứ kẻ nghe trộm nào trong những tình huống cụ thể sẽ phải biết mình sẽ phải lắng nghe cái gì - Ông đặt bàn tay của mình lên vai cô và nói - Tôi không bao giờ cử David đi nếu có nguy hiểm - Ông cười với cô. - Hãy tin tôi. Nếu có bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào, tôi sẽ cử một chuyên gia đi hỗ trợ.
Những lời nói của ông bị ngắt quãng do tiếng ai đó đập mạnh vào Node 3. Susan và Strathmore cùng quay lại.
Nhân viên Phil Chartrukian đang in mặt mình trên tấm kính đối diện và đang đụng rất mạnh vào tấm cửa, khuôn mặt căng thẳng và anh ta đang cố nói qua cửa kính. Nhưng họ không thể nghe thấy anh ta đang cố nói gì qua tấm cửa kính cách âm. Trông anh ta kinh hoàng như vừa nhìn thấy ma.
- Chartrukian đang làm cái quái gì ở đây vậy nhỉ? - Strathmore lẩm bẩm - Anh ta có phải trực hôm nay đâu cơ chứ?
- Hình như anh ta có van để rồi - Susan nói.
- Có thế anh ta đã nhìn thấy màn hình vi tính đang chạy bên kia.
- Quái quỷ thật! - Strathmore rít lên - Tôi đã nói những nhân viên an ninh hệ thống phải trực không được đến đây cơ mà.
Susan không hề thấy ngạc nhiên. Hoãn lịch làm việc của nhân viên là điều bất thường, nhưng ngài Strathmore muốn được ở một mình trong toà nhà này. Điều ông lo sợ là những nhân viên này sẽ hoảng sợ và tiết lộ thông tin về Pháo Đài Số.
- Tốt hơn hết là chúng ta nên dừng TRANSLTR - Susan nói.
- Chúng ta chỉnh lại màn hình chạy và nói cho Phil biết cái gì đang xảy ra.
Strathmore xem xét điều Susan nói, nhưng ông lắc đầu.
- Không được máy TRANSLTR đã chạy được 15 tiếng rồi. Tôi muốn nó chạy giải mã trong 24 tiếng, để đảm bảo thật chắc chắn.
Điều này tác động đến Susan. Pháo Đài Số lần đầu tiên sử dụng chức năng giải mã văn bản gốc tuần hoàn. Biết đâu Tankado bỏ qua điều gì đó, có thể máy TRANSLTR sẽ bẻ khoá được trong vòng 24 tiếng. Tuy nhiên Susan vẫn nghi ngờ khả năng đó.
- TRANSLTR vẫn đang chạy - Strathmore quyết định - Tôi cần biết chắc chắn rằng mật mã đó là không thể giải mã được.
Chartrukian vẫn tiếp tục dộng vào cánh cửa.
- Thật chả ra làm sao cả - Strathmore rên rỉ - Giúp tôi nhé.
Ngài chỉ huy hít một hơi thật sâu, sau đó vươn tay ấn nút. Đĩa áp suất trên cánh cửa hoạt động va đẩy cánh cửa mở ra.
Chartrukian lập tức bị ngã ngay xuống phòng.
- Thưa ngài,… Tôi xin lỗi vì làm phiền, nhưng màn hình chạy… Tôi đã cho chạy phần mềm chống virus và…
- Phil, Phil, Phil…- Strathmore đặt tay lên vai anh ta và nói từ tốn - Bình tĩnh, có chuyện gì vậy?
Nghe giọng nói bĩnh tĩnh ấy, không ai có thể nghĩ là thế giới như đang sụp đổ quanh ông. Ông đứng sang một bên và đưa Chartrukian đến bên cửa kính Node 3. Chàng nhân viên miễn cưỡng bước tới, giống như một con chó đã được rèn luyện kỹ và biết điều gì là tốt hơn cho mình.
Cái nhìn kinh ngạc trên khuôn mặt của Chartrukian cho thấy rõ ràng anh ta chưa bao giờ thấy cái gì bên trong căn phòng đó cả.
Dường như nỗi sợ hãi của anh biến mất trong giấy lát. Anh quan sát bên trong căn phòng, đường dẫn riêng, những chiếc đi văng, giá sách, đèn chiếu sáng. Khi ánh mắt bắt gặp nữ hoàng của Crypto, Susan Fletcher, anh vội nhìn sang chỗ khác. Susan như đang đe doạ anh. Cô làm việc theo một cách khác. Trước vẻ đẹp của cô, những lời nói của anh trở nên vụng về lắp bắp. Bầu không khí quanh cô càng khiến anh cảm thấy choáng ngợp.
