• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Một ngôi nhà, một con người


Cô bé này, khả năng quan sát nhạy bén không phải bình thường nha.


Cô luống cuống, lén nhìn xem nét mặt của Tả Thần An, lại thấy anh cũng đang nhìn mình, nét mặt hờ hững, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng như nước, cô không thấy được gì từ đôi mắt ấy.


Cô càng thêm luống cuống, nhịp tim đập rối loạn, vội vàng giả bộ như đang cúi đầu rút tiêm cho Y Thần, trong lòng lại không ngừng thầm mắng chính mình: “Hạ Vãn Lộ! Cô thật không có tiền đồ! Đem trái tim đó nén lại cho tôi! Không có gì đừng có đập loạn lên nữa! Năm đó lúc cởi quần anh ta cũng chưa từng đập như vậy nha.”


“Xong rồi!” Cô dùng miếng bông lạnh ấn nhẹ lên cánh tay Y Thần, lại giao lại cho Tả Thần An, “Giữ cho cô bé.”


Trong lúc giao nhận, đầu ngón tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau, ngón tay của anh thon dài, trắng nõn, cảm giác mát lạnh cứ thế truyền đến ngón tay cô, lập tức truyền thẳng vào tim khiến cô chợt run lên, mặt cũng nóng dần lên.


“Chị à, đúng là không đau thật, chị có thể nhìn cậu ấy mỗi ngày rồi.” Y Thần ngẩng đầu vui vẻ tuyên bố, sau đó lại giống như phát hiện được đại lục mới cười hì hì: “Chị à, mặt chị sao lại đỏ như vậy?”


“Chị…hơi nóng…” Cô muốn chết rồi, cô và cô bé này không phải là trời sinh bát tự xung khắc chứ.


Nhưng mà, cô bé này lại quá thông minh, lập tức vạch trần cô: “Chị à, có phải vì chị mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu ấy nên mới đỏ mặt? Nhất định là vậy rồi! Chị Như Ý mỗi lần nhìn thấy cậu cũng đỏ mặt, đúng rồi, bà nội nói không thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ nhỏ.”


“Y Thần!” Tả Thần An lên tiếng cắt đứt lời cô bé, lúc này giọng nói có chút nghiêm nghị.


Y Thần lè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.


Trong lòng Hạ Vãn Lộ đột nhiên trầm xuống, chỉ vì câu nói kia của Y Thần, không thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ nhỏ.


Trong lòng cô giống như có một tảng đá đè nặng lên, cực kỳ khó chịu. Cô cố gắng cười gượng một tiếng, lập tức thu dọn mấy vật dụng vừa dùng xong: “Y Thần cần nghỉ ngơi một lúc nữa mới có thể cử động, tôi vào toilet một lát, chỉ là rửa tay thôi.”


Mặc dù trong lòng có chút rối ren nhưng cô vẫn nhớ được, những gia đình giống như Tả gia vốn không thích phòng ngủ hay là toilet bị người khác dùng tới, cho nên cô đặc biệt nhấn mạnh mình chỉ là rửa tay.


Thật ra thì, cô không cần rửa tay, cô chỉ muốn vào một phòng kín để hít thở một lát mà thôi.


Sau khi đóng cửa phòng, cô lập tức chạy tới bồn rửa mặt, mở vòi sen, cúi đầu, vốc từng vốc nước lạnh hắt vào mặt mình, muốn dùng sự lạnh lẽo của nó để chế ngự lửa lòng đang từ từ nổi lên sau năm năm bình lặng.


Năm năm trước, đã có người muốn cô rời đi không bao giờ trở lại, nhưng mà, cô đã trở lại rồi. Tha phương đất khách, mười tháng mang thai, rồi sau đó mất đi đứa con đầu tiên, cô lại quay về lần nữa.


Cô thích ngôi nhà này, bởi vì ở đây có một người.


Cô không cần thấy anh mỗi ngày, cũng không cần anh nhớ tới, điều cô muốn, chỉ là gần anh hơn một chút, cùng anh hít thở chung một bầu không khí, như chỉ cần như vậy cũng thỏa mãn lắm rồi.


Cô chưa từng bỏ qua mỗi tin tức về anh.


Cô biết bút danh của anh gọi là Tế Hạ, cô biết công ty của anh, biết sự thành công của anh, cô cũng biết, anh có rất nhiều bạn gái tin đồn.


Cô vẫn cho rằng, lí trí của cô đã đủ cứng rắn, cứng rắn đến mức có thể ngẩng đầu chúc phúc cho anh, nhưng chưa từng nghĩ tới một từ “mợ nhỏ” lại khiến cho lí trí của cô hoàn toàn tan rã…





Chương 22: Cô bảo mẫu nhỏ


“Thần An! Thần An!”


Từ bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, thần kinh của cô trở nên cẳng thẳng, giọng nói này hình như là của mẹ Thần An – Tiêu Hàn. Người phụ nữ đoan trang cao quý ấy, nếu để bà phát hiện ra cô xuất hiện ở Tả gia thêm lần nữa sẽ thế nào đây?


