(TIẾP THEO)
EELONG
(@Phantom1340 type)
Mình đang ở tù.
Theo mình, tụi klee không gọi như thế. Với chúng, đây là một chuồng nhốt thú. Không ai ở đây phạm tội gì, chỉ trừ một tội: sinh ra là gar. Với những gar bạn tù bất hạnh của mình, cuộc đời vốn đã khốn khổ của họ càng tàn khốc hơn trong nhà ngục này. Ban đêm, họ co cụm dưới chân tường đá mỏng, ôm lấy nhau, cố chi sẻ chút hơi ấm thân còm cõi. Ban ngày, vành đai mặt trời rọi xuống, khắc nghiệt đến nỗi mình thấu hiểu cảm giác của con tôm hùm bị đem luộc. Và dù với bất cứ thời gian nào trong ngày, mùi hôi thối vẫn thật là kinh khủng.
Dọc một bức tường, có một máng nước đục vào sàn đá, là nơi làm toa-lét cho tụi mình. Ý tưởng tốt đẹp thật, vì nước liên tục chảy. Khổ nỗi, nước chảy rì rì, không đủ để cuốn mọi thứ, và tụi klee không bao giờ bước chân vào dọn dẹp. Vì vậy chẳng khác nào sống trong một cầu tiêu. Tệ hơn nữa, dòng nước làm phòng giam này có một cảm giác ẩm ướt tới xương tủy. Cảm thấy như bị một cái răng lớn đau nhức.
Qua cửa sổ có chấn song nằm trên cánh cửa gỗ, mình có thể thấy đám gác klee qua lại. Tấm đệm duy nhất làm sàn đá cứng dễ chịu hơn, là đống cỏ khô bẩn thỉu, có lẽ đã được ném vào đây cả thế kỷ trước. Nó bốc mùi kinh khủng đến nỗi thà mình ngồi trên sàn cứng hơn là bị nôn ọe. Không có trần, chỉ có một tấm phên bằng tre, cao quá tầm với. Ít ra, cái trần lộ thiên này cho thấy trời và chút không khí trong lành. Thật dễ chịu khi được thấy những vì sao vào ban đêm, những cụm mây bềnh bồng trôi lúc ban ngày, và dải băng mặt trời vào chiều xế. Rủi thay, điều đó cũng có nghĩa khi trời mưa, tụi mình ướt như chuột lột. Nhưng ít ra cũng tẩy bớt mùi hôi thối trong phòng giam.
Thực phẩm là một trò đùa. Dù có lẽ không nên nói vậy, vì thật ra chẳng có gì đáng gọi là hài hước. Lâu lâu, một tên klee xuất hiện phía trên phên tre, đổ một đống trái cây xuống. Chạm nền đá, trái cây tan nát thành từng mảnh. Một kiểu cho ăn ti tiện, nhưng các gar không quan tâm. Họ giành giật nhau từng mẫu thối rữa. Thậm chí, sau đó, còn liếm láp cả mặt nền. Mình không biết đó là những loại quả gì. Tất cả đều bốc mùi thối ủng. Lúc đầu mình không thể nào ăn nổi, nhất là sau khi đã được chứng kiến những con tang chết trong nông trại đó. Nhưng rồi quá đói, mình bất cần, cũng tham gia cùng đám họ. Mình không chết. Hiển nhiên là vậy.
Từ những gì mình viết cho đến lúc này, hẳn hai bạn thắc mắc: mình phải sống trong cái hố này bao lâu. Thật tình, mình cũng không biết rõ là bao lâu. Lần đầu tỉnh lại, mình không nghĩ là sẽ ở lâu, vì vậy không quan tâm tới thời gian. Nhưng sau mấy ngày, mình nghĩ là phải cho đầu óc làm việc lại. Vì vậy mỗi khi trời sáng, mình rạch lên sàn một vệt bằng mảnh đá. Nhưng cho đến lúc này, mình vẫn không biết một ngày trên Eelong là bao lâu. Hai mươi bốn tiếng như trên Trái Đất Thứ Hai? Hay bốn mươi tám? Hay mười hai...? Sao cũng vậy cả. Từ khi mình xa nhà, thời gian chẳng còn ý nghĩa gì. Nhưng khi nghĩ lại những sự ghê tởm mình trải qua trong cái phòng giam đó, mình có thể phỏng đoán, theo tiêu chuẩn Trấi Đất Thứ Hai, mình đã ở đó ít nhất là một tháng. Đúng thế. Một tháng. Một tháng quá dài. Nếu bảo những ngày giờ đó không làm mình thay đổi, là mình xí gạt hai bạn.
