• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Em là đôi mắt của anh


Anh nhẹ nhàng đệm đàn, cô chậm rãi hát. Cô từng khát khao cuộc sống của mình cứ từ từ trôi qua như vậy, trong sự hài hòa giữa những tiếng đàn và giọng hát nhẹ nhàng, thế giới xung quanh dù thế nào cũng không còn quan trọng, điều quan trọng nhất là cô có anh, thế là đủ.


Cho tới hôm nay, khi cô đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng, nước mắt đã thấm ướt đầy gối. Giấc mộng hôm qua vẫn như vậy, cô hiểu ra rằng, hình ảnh của anh đã ăn sâu bén rễ trong lòng cô không thể nào nhổ đi được. Năm năm thời gian lắng đọng chẳng những không khiến tình yêu mất đi mà ngược lại càng thêm sâu đậm, càng mãnh liệt hơn.


Lúc cô tỉnh dậy đã không thấy Hiểu Thần bên cạnh, có lẽ con bé quay lại trường học rồi. Cô ngơ ngác tựa như còn đắm chìm trong mộng, chỉ cảm thấy mí mắt của mình sưng vù đến khó chịu. Cuối cùng cô đành tự mình xuống giường để soi gương, nhìn thấy mắt mình sưng lên như hột đào. Chẳng lẽ ngay cả nằm mơ cũng khóc đến thương tâm như vậy?


Tên bàn ăn có sẵn bữa sáng do Hiểu Thần chuẩn bị và một mảnh giấy.


Cô cầm lên nhìn, tờ giấy viết: chị, những năm này đã khiến chị cực khổ rồi. Em nhất định sẽ cố gắng không để chị phải chịu khổ, không cần phải khóc nữa. Chị à, đáp ứng em, từ nay về sau đừng bao giờ khóc nữa được không?


Cô cầm tờ giấy trong tay, cảm thấy vừa ấm áp vừa cha xót, nước mắt không nhịn được lại rớt xuống như mưa.


Thì ra Hiểu Thần cũng nhìn thấy mình khóc trong mộng?


Không phải, cô khóc không phải vì khổ sở mà bởi vì…là bởi vì cô nhớ.


Nhớ nhung là một việc hạnh phúc nhưng nhiều khi cũng rất khổ sở.


Thần An, Thần An! Trong năm năm, liệu có lúc nào anh cũng chợt thấy đau khổ như vậy vì nhớ đến em?


Tiếng đồng hồ báo thức tút tút vang lên nhắc nhở cô sắp đến giờ làm việc. Cô vội vàng rửa mặt, ăn xong bữa sáng Hiểu Thần để lại rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà.


Buổi sáng, trên xe buýt người người chen chúc, cô bị chen lấn đến nghẹt thở, mặt cứ dán chặt vào cửa kính đến nỗi không thể nào nhúc nhích được.


Trên tuyến đường đến bệnh viện phải đi qua một tiệm áo cưới rất lớn. Lúc đi ngang qua chỗ này, cô sẽ thường nhìn những bộ váy cưới xinh đẹp mỹ lệ đến thất thần. Cô cũng từng mơ tưởng qua có một ngày sẽ được mặc lên mình một bộ váy cưới như vậy. Có người con gái nào khi yêu lại không khát vọng được cùng người mình yêu tiến vào lễ đường của đám cưới? Nhưng mà, đối với cô cuối cùng cũng chỉ là sự tiếc nuối.


Không! Cũng không hẳn như vậy!


Cô và Thần An đã từng cùng nhau cử hành hôn lễ, chẳng phải sao? Đó là một ngày chỉ có trăng sao làm chứng, trời đất chứng giám. Ngày đó, cô vĩnh viễn cũng không thể quên.


Đó là ngày cô chính thức tốt nghiệp. Vốn dĩ có nhà họ Tả sắp xếp nên cô hoàn toàn không phải tự mình đi đến trường học. Nhưng mà, bởi vì bạn học gọi điện tới nên dù thế nào cô cũng muốn tự mình nói lời tạm biệt với những bạn bè cùng học mấy năm, cũng là từ biệt với thầy cô giáo.


Vì vậy, cô xin phép nhà họ Tả được nghỉ một ngày để đến trường đại học.


Vốn dĩ muốn cùng thầy cô và bạn học ăn xong bữa tiệc liên hoan rồi trở về nhà họ Tả nhưng các bạn học lại ép cô ở lại cùng đến KTV* hát hò. Cô không thể từ chối nên đành phải đi theo.


Lúc đó đã là hơn chín giờ tối, sau khi đến được KTV, cô muốn gọi điện về báo một tiếng nên quyết định đi cuối cùng, đứng ở hành lang bấm số điện thoại của nhà họ Tả.


Người nghe điện thoại dĩ nhiên không phải là Tả Thần An mà là người giúp việc của nhà họ Tả.


“Dì à, cháu là Tiểu Hạ, cháu…” Cô còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã cúp.


Đúng lúc bạn học thấy cô mãi không vào nên chạy ra túm lấy cổ cô kéo thẳng vào trong. Trong phòng khí thế sục sôi, bầu không khí tăng vọt khiến cô cũng bị lây nhiễm, nhanh chóng gia nhập vào tập thể nên nhất thời quên mất cuộc gọi ban nãy.





Chương 46: Em là đôi mắt của anh


Vì là buổi tiệc chia tay nên đêm đó mọi người đều chơi rất “high”*, đợi đến khi Hạ Vãn Lộ nghĩ tới thời gian không còn sớm thì đã là đêm khuya.


Cô thầm nghĩ hỏng bét, vội vàng mượn điện thoại của bạn học để ra ngoài gọi điện về nhà. Khi điện thoại vừa thông, cô đang định mở miệng nói chuyện thì nghe giọng nói đầy lo lắng ở đầu bên kia của dì giúp việc, “Tiểu Hạ à! Rốt cuộc cháu làm sao vậy? Ở nhà rối loạn hết lên rồi đây này!”


“Sao vậy ạ?” Cô còn tưởng rằng Tả Tam thiếu thấy cô về muộn nên lại bộc phát bản tính đại thiếu gia.


“Tối muộn như vậy, cháu gọi điện thoại về cũng không nói gì, gọi lại mãi không được nên Thần An lo lắng cháu xảy ra chuyện gì. Đợi mãi không thấy cháu trở về nên cậu ấy đã gọi tài xế cùng ra ngoài tìm cháu rồi. Ông bà chủ vừa về cũng rất lo lắng, bây giờ mọi người trong nhà đều ra ngoài đi tìm cậu ấy hết rồi.”


Tả Tư Tuyền và Tiêu Hàn đều không phải là người coi trọng cấp bậc, tính tình đều rất ôn hòa, lúc ở nhà cũng không để cho ba đứa trẻ có đặc quyền gì nên vẫn để cho người giúp việc và tài xế gọi thẳng tên của con mình.


Hạ Vãn Lộ vừa nghe thấy lời này cũng hoàn toàn phát hoảng. Anh đi tìm cô? Anh chỉ là một người mù, sao lại tìm cô được.


Cô lập tức chạy vào trong phòng, đặt điện thoại xuống trả lại cho bạn học, ném lại một câu “Tớ có việc gấp phải về trước” rồi vội vã chạy ra khỏi KTV.


Nghĩ tới Tả Thần An cứ như vậy ra ngoài không có mục đích thì điểm đầu tiên sẽ đến nhất định là trường học, cô liền quyết định tìm kiếm một vòng ở vùng phụ cận xem có thể gặp được hay không. Kết quả đúng là gặp được, nhưng mà…


Đầu tiên cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, hình như là của nhà họ Tả, sau đó cô chạy nhanh tới gần thì thấy đúng là như vậy. Nhưng mà, mấy kẻ vây quanh chiếc xe này là sao? Bọn họ còn nhao nhao ầm ĩ, cười nhạo không ngừng, “Người mù! Người mù còn ăn mặc đẹp như vậy làm gì! Ha ha ha!”


Hai chữ “người mù” này đâm sâu vào lòng cô đau nhói. Cô chỉ hận mình không thể chạy đến nhanh hơn chút nữa.


Cuối cùng, khi cô chạy được đến chỗ mấy người này đã thấy Tả Thần An bị bọn chúng đè trên mặt đất, quần áo cũng bị lột ra chỉ chừa lại quần lót, thậm chí trên người anh còn có vài vết thương chảy máu.


Lòng cô giống như bị đánh mạnh một cái, cũng không biết lấy được dũng khí và sức lực ở đâu, liếc thấy có mấy vỏ chai bị vứt lại ở bên đường bèn nhặt lên rồi vọt tới quơ chai gào thét: “Cút! Cái lũ cặn bã này! Cút!”


Nhìn cách ăn mặc của bọn chúng cũng biết được đây là bọn côn đồ nhưng lúc này cô lại không cảm thấy sợ hãi. Cô nhắm mắt lại cầm chai rượu quơ loạn xạ, cũng không biết đã đánh trúng được người nào, đánh thành cái bộ dạng gì, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn.


Những tên côn đồ kia dường như bị sự điên cuồng của cô làm cho chấn động nên lần lượt đứng nguyên tại chỗ ngây ngốc mà nhìn. Có người bị bể đầu chảy máu đành lấy tay che lại, mấy người còn lại vẫn nắm chặt quần áo và đồng hồ của Tả Thần An.


Cô thở phì phò, dùng chai rượu bị vỡ chỉ vào bọn họ, bởi vì vô cùng kích động lại nổi giận mà giọng nói cũng đặc biệt khàn khàn, “Để đồ vật xuống! Để lại tất cả cho tôi!”


Những người đó ngơ ngác, đang chuẩn bị đặt xuống lại có người đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt biến sắc, mở miệng mắng: “CMD* nó! Con đàn bà thúi! Cùng nhau lột sạch nó cho tao!”


“Các người dám!” Tả Thần An vốn nằm trên mặt đất bỗng nhiên tỉnh ngộ.


Một gã côn đồ lộ ra nụ cười ác độc, “Có dám hay không mày cứ xem là biết. A, đúng rồi, mày chỉ là một thằng mù, sao có thể nhìn thấy được? Ha ha …”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK