Lúc ra cửa, y tá trưởng chỉ thấy cô hai má ửng hồng, cũng không biết rõ bên trong vừa mới xảy ra chuyện gì.
Được rồi, thật ra thì cô cũng không dám tự nhận mình “kinh nghiệm phong phú” như vậy, mấy cái thứ nhìn một hồi là đau mắt hột gì gì đó trong truyền thuyết cô cũng chỉ mới nhìn thấy tiêu bản* trong phòng thí nghiệm, vật còn sống vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô cũng thừa nhận, hình như cô đang khi dễ “người tàn tật”. Nhưng mà, nhìn thấy Tả Thần An vung tay ném vỡ đồ đạc lung tung như vậy, anh chính là cần được khi dễ.
Năm năm đã trôi qua, hình ảnh này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ đều rõ ràng như vậy, tựa như mỗi lần nhớ tới anh là một lần khơi dậy nỗi nhớ nhung day dứt, chưa bao giờ phai nhạt.
Giống như hiện tại, mỗi cái phình má, híp mắt, ngủ gật hay nét cười trên mặt lại đẹp lại dịu dàng như vậy.
Không biết cô đã thiếp đi bao lâu, đột nhiên có một vật gì đó rất mềm mại chọc nhẹ bàn tay cô đồng thời một giọng nói rất nhỏ cũng vang lên: “Chị là ai vậy?”
Cô giật mình tỉnh lại, phát hiện tiểu công chúa nằm trên giường đang mở đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn cô, trong suốt như mặt hồ, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác vô cùng mềm mại.
Cô thích trẻ nhỏ, nhất là từ sau khi mất đi mất đi đứa con của mình.
Cô không nhịn được nở ra một nụ cười nhu hòa, cầm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô bé: “Chị tới để chăm sóc em.”
“Chị thật tốt.” Những đứa trẻ nhà họ Tả đều rất lễ phép.
Chị? Trông cô còn trẻ như vậy sao? Nhớ tới Tả Thần An chính là cậu của cô bé chợt cảm thấy buồn cười, vậy hai người bọn họ không phải là không cùng trang lứa sao.
“Y Thần bảo bối vừa gọi cô ấy là gì? Một giọng nói đột ngột vang lên từ sau lưng.
“Là chị ạ.” Y Thần nhìn ra cửa, vẻ mặt của cậu hình như có chút khó coi, mình gọi không đúng sao? Nhưng nhìn chị ấy có vẻ còn rất trẻ mà.
“Có chị nào già như vậy sao? Phải gọi là cô mới đúng.” Tả Thần An nhíu mày.
Y Thần đảo đảo mắt, “Không muốn!”
“Tại sao?” Đối với Y Thần, Tả Thần An không có cách nào nổi giận được.
Y Thần nhìn anh, lại đảo mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, có chút sợ hãi nói: “Nhìn cậu đứng gần chị ấy già như vậy, nếu gọi chị ấy là cô, vậy cháu phải gọi cậu là ông sao? Cháu không muốn…Cháu thích gọi cậu cơ!”
Cô bé vươn tay về phía Tả Thần An, muốn anh bế lên.
Hạ Vãn Lộ lắng nghe cuộc đối thoại của hai người không nhịn được nữa cũng phải bật cười, cô ôm lấy Y Thần hôn một cái, thiên sứ nhỏ này thật quá đáng yêu mà.
Trái lại, vẻ mặt của Tả Thần An lại như mắc nghẹn, cuối cùng không thể thốt lên lời nào, nhìn anh già đến vậy sao? Ánh mắt anh chăm chú ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của Hạ Vãn Lộ, ngọt ngào tựa như đóa hoa nở mùa xuân.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Đối với mỗi bệnh nhân cô đều như vậy sao? Động một chút là hôn?”
Thân thể cô cứng đờ, lời kịch này nghe sao quá quen thuộc.
Năm năm trước, kể từ ngày cô tiêm được cho anh, hình như anh cũng ngoan không ít. Chỉ có điều, bất kể lúc nào cần người giúp đỡ, dù là kiểm tra, ăn uống hay là tiêm thuốc, anh cũng đều chỉ đích danh cô.
Anh cũng từng hỏi cô như vậy, đối với mỗi bệnh nhân cô đều như vậy sao? Động một chút là cởi quần?
__________
*Tiêu bản: là các mô hình giống người thật hoặc xác người chết được hiến tặng đem ướp lạnh trong phòng thí nghiệm để những người chuyên nghiên cứu về cơ thể người như bác sĩ, nhà nhân chủng học…tiến hành thí nghiệm.
Chương 20: Cậu có đẹp trai không?
Những lời thoại quen thuộc khiến trái tim cô đập nhanh một nhịp, Thần An, Thần An, anh là muốn ám chỉ điều gì sao?