Mỗi ngày qua, mình càng thêm tức giận. Không thể tin nổi klee đối xử với gar quá vô nhân đạo đến thế, nhất là từ khi mình phát hiện ra, gar không là những con vật đần độn. Mình không bảo là họ có thể chơi cờ với klee hay bất cứ điều gì. Còn hơn thế nữa. Họ có thể suy nghĩ, họ có cảm xúc, và họ có rất nhiều thứ để cống hiến cho Eelong hơn là những gì klee nhìn thấy. Thật bất công.
Mình còn tức giận vì bị Durgen giam giữ, tức giận Boon và Kasha vì không đưa mình ra khỏi nơi này. Mình sợ họ đã bỏ rơi mình và để cho mình chết. Hơn hết, mình căm ghét Saint Dane. Không phải mình cần bất kỳ một lý lẽ nào nữa để bào chữa, nhưng hắn là nguyên nhân thực sự làm mình bị kẹt trong phòng giam này. Gạt mình khỏi đường đi của hắn, sẽ không còn ai ngăn chặn hắn lừa gạt klee vào việc hủy diệt chính lãnh địa của họ.
Nói bằng cả tấm lòng chân thật, mình thú nhận là cũng đang giận cậu Press. Ngay từ đầu, ông là người đã đưa mình vào cái mối bòng bong của Lữ khách này. Nếu không có ông, thì giờ này mình đang ăn pizza và cùng hai bạn ngồi trước màn hình xem đội Yankee thi đấu. Nếu không thì cũng là đội Jet. Đang vào mùa giải nào vậy nhỉ? Ngược lại, mình đang ở trong một nhà tù hôi thối, phát ói vì chính mùi hôi của mình, và tự hỏi đây có phải là đường cùng của mình? Bi quan quá, hả? Đúng thế, nhưng làm sao không bi quan cho được? Không còn có thể nghĩ gì được nữa. Mình đã đếm hết những cục đá trên tường rồi (8.462), giải tất cả những con toán mình nghĩ được, thậm chí còn ư ử bài thơ trữ tình phổ nhạc của mình, cho tới bài hát cũ xì “Smells Like Teen Spirit”, dù mình chẳng hiểu thơ trữ tình là cái khỉ khô gì. Đừng bắt mình “tôi ơi đừng tuyệt vọng”. Trong khi Eelong cận kề thảm họa, mình ngồi trong một phòng giam như một cái ống, bất lực, đói khát, bầy trò chơi trong trí để khỏi hóa điên.
Không nên ba hoa quá nhiều về những cảm xúc của mình, nhưng mình sẽ nói thêm một điều: Ngay sau khi viết xong nhật ký này, mình cất những kỷ niệm khủng khiếp của nhà tù này vào một nơi an toàn. Mình sẽ vượt qua, nhưng sẽ không quên. Và khi tất cả đều không hạ nổi Saint Dane, mình sẽ đem cơn ác mộng này để sử dụng như một sức mạnh chống lại hắn. Mình cá là sẽ được việc.