- Có vấn đề gì vậy, Phil? - Strathmore hỏi rồi mở tủ lạnh - Uống chút gì nhé!
- Không, à - không, thưa ngài - Anh cảm thấy lưỡi mình như cứng lại, không biết ngài chỉ huy có hoan ngênh sự xuất hiện của mình không - Thưa ngài,… Tôi nghĩ máy TRANSLTR có vấn đề.
Strathmore đóng tủ lạnh và nhìn Chartrukian không mảy may ngạc nhiên.
- Ý của anh là màn hình chạy…?
- Vâng, thưa ngài. Nó đã chạy được 16 tiếng rồi. Tôi chắc không nhìn lầm, thưa ngài - Chartrukian rất ngạc nhiên - Vâng, thưa ngài, 16 tiếng. Nhưng không chỉ có vậy. Tôi đã cho chạy phần mềm chống virus. Nhưng có một điều hết sức kỳ lạ đang diễn ra.
- Thế sao - Strathmore không có vẻ quan tâm - Điều kỳ lạ gì vậy?
Susan nhìn ông và thực sự ngưỡng mộ vẻ bình tĩnh của ngài chỉ huy.
Chartrukian bắt đầu run.
- TRANSLTR đang giải mã cái gì đó rất siêu việt mà bộ lọc chưa bao giờ gặp phải. Tôi e rằng máy TRANSLTR bị nhiễm một loại virus gì đó.
- Virus - Strathmore cười thầm và hơi cúi xuống - Phil, tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh. Thật đấy. Nhưng cô Fletcher và tôi đang thử một phương pháp mới, một phần mềm hết sức ưu việt. Đáng ra tôi phải nói cho anh biết điều đó, nhưng hôm nay có phải phiên trực của anh đâu.
Chàng nhân viên đã chống đỡ hết sức tài tình.
- Tôi đổi ca làm với một đồng nghiệp mới. Tôi làm ca cuối tuần của anh ấy.
Strathmore nheo mắt lại.
- Thật vô ý, tôi đã nói với anh ta tối qua rồi mà. Anh ta không cần phải đến ngày hôm nay. Và anh ta cũng không nói gì về chuyện đổi ca làm cả.
Chartrukian cảm thấy cổ họng anh như tắc lại. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Cuối cùng Strathmore thở dài và nói.
- Có vẻ như có chuyện nhầm lẫn ở đây - Ông đặt tay lên vai chàng trai trẻ và đẩy anh về phía cửa - Nhưng một tin tốt là anh không phải ở đây nữa. Cô Fletcher và tôi sẽ ở đây cả ngày. Chúng tôi sẽ trực chiến ở đây. Và anh hãy tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần của mình đi.
Chartrukian cảm thấy miễn cưỡng.
- Thưa sếp, tôi nghĩ là chúng ta nên kiểm tra….
- Phil! - Strathmore nhắc lại vẻ nghiêm nghị - TRANSLTR vẫn hoạt động tốt. Nếu phần mềm của anh thấy có gì lạ, là do chúng tôi đã cài vào trong đó. Bây giờ thì đừng bận tâm nữa…
Strathmore bước lại, và Chartrukian hiểu rằng đã hết thời gian dành cho anh.
- Một phương pháp mới, quái quỷ! - Chartrukian lẩm bẩm khi bước vào phòng An ninh hệ thống - Loại phương pháp nào mà làm cho bộ xử lý trị giá ba triệu đô la hoạt động suốt 16 tiếng đồng hồ.
Chartrukian băn khoăn không biết có nên báo cho lãnh đạo phòng An ninh hệ thống hay không.
- Những kẻ viết mật mã chết tiệt! - Anh nghĩ - Họ chẳng hiểu an ninh là cái quái gì cả.
Lời thề của Chartrukian khi anh gia nhập lực lượng An ninh hệ thống đã trỗi dậy trong anh. Anh đã thề dùng hết kiến thức chuyên môn, kỹ năng và bản năng tự nhiên của mình để bảo vệ khoản đầu tư trị giá nhiều tỷ đô la cho trung tâm NSA.
"Phải vận dụng giác quan!" - Chartrukian bướng bỉnh nghĩ. Ta không cần quan tâm xem chương trình quái nào đang được vận hành!
Chartrukian quay lại phòng chỉ huy và bật toàn bộ hệ thống phần mềm xử lý của TRANSLTR.
- Thưa sếp. hệ thống của chúng ta có vấn đề - Anh lầm bầm - Ngài không tin vào bản năng sao? Tôi sẽ chỉ cho ngài thấy!