Vấn đề an ninh quốc gia.
Becker có thể nghe được tiếng động trong phòng. Có tiếng nói chuyện nhỏ dần nhỏ dần. Anh quyết định gõ cửa. Một thứ giọng Đức đặc sệt vọng ra.
- Ai đấy?
Becker im lặng.
- Ai đấy?
Cánh cửa mở ra và một khuôn mặt Đức phì nộn hơi cúi xuống nhìn anh.
Becker cười nhã nhặn. Anh không hề biết tên gã người Đức này.
Anh hỏi:
- Ông có phải người Đức không?
Người đàn ông gật đầu, hơi hoang mang.
Becker tiếp tục nói với một giọng Đức chuẩn hoàn hảo.
- Tôi có thể nói chuyện với ông một lát được không?
Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu.
- Anh cần gì?
Becker bây giờ mới nhận ra đáng nhẽ anh phải nghĩ đến tình huống này trước: không có lý do gì mà lại gõ cửa một người không quen biết. Anh cố tìm ra những lời thích hợp.
- Ông đang giữ một vật mà tôi cần.
Rõ ràng là những lời này của anh chẳng phù hợp chút nào. Mặt gã người Đức nhăn lại.
- Ông đang giữ một cái nhẫn.
- Cút ngay! - gã người Đức gầm lên. Hắn đóng cửa lại. Không kịp suy nghĩ, Becker đưa bàn chân vào giữa khe cửa, cánh cửa không khép lại được. Ngay lập tức anh thấy tiếc vì đã hành động như vậy.
Mắt gã người Đức trợn trừng. Hắn gào lên:
- Làm cái gì thế hả?
Becker biết hắn đã phát điên rồi. Anh liếc mắt thật nhanh xem xét lại hành lang. Trước kia, anh đã từng bị người ta ném ra ngoài khi đang ở phòng khám bệnh. Anh không có ý định sẽ đọ tay đôi với hắn ta chút nào.
- Gã rống lên:
- Nhấc chân mày ra ngay!
Becker nhìn thoáng qua những ngón tay mập mạp của gã tìm xem có thấy chiếc nhẫn không. Không thấy.
- Chiếc nhẫn! - Becker nhắc lại đúng lúc cánh cửa đóng sầm lại trước mặt anh.
David Becker đứng như trởi trong một lúc lâu trong cái hành lang trang nhã trước căn phòng 301 đó. Bên cạnh anh là một bức tranh chép lại của tác giả Salvador Dali.
- Trùng hợp thật! - Becker lầm bầm. Đúng là siêu thực. Mình đang có một giấc mơ kỳ dị thì phải. Anh thức giấc trên chiếc giường của mình vào buổi sáng hôm đó vậy mà không hiểu sao bây giờ anh lại ở đây, ở giữa Tây Ban Nha, đập cửa làm phiền một kẻ hoàn toàn xa lạ trong khách sạn chỉ để tìm kiếm một chiếc nhẫn quái quỷ nào đó.
Lời của Strathmore đưa anh về với thực tại: "Cậu phải tìm thấy chiếc nhẫn đó".
Becker hít một hơi thật dài rồi phác hoạ ra những gì cần phải làm. Anh muốn về nhà. Nhìn lại cánh cửa phòng 301, Anh biết tấm vé giúp anh trở về nằm sau cánh cửa đó - cái nhẫn vàng. Tất cả những gì anh cần làm bây giờ là lấy được nó.
Anh thở mạnh ra, rồi rảo bước trở lại trước căn phòng 301. Anh gõ cửa thật mạnh, đến lúc phải thể hiện rồi đây.
Gã người Đức mở cửa, ngay khi hắn định phản kháng Becker đã chặn đứng hành động đó. Anh giơ ra thật nhanh tấm thẻ Hội viên câu lạc bộ Bóng Quần Maryland rồi hét lên:
- Polizei! Cảnh sát đây! - Tiếp đó, không chờ đợi, Becker đẩy cửa xông vào.
Ngạc nhiên, gã người Đức tròn mắt đứng như trời trồng lắp bắp:
- Thế này là…
- Im mồm! - Becker chuyển sang nói tiếng Anh.
- Anh đang chứa gái điếm trong phòng đúng không - Becker đảo mắt quan sát căn phòng. Nó cũng sang trọng như bất cứ căn phòng khách sạn nào anh đã từng nhìn thấy. Những bông hồng, sâm panh, một chiếc giường to có mái. Không thấy bóng dáng Rocio đâu. Cửa phòng tắm đang đóng kín.
- Gái điếm - gã người Đức liếc mắt sợ sệt về phía cánh cửa phòng tắm đóng kín. Trông gã to hơn so với những gì Becker tưởng tượng. Dưới cái cổ ba ngấn của hắn là một bộ ngực đầy lông và dưới nữa là một cái bụng phệ ngoại cỡ. Đây lưng trên chiếc áo choàng tắm bằng vải bông của khách sạn Anfonso XIII đúng là cũng không đủ dài để có thể buộc quanh cái bụng ngoại cỡ của gã.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------