Ngoài việc tả lại tình trạng khủng khiếp, còn vài điều xảy ra trong thời gian mình ở đây cần phải viết ra, trước khi mình quên mất. Khi mới bị ném vào ngục thất, mối quan hệ với các gar mình đã gặp trên chuyến xe định mệnh hẩm hiu của tụi mình. Nhưng bây giờ, cùng bị giam hãm trong một nơi khép kín, mình đã một gar thật sự. Mình muốn được biết thêm về họ. Nhưng không dễ. Họ sợ mình, và có lẽ họ hơi hơi ngơ ngơ vì đói và tù túng. (Họ không có lối thoát bằng thi ca. Thật tội nghiệp.) Họ không chấp nhận mình. Hầu hết đều giữ khoảng cách, rúc vào bóng tối, run rẩy vì sợ, cứ như mình có thể làm họ bị đau. Mất một thời gian mình mới hiểu vì sao. Dù trông giống họ, nhưng mình vẫn có điều khác biệt. Mình cao hơn và đi đứng đàng hoàng như một klee. Những con người bé nhỏ này lom khom, sợ ngay cả cái bóng của họ. Với họ, mình là một kẻ dị thường. Khi mình nhích tới, lượm một vài mảnh trái cây,các gar kia lùi lại, nhường mình chọn lựa trước.
Đôi khi mình nghe họ thì thầm với nhau. Mình cố tham gia bằng những câu đơn giản, như “Chào” hoặc “Tên tôi là Pendragon”. Lập tức họ nín bặt, tránh ra xa. Đã vậy mình lại cố gắng giữ phong độ, luôn ngồi thẳng, hít đất để giữ cho cơ bắp khỏi nhão nhẹt. Mỗi khi mình vừa khởi sự tập, các gar co cụm vào nhau, nhìn mình, như mình đang thực hiện một nghi lễ lạ lùng. Sau một thời gian, mình quá nản, hết muốn làm quen với họ.
Rồi mình bắt đầu thắc mắc về vấn đề chính của tất cả chuyện này. Vì sao tụi mình bị giam giữ tại đây. Durgen đã nói mình “có giá” khi bán cho một tay luyện thú. Nhưng sau nhiều tuần, vẫn chẳng thấy bóng dáng tay luyện thú hay bất cứ kẻ nào tới mua mình. Chắc chúng không định ăn thịt tụi mình. Nếu định làm thịt, chúng hẳn đã vỗ béo tụi mình tốt hơn nhiều. Hầu hết các gar tại đây chỉ còn da bọc xương. Hoàn toàn không là một món ngon lành cho một con klee đói. Thật khó hiểu.
Rồi một hôm, không hề báo trước, cánh cửa gỗ mở tung và hai klee nhảy vào. Không quá ngạc nhiên, các gar sợ hãi chạy xô về một góc. Mình không chạy. Mình mệt đến không còn biết sợ là gì nữa.
Hai klee nhìn khắp lượt. Một con nói:
-Một bầy thảm hại.
Chỉ hai gar to lớn hơn, nó nói tiếp:
-Hai con đó.
Hắn đắn đo, chúng vồ hai gar đã chọn, kéo ra khỏi phòng. Hai gar bị bắt khiếp đảm, rú lên đau đớn. Không ai trong số kia làm gì để cứu họ. Thú thật... mình cũng vậy. Có thể làm gì được? Mình đã định đứng lên, làm hai con mèo này rối trí bắng cách hát một bài ca, ngâm một bài thơ, hay kể cho chúng nghe về một trận túc cầu. Hai bạn biết đó, mình định làm bất cứ thứ gì không giống gar. Nhưng mình quyết định không nên tự gây chú ý. Công việc của mình tại lãnh địa này là Saint Dane. Không nên làm bất cứ điều gì làm mình bị rắc rối, và cản trở mình giải quyết những việc lớn hơn.
Một tiếng sau, cửa lại mở, một trong hai gar bị quăng lại vào phòng. Anh ta kiệt sức, bò vào tới một góc, rũ xuống thành một đống. Có lẽ mình nên nói cho rõ: một đống lớn hơn trước. Mình không chắc lắm, nhưng mình thấy một vết đen trên ngực anh ta. Từ chỗ mình ngồi trông vết đó như máu. Nhưng mình không nghĩ đó là máu của anh ta. Không bao giờ mình nhìn thấy gar kia nữa. Từ những đốm máu, mình đoán, đã có chuyện ghê tởm xảy ra.