Cô nín thở.


Chỉ nghe thấy giọng nói có vẻ gấp gáp của Tiêu Hàn: “Thần An, ông ngoại con bệnh cũ lại tái phát, mẹ và ba con phải về đó xem thế nào, mấy hôm nay chị gái và anh rể con cũng không ở Bắc Kinh, có lẽ con phải chăm sóc Y Thần thêm mấy ngày. Cũng may Hạo Nhiên đã được gửi đến nhà bà nội ở Tống gia, nếu không hai đứa bé mà ở một chỗ náo loạn thì con cũng không quản được.”


“Vâng, ông ngoại…không có gì nghiêm trọng chứ?” Anh hỏi.


“Mẹ cũng không biết thế nào, vừa mới nhận được điện thoại, đến đó rồi sẽ gọi điện báo cho con biết. Xe cũng chuẩn bị xong rồi, mẹ đi trước! Y Thần, ngoan ngoãn, nhớ nghe lời cậu, biết chưa?” Tiêu Hàn vội vã dặn dò xong liền ra cửa.


Hạ Vãn Lộ đang núp mình ở trong toilet cũng thở phào nhẹ nhõm, theo như lời Tiêu Hàn nói thì mấy ngày tới ở Tả gia sẽ không còn ai khác, cô có thể không cần lo lắng chuyện kia nữa.


Không không không! Thần kinh mới vừa thả lỏng xuống của cô lại lập tức căng thẳng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu chỉ còn lại cô cùng với Tả Thần An và Y Thần đây?


Nhưng mà, sự thật chứng minh, cô lo lắng hơi nhiều rồi.


Trong ba ngày tiếp đó, Tả Thân An cũng không có hành động gì đặc biệt. Trong mắt anh, cô giống như một người ý tá hết sức bình thường kiêm chức bảo mẫu ba ngày mà thôi, chỉ là người được anh mời đến để chăm sóc cô công chúa nhỏ nhà họ Tả.


Cô tiêm thuốc cho Y Thần, cho cô bé uống thuốc, giúp cô bé tắm rửa rồi ăn cơm, ngay cả việc kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ cũng là cô làm.


Mặc dù cô chỉ là y tá hợp đồng nhưng cô cũng phải đi làm đấy. Nhưng lúc cô đề cập tới chuyện này thì Tả Tam thiếu chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi nói: “Tôi đã nói chuyện với trưởng khoa các cô rồi, cứu sống bệnh nhân chính là thiên chức của các cô, làm ở đâu thì cũng là đi làm. Hơn nữa, tôi sẽ trả cô gấp đôi tiền lương bình thường.”


Cô chỉ có thể im lặng chấp nhận.


Thời nay, kẻ có tiền chính là đại gia!


Huống chi, ở cái thành Bắc Kinh này, Tả Tam thiếu chính là đại gia trong số đại gia. Nhìn dáng vẻ đại gia của anh, trong khi cô đang cố chịu đựng để hoàn thành công việc của một bảo mẫu, anh lại ngồi bắt chéo hai chân lên bàn, tay cầm cuốn tạp chí, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, đúng là cái bộ dáng địa chủ giám sát người làm nha.


Chỉ là, cô ngược lại cũng rất thích Y Thần, cô bé này không chỉ có vẻ bề ngoài xinh xắn mà tính tình cũng cực kỳ khéo léo, đáng yêu, chẳng bù cho cậu cô bé, tính cách xấu xa, gàn dở.


Cô và Y Thần giống như cũng rất có duyên, cô bé đặc biệt thích bám cô, cứ đòi cô kể chuyện cổ tích cho cô bé.


Ba ngày sau, sức khỏe của Y Thần cũng bình phục hẳn. Kỷ Tử Ngang vội vàng tới kiểm tra lại, sau khi xác nhận không cần tiêm nữa mới để lại một ít thuốc, nói với Tả Thần An cứ theo đơn thuốc mà dùng là được.


Lúc này, Hạ Vãn Lộ mới hoàn toàn thở phào một cái, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.


Nhưng không ngờ, Y Thần lại cực kỳ không muốn rời xa cô, cô bé cứ níu chặt tay cô rồi nói: “Chị à, chị đừng đi được không?”


“Chuyện này…chị còn phải đi làm.” Cô không dám nhìn đi chỗ khác, cứ có cảm giác giống như có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt cô cũng nóng dần lên.


“Chị à, nếu chị đi rồi, sẽ không có ai kể chuyện cổ tích cho em nghe nữa.” Cô bé tỏ vẻ rất khổ sở, bĩu bĩu môi, dáng vẻ lưu luyến như không muốn rời.


Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô bé xinh đẹp đáng yêu tựa như một nàng công chúa, lẽ ra phải được mọi người cưng chiều chứ không phải lạnh nhạt như vậy mới phải. “Bình thường không có ai kể chuyện cổ tích cho em sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK