(TIẾP THEO)
EELONG
(@shang type)
Ranjin sôi nổi nói:
- Chúng ta không phải là những kẻ man rợ. Sắc lệnh Bốn mươi sáu là điều phân biệt klee với dã thú trong rừng. Khi nào còn là tổng trấn, ta không cho phép chuyện này xảy ra.
Hoan hô Ranjin. Đúng là một người tốt, à quên, mèo tốt. Sao cũng được.
Từ đám đông, một con mèo la lên:
- Vậy ông đề nghị thế nào? Tình hình đang tồi tệ dần. Chúng ta không còn có thể sản xuất đủ thực phẩm để nuôi con cháu nữa rồi. Thây kệ tụi gar.
Một mèo khác nhảy lên hét:
- Càng ngày chúng càng đông. Chúng có quan tâm gì đến xã hội của chúng ta đâu, chúng là lũ dã man.
Bây giờ mình hiểu vì sao Boon muốn mình nghe những chuyện này. Trước hết, nó muốn mình nghe là con người không được coi trọng tại đây. Chết tiệt, còn tệ hơn cả cách loài mèo bị đối xử trên Trái Đất Thứ Hai. Ít ra, chúng mình không cần luật cấm ăn thịt mèo. Càng nghe mình càng bớt khó chịu vì phải ràng buộc với Boon bằng một sợi dây. Mình bắt đầu cảm thấy sợi dây xích này như một phao an toàn.
Con mèo áo đỏ, đang cùng đứng trên sân khấu với Ranjin, bước lên gần quan tổng trấn. Nó kính cẩn cúi đầu trước mèo già. Ranjin gật đầu như cho phép nó nói với đám đông.
Mình thì thầm:
- Ai đó?
- Tên ông ta là Timber. Một thành viên trong Hội Đồng Klee.
Timber, Ranjin, Boon, Seegen… Lại thêm một lãnh địa với những cái tên cụt ngủn. Hay thật. Biết bao cái tên cho đủ nếu không tên nào có họ.
Boon tiếp:
- Hội Đồng klee cố vấn cho tổng trấn. Nhưng mọi quyết định đều do tổng trấn.
Tốt. Từ những gì mình nghe cho đến lúc này, tổng trấn mèo già không muốn tuyên bố khai mạc mùa săn con người.
Timber bắt đầu lên tiếng:
- Hỡi toàn dân Leeandra! Rõ ràng là chúng ta đang ở trong một thời điểm rất khó khăn.
Con mèo to lớn nói với vẻ đầy tự tin. Lông nó màu nâu sậm với hàng ngàn đốm đen, giống một con báo. Bờm dài, cứ như đã được chải chuốt. Hình ảnh ấy là sao? Một con mèo rừng to lớn với mái tóc o bế mướt rượt? Thật lạ lùng.
- Không một ai trong chúng ta có mặt tại đây hôm nay muốn đi ngược lại thời gian, trở lại đường lối cổ lỗ của tổ tiên chúng ta. Chuyện săn bắt gar đã được đặt ra ngoài vòng pháp luật từ mấy thế hệ rồi. Gar trở thành sinh vật giá trị trong đời sống hiện nay của chúng ta. Không chỉ tại Leeandra này, mà trên khắp Eelong. Ngoài cung cấp lao động chân tay, chúng còn giúp bảo vệ khi chúng ta phải đi trên mặt đất trong rừng. Có những gar trở thành vật cưng, là thành viên của gia đình.
Con mèo đốm cứ làm như là những cún con nhõng nhẽo vậy. Những gì mình thấy cho đến lúc này, lại chẳng giống thế tí ti nào. Nhưng nếu bài diễn văn của con mèo này là để ngăn cản mèo săn bắt con người, chính là điều mình quan tâm, thì cứ để cho hắn huyên thuyên bằng thích.
Timber tiếp:
- Tuy nhiên, có những thời điểm mà mục đích cao cả phải nhường chỗ cho thực tế khắc nghiệt. Sản phẩm của các trang trại không còn có thể tiếp tục nuôi nổi dân số của cả klee và gar. Với mức độ này, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thiếu hụt lương thực trầm trọng. Chúng ta vẫn đang nỗ lực tìm những phương thức mới trong tăng gia sản xuất, nhưng thậm chí với những tiến bộ to lớn mà chúng ta đạt được, cũng vẫn không thể bắt kịp sự bùng nổ dân số của gar. Với những lý do đã trình bày, tôi đành phải nói lên sự thật: chúng ta sắp cạn kiệt lương thực.
Ui da! Bài nói chuyện của hắn đang chuyển sang hướng xấu.
- Một trong những điều đẹp đẽ của xã hội chúng ta là: chúng ta hoan nghênh tự do và tranh luận công khai. Chúng ta được khuyến khích phản kháng các cấp lãnh đạo trong tinh thần xây dựng. Đó là điều đã tạo Leeandra thành một thành phố vững mạnh nhất của Eelong. Tôi tìn chắc tất cả chúng ta đều mong muốn điều đó tồn tại. Đó là lý do vì sao tôi phản kháng ý kiến của quan tổng trấn tôn kính của chúng ta.
Giọng hắn sôi nổi dần, lôi cuốn cử toạ nhiệt tình hăng hái theo. Mình không còn cảm tình với con mèo Timber này nữa.