Nhiều ngày trôi qua. Mình đuối dần. Trước đây chưa bao giờ mình bị đói. Ý mình là: đói thật sự. Không phải kiểu đói vì lỡ bữa ăn và bụng sôi lên một tí. Cái đói này đau quặn ruột. Với mình, kén cá chọn canh là xưa rồi. Nếu có con gì nhúc nhích quanh đây là mình xơi liền. Ngủ ít, mà ngủ thì mình toàn mơ những chuyện khiếp đảm. Dường như mình luôn luôn đang cố chạy trốn một định mệnh ghê sợ. Mình thức dậy, mồ hôi lạnh ngắt đầm đìa, nhẹ người vì đã được an toàn, rồi rã rời khi nhận thấy vẫn đang ở trong tù.
Một đêm, mình mơ thấy nằm ngửa ngắm sao qua phên tre. Trời đang tỏ dần, vậy nghĩa là buổi sáng rồi. Bóng một klee to lớn xuất hiện bên trên, ngó xuống mình. Nhìn lên con mèo to đùng đó, mình đang nghĩ giấc mơ sao giống thật quá thì con mèo gù gừ nói:
-Chào, Pendragon. Thưởng thức khí hậu ban mai hả?
Oa! Mình ngồi nhỏm dậy. Không là mơ. Đó là con mèo tên Timber trong Hội Đồng Klee. Đúng hơn mình phải nói: đó là Saint Dane.
Hắn nói thêm:
-Thật sự là mi nên ngăn nắp một chút. Đứng tuốt trên này mà ta còn ngửi thấy mùi mi.
Mình tức giận hỏi:
-Mi khoái trò này lắm, phải không? Ta bị kẹt tại đây, để mi có thể dễ dàng theo dõi.
-Ồ, không đâu, bạn ta ạ. Hoàn toàn ngược lại, ta khoái mi được tự do hơn, để cùng nhau đấu trí. Có mi lén lút theo đuôi, làm mọi chuyện thú vị hơn nhiều.
-Vậy thì đem ta ra khỏi đây đi.
Saint Dane giả nai một cách rất ư là chân thật:
-A... phải chi ta làm được điều đó. Can thiệp vào đường lối của một lãnh địa là có lỗi. Điều đó trái với qui luật, mi quá biết mà.
Mình mỉa mai nói:
-Hay quá! Cứ như mi chưa hề hành động trái qui luật bao giờ.
-Dù sao ta cũng cho mi một lời khuyên nho nhỏ. Vẫn còn một lối thoát cho mi. Hãy cố mà tận dụng khi có cơ hội.
-Là gì?
-Tạm biệt, Pendragon. Chúc một ngày vui.
Nói xong, hắn lẻn đi ngay. Mình kêu lên:
-Saint Dane!
Như phát cuồng, mình nhảy lên, cố leo qua vách đá, nhưng vô ích. Đá trơn tuồn tuột, mình chỉ leo được mấy chục phân, lại bị tuột xuống, mông đập xuống sàn. Mình bị dập mông. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đói, yếu lả, mình còn vừa bị Saint Dane trêu chọc đến mất bình tĩnh. Không bao giờ mình muốn để con quỉ đó thấy yếu điểm của mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, mình đã để lộ yếu điểm.
Một tiếng nói nho nhỏ kế bên mình:
-Nước Đen.
Một giọng yếu ớt khác:
-Nhà.
Gar thứ nhất đưa khối lập phương gần mình, như muốn mình đón nhận. Mình thận trọng đưa tay ra, cứ tưởng anh ta sẽ rụt lại, nhưng anh ta đã để mình cầm lấy miếng pha lê quí giá đó. Mình kinh ngạc thấy nó nhẹ như một viên kẹo. Rón rén cầm trong tay, mình chỉ sợ nó bị dập vỡ. Xoay quanh để quan sát cả sáu mặt, mình thấy chỉ có một mặt đen, giống hệt khối lập phương mình đã thấy.
Gar đó lại nói:
-Sắp rồi. Nhà.
Mình hỏi:
-Nhà nào? Nước Đen là gì? Chuyện gì sắp xảy ra?
-Mùa Vọng.
Anh ta chưa kịp nói thêm, cánh cửa gỗ rin rít mở, và hai klee gác bước vào. Anh ta chộp khối lập phương, vội vàng giấu dưới tấm áo rách tả tơi. Quá muộn. Klee đầu tiên đã nhìn thấy, nhảy xổ vào gar đang run sợ.
Nó quát lên, hỏi:
-Cái gì đây?
Giật hộp mã não khỏi tay gar, nó giơ lên xem, cật vấn tiếp:
-Đây là thứ liên quan tới Nước Đen, đúng không?
Anh ta co rúm vào một góc, run cầm cập. Con klee quăng hộp mã não lên sàn đá, hung hăng đạp mạnh. Một tiếng rắc vang lên. Quả đúng như mình nghĩ, chiếc hộp rất mỏng manh. Các gar nhảy bật lên, như bị klee đạp lên chính người họ. Trong chiếc hộp nhỏ chỉ còn lại những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Các gar trừng trừng nhìn, như bao hy vọng cuối cùng của họ đã nát tan cùng những mảnh vụn đó.
Con klee chộp lấy gar có khối pha lê, nắm gáy anh, nhấc bổng lên, rin rít nói:
-Tao bảo đảm, nhân viên điều tra sẽ bắt mày phải phun ra hết sự thật. Gác!
Klee thứ ba vào phòng. Klee thứ nhất xô gar khốn khổ cho hai klee kia, bảo:
-Nó có một trong số những hộp đó. Lôi lên các điều tra viên.
Klee thứ ba kéo gar đang khiếp đảm ra khỏi phòng. Klee thứ nhất chỉ một gar đang quì gối vừa run vừa khóc, ra lệnh:
-Nó!
Klee thứ hai vội vàng kéo gar đó đứng lên. Klee thứ nhất nhìn quanh cho tới khi... thấy mình. Nó gầm lên:
-Mày nữa. Trông mày có vẻ cũng làm được một màn trình diễn hay hay.
Mình đã quá oải đóng vai một gar dễ bảo thời nguyên thủy. Từ từ mình đứng dậy, vươn cao hết khổ người. Mình bắt gặp ánh mắt quá kinh ngạc của nó. Chưa bao giờ nó thấy một gar quá cao lớn và quá láo xược như vậy.
Mình bình thản nói:
-Nếu làm một màn trình diễn hay hay cho bọn mi mà ta sẽ được ra khỏi đây, ta sẵn sàng.
Bọn klee sững sờ, lom lom nhìn mình. Mình tin chắc chưa một gar nào dám nói với bọn chúng như thế Mình đã làm chúng mất hồn. Càng thích. Nhưng một điều làm mình không thích là: gar được chọn trước mình càng tỏ ra khiếp đảm hơn. Anh ta lắc đầu như điên, kêu lên:
-Không!
Hả? Mình đã phạm một sai lầm? Saint Dane bảo, nếu tận dụng cơ hội, mình sẽ thoát khỏi đây. Đây chắc chắn là cơ hội đó, nhưng mình có quá điên khi nghe theo lời hắn hay không? Một tháng giam cầm, đói khát làm đầu óc mình lơ mơ. Rất lơ mơ.
Klee thứ nhất nắm cánh tay mình. Mình giật ra, bảo:
-Không cần. Ta sẽ đi tới bất cứ nơi nào mi muốn.
Nó bối rối liếc đám bạn. Máy klee kia nhún vai. Chúng đều không biết phải làm gì với mình. Rồi klee thứ nhất lại nắm tay mình, kéo ra cửa. Mình không chống lại, vì không muốn phí chút “năng lượng” còn lại trong người. Một lát sau, lần đầu tiên trong một tháng, mình được ra khỏi phòng giam. Chân mình loạng choạng, nhưng còn sử dụng được. Phía sau, gar kia bị một klee lôi theo khi tụi mình đi xuyên một hành lang dài bằng đá.