Cô lập tức quay đầu lại, muốn nhìn vào mắt anh tìm kiếm một nét mờ ám quen thuộc. Nhưng mà, đập vào mắt cô chỉ có cặp mắt trong suốt ấy, đôi mắt đen thăm thẳm, lạnh nhạt và xa cách.
Ánh mắt anh cực kỳ cuốn hút.
Khóe mắt nhỏ rất rõ nét, đường nét giống như được điêu khắc, đẹp đến nỗi con gái cũng phải ghen tỵ, khóe mắt khẽ giương lên cộng với đôi mày kiếm hơi xếch khiến cho ánh mắt nhàn nhạt bi thương của anh có thêm vài phần anh khí, hàng mi cong đầy quyến rũ, ánh mắt thăm thẳm như đại dương, tất cả như muốn hút cô rơi vào trong đó.
Anh ở trước mặt, vẫn là Tả Thần An.
Nhưng mà, đã không còn là anh của năm đó nữa…
Tả Thần An của năm đó, không có được ánh mắt như bây giờ. Khi đó, trong đôi mắt của anh chỉ có sự xao động, mê man cùng sợ hãi.
Có phải sự xao động, mê man cùng sợ hãi ấy mới chính là thứ khiến cô động lòng?
Cô không biết…
Chỉ biết rằng, anh khi đó chẳng nhìn thấy gì, thứ duy nhất mà anh nhìn thấy chỉ có cô.
Anh nói, mặc dù đôi mắt của anh không nhìn thấy, nhưng trái tim của anh lại nhìn thấy được, cho nên, trong thế giới của anh chỉ thấy cô.
Giờ thì sao? Anh thấy được toàn bộ thế giới, nhưng thứ duy nhất anh không nhìn thấy lại chỉ có cô.
“Chị à, chị đang nhìn cậu của em sao, có phải cậu ấy rất đẹp trai không?” Một giọng nói non nớt chợt cất lên.
Suy nghĩ của cô bị cắt đứt, khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng. Cô vội vàng cúi đầu, đúng lúc bắt gặp nụ cười nghịch ngợm của Y Thần, càng lúng túng, “Đâu…đâu có? Chị mới không nhìn…”
Cô bé vẫn rất hưng phấn: “ Không sao! Cậu ấy đi tới đâu cũng có rất nhiều chị gái nhìn theo. Cậu ấy thực sự rất đẹp trai! Những người bạn ở nhà trẻ của em cũng nói như vậy.”
Vẻ mặt của cô bé vô cùng kiêu ngạo, đôi mắt to tròn lấp lánh.
Cô không biết trốn vào chỗ nào, đành đỏ mặt ra đòn sát thủ: “Nhóc con! Đừng nói linh tinh nữa! Phải rút kim rồi.”
“A…Em không muốn đâu! Sẽ rất đau! Cậu à!” Y Thần vừa nói vừa khóc lớn, vươn cánh tay đòi cậu tới bế mình.
Sự lạnh nhạt trong mắt Tả Thần an thoáng chốc tan biến, thay vào đó là nét mặt dịu dàng, vươn tay ôm lấy Y Thần, vẻ mặt ấy khiến cô thất thần đến nỗi quên cả việc phải rút kim ra. Sự dịu dàng ấy, cô cũng từng nhận được, Thần An, anh còn nhớ không?”
“Y Thần bảo bối ngoan, cô ấy rút sẽ không bị đau.” Tả Thần An ôm Y Thần ngồi xuống mép giường, vừa hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vừa dụ dỗ: “Nghe lời nào, cậu chưa bao giờ gạt cháu phải không?”
Y Thần suy nghĩ một lát, hình như cậu chưa bao giờ gạt cô bé thật, lập tức nín khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh cải chính: “Cậu à, là chị chứ!”
Mày anh nhướng lên, có vẻ như không đồng ý nhưng vẫn đành phải nói: “Được rồi, là chị.”
“Chị à, không đau thật sao?” Y Thần vẫn không yên lòng, quay đầu lại hỏi cô lần nữa.
Cô đang ngẩn người đột nhiên hồi tỉnh, nở nụ cười gượng gạo: “Sẽ không đau.”
“Được, vậy chúng ta đánh cược! Nếu đúng là không đau em sẽ…em sẽ để chị nhìn cậu ấy mỗi ngày.” Lời nói của cô bé cực kỳ nghiêm túc.
“Y Thần!” Tả Thần An nhíu mày, đây là đánh cược kiểu gì đây? Anh chính là tiền đánh cược?
“Ai muốn nhìn cậu của em chứ.” Cô vừa xấu hổ vừa cảm thấy rất buồn cười.
Cô bé chau mũi: “Vừa rồi chị đã nhìn chăm chú đấy thôi. Mẹ em nói, người nào nói dối lỗ mũi sẽ dài ra, chị không thể nói dối nha.”