Hắn lại tiếp tục:
- Dù việc để mắt đến những lý tưởng cao thượng hơn của chúng ta đến đâu, thì mục đích cao quý không thể được coi trọng hơn sự sống còn của chính chúng ta được.
Đám đông ồ lên hoan hô. Timber đang rút hết nghị lực của họ. Tình hình có vẻ rất đáng lo. Mình vã mồ hôi.
- Tôi không thể ngồi trơ trơ, nhìn con cháu chúng ta đói khổ, để cho những con vật hèn kém ních căng bụng được.
Tiếng hoan hô rầm rầm. Dư luận quần chúng đã ngả về Timber. Là một gar độc nhất trong phòng, mình cảm thấy bất an. Mình liếc nhìn Boon, nó không nhìn lại mình. Mình nhìn tổng trấn Ranjin. Quan mèo già đứng như trời trồng. Hình như lão không có vẻ tức giận. Nhưng thật tình mình hoàn toàn không thể biết một con mèo giận trông như thế nào. Rít lên? Hai tai cúp ra sau?
- Đây là lý do hôm nay tôi cam kết với tất cả: tôi sẽ dùng mọi ảnh hưởng hèn mọn của mình có được trong Hội Đồng Klee, để thu hồi Sắc lệnh bốn mươi sáu, cho đến khi chúng ta nghĩ được cách tăng nguồn thực phẩm. Hỡi dân chúng Leeandra, tôi tin, đây là một sự chọn lựa đơn giản. Nếu vì sự sống của dòng giống chúng ta, tôi tuyên bố: Hãy cho phép ăn thịt gar thoải mái!
Ui da. Đám đông nhảy cỡn lên, vỗ tay tán thưởng như hoá rồ. Y hệt một hội nghị chính trị trên màn ảnh truyền hình. Mình tưởng sắp thấy bong bóng tá lả bay từ trên trần xuống. Ruột gan mình nhộn nhạo lên. Trong mấy phút ngắn ngủi, mình đi từ bị làm nhục vì phải xích tay, đến hiểu biết là klee coi gar không bằng con chuột chù, rồi đến nỗi sợ gar bị săn bắt… mà, dù muốn hay không, mình là một gar. Mình nhìn lên sân khấu để xem phản ứng của Ranjin đối với bài phát biểu của Timber ra sao. Những gì nhìn thấy làm máu mình đóng băng luôn.
Tất cả klee trong hội trường đứng dậy, vừa giậm chân vừa vỗ tay. Trên sân khấu, hội đồng áo đỏ cũng đứng dậy hết, điềm tĩnh bàn bạc với Ranjin. Họ không tỏ ra bực bội hay can dự vào sự phấn khích lúc này. Nhưng đó không phải là điều làm mình chú ý. Mắt mình hướng vào con mèo to lớn tên Timber. Mình tưởng sẽ thấy hắn đứng sát sân khấu, vung vẩy hai tay, thúc giục đám đông. Nhưng không. Con mèo này đứng tách biệt một mình. Không hướng về phía Hội Đồng Klee, không hướng về đám đông.
Nó đang nhìn thẳng vào mình.
Ánh mắt nó quyết liệt, lạnh lùng, như một con thú đã xác định đúng con mồi.
Mình bảo Boon:
- Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.
- Chờ cho mọi thứ lắng dịu xuống đã
Mình la lên:
- Không. Phải đi ngay!
Mình giật mạnh dây xích, kéo Boon về phía cửa. Boon vội nhảy lên phía trước mình. Chắc nó không muốn ai nhìn thấy bị một gar dắt đi. Không thành vấn đề. Điều quan trọng là phải ra khỏi nơi này gấp. Qua được nửa đường căn phòng rộng, một đám klee ào đến trước mặt tụi mình, vui vẻ cười đùa.
Một con mèo – đúng là con đã rượt đuổi con quái quig trong cái cây có ống dẫn- kêu lên:
- Boon! Cậu trở lại đúng lúc đó.
- Bây giờ không chuyện trò gì được đâu.
Boon nói rồi cố kéo mình qua đám đông
- Nhưng đây là lịch sử.
Con mèo kia vừa nói vừa nắm Boon, kéo vào đám đông. Boon cố thoát ra, nhưng mấy con mèo không để nó đi. Boon phân trần:
- Tớ phải đưa gar của tớ…
- Quên nó đi.
Một con mèo bảo. Rồi giật sợi xích khỏi tay Boon, nó buộc vào một chấn song bên vách. Xong xuôi nó cười lớn, nói với Boon:
- Nó sẽ vẫn còn ở đây khi cậu trở lại nếu… nó may mắn.
Đám mèo kéo Boon vào đám đông. Boon liếc lại mình, bất lực. Nó bị cuốn vào một đám đông ồn ào, lộn xộn toàn lông và râu mèo. Còn lại một mình, mình kẹt trong căn phòng đầy những con mèo đang mê mẩn vì được ăn thịt người. Tình hình chưa đủ xấu, một chuyện làm mình lo ngại hơn.
Mình nghe tiếng trước khi thấy hắn:
- Chúc mừng tới Eelong, Pendragon. Ta tin là mi đã thưởng thức màn trình diễn của ta.