-Tất cả chuyện này là sao? Tụi ta sẽ phải làm gì?
Câu trả lời là một cú xô mạnh. Mình không muốn bộ não bị lắc thêm nữa, nên im lặng. Tới cuối hành lang, qua một cái cửa, chúng dẫn tụi mình ra ngoài. Gió mát buổi sáng mới tuyệt vời làm sao. Mình cảm thấy như được trở lại với xã hội văn minh. Đại loại thế. Lúc đó mình mới nhìn căn nhà tù đã giam giữ mình: đó là một sân vuông với những ngôi nhà đá một tầng bao quanh. Không biết có bao nhiêu chuồng thú trong ngôi nhà này. Chắc là nhiều. Trên mặt sân đất có vài mảng cỏ lưa thưa cằn cỗi, hầu hết nhuốm bụi nâu. Giữa sân, một vòng đá đường kính chừng hơn sáu mét. Chúng đưa tụi mình tới đó. Mình thấy nhiều klee đi lại vẩn cơ, chẳng làm gì. Nhưng vừa thấy tụi mình xuất hiện, chúng đều đổ xô lại vòng tròn.
Tới trung tâm, tụi klee xô mạnh hai đứa mình. Mình loạng choạng chúi vào vòng tròn, nhưng ráng đứng vững lại. Gar kia không may mắn lắm, ngã lộn xuống đất. Mình bắt đầu cảm thấy bất an. Lúc này trong vòng tròn chỉ còn mình và anh chàng gar kia. Đám klee ùa tới xem càng đông hơn. Chúng xúm quanh, sôi nổi cười nói. Một không khí hồ hởi chờ đợi cuộc vui. Mình có cảm giác: dù chúng định bắt tụi mình trình diễn trò gì, thì chắc chắn cũng không phải là ca hát hay nhảy múa.
Con klee đã chọn mình bước vào trong vòng. Nó nhìn mình từ đầu tới chân, cười thỏa mãn, rồi gật đầu. Bước tới gar đang sợ hãi com rúm người trên mặt đất, nó phóng một cú đá. Anh ta rên lên đau đớn, nhưng không nhúc nhích. Con klee nhìn khán giả, lên tiếng:
-Đặt cược đi.
Lập tức tiếng rì rào bàn tán vang lên. Từ từ mình lờ mờ hiểu đây là một cuộc thi đấu giữa hai gar. Không biết thi kiểu gì, nhưng mình tin là mình được ưa chuộng hơn, vì thể hình mình hơn anh chàng gar khốn khổ đang co quắp trên mặt đất kia nhiều. Mình cũng tin là mình thông minh hơn. Tuy nhiên, mình không thể không nghĩ tới hai gar đã bị lôi ra khỏi phòng giam. Một trở lại đầy máu, một không bao giờ trở lại. Chao ôi!
Mình hỏi con klee:
-Thi đấu sao vậy?
Đám đông im bặt, trừng trừng nhìn mình. Không ai tin một gar nói kiểu đó với klee.
Con klee trong vòng trả lời:
-Nếu thắng, mi được tự do.
-Đấu kiểu gì?
Một vật được ném vào giữa mình và gar kia. Mình nhìn và ruột mình thắt lại. Đó là một con dao. Nhưng không là con dao bình thường. Nó có ba ngạnh được làm bằng móng vuốt của một con tang. Lưỡi dao dài và mảnh. Trông sắc bén như vẫn còn gắn với bàn chân tang và đã được sử dụng để tấn công những gar vô vọng.
Con klee nói với nụ cười độc ác:
-Gar nào ra khỏi vòng... là tự do. Nghĩa là con kia phải chết.
Trước khi mình kịp hiểu luật chơi của trò ghê tởm này thì tên gar, mới một lúc trước còn co quắp như một con chó ốm, phóng tới nhặt lưỡi dao giơ lên, sẵn sàng hành động. Hắn lắp bắp:
-Xin lỗi.
Con klee nhảy khỏi vòng, và gar nhảy vào mình.
Cuộc đấu bắt đầu.