Chương 19: Chuyến đi nguy hiểm
Trời gần trưa hôm sau, mọi người đã đến New Zealand, Hạ Tử Quyên vừa bước chân xuống khỏi máy bay thì xoa xoa cái bụng, nhìn anh:”Đi ăn trước rồi hả về biệt thự.”
Hạo Dương trợn mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, hỏi Hạo Phú:”Tôi không nghe lầm đúng không? Cô ấy mới vừa ăn trên máy bay xong luôn đó.”
Hạo Phú lắc đầu, khẳng định:”Không nghe lầm đâu.”
Dạ Thành Đông bật cười, lắc đầu chịu thua với cô, quay đầu nhìn Hạo Phú:
“Đi đến nhà hàng trước.”
Hạo Phú gật đầu:”Vâng.”
Chiếc xe Rolls – Royce lăn bánh đi đến nhà hàng, đến một nhà hàng sang trọng, bước vào phòng, Hạ Tử Quyên một lần nữa khiến cho bọn người Hạo Dương say sẫm mặt mày khi nghe cô gọi món, cô ngước mặt lên nhìn anh:”Anh ăn món gì?”
Dạ Thành Đông lắc đầu, anh đâu phải là cô anh ăn ở trên máy bay đã no lắm rồi, cô quay đầu sang nhìn Hạo Tư, Hạo Phú và Hạo Dương nhướng mày hỏi:
“Còn ba người có ăn không?”
Ba người các anh lắc đầu, cô cúi đầu tiếp tục gọi món, một lúc sau các món ăn cô gọi được dọn lên, cô không ngại ngùng cầm đũa lên ăn một cách ngon lành, Dạ Thành Đông nhìn thấy cô như thế đã quá quen rồi, còn bọn người Hạo Tư thì vẫn chưa thích ứng được nhìn thấy cô ăn khủng như thế ba người đổ cả mồ hôi hột.
Cánh cửa của căn phòng mở ra, sáu nhân viên phục vụ trên tay cầm dĩa thức ăn bước vào, Hạ Tử Quyên đang ăn thì ngẩn đầu lên, nhíu nhíu mày nói:
“Tôi đâu có gọi thêm đồ ăn đâu chứ?”
Hạo Tư, Hạo Dương cùng Hạo Phú nghe cô nói thế liền cảnh giác, tay sờ vào súng nhìn chăm chăm bọn họ, Dạ Thành Đông cũng liếc mắt sang nhìn sáu người họ, sáu người phục vụ ánh mắt thay đổi, đầy sát khí quăng đĩa thức ăn lấy súng ra nhắm vào các anh mà bắn, bọn người Hạo Phú nhanh chóng rút súng đáp trả, Dạ Thành Đông nhanh chân bước về phía cô, bảo vệ cho cô tay cũng cầm súng bắn vào bọn họ. Bốn người trong sáu người đã trúng đạn chết còn hai người kia thân thủ rất nhanh, kỹ thuật bắn rất giỏi khiến Hạo Dương trúng đạn ở cánh tay, Hạo Tư trúng đạn ở phần bụng.
Mày của cô cau lại, ánh mắt tràn ngập sự giận dữ dù nói như thế nào đi chăng nữa Hạo Tư cũng gọi cô là sư phụ, bọn người kia lại dám bắn Hạo Tư bị thương cô không thể bỏ qua cho bọn chúng được. Hạ Tử Quyên nhanh như chớp xuất hiện trước mặt hai người kia, mỗi tay của cô nắm lấy tay cầm súng của bọn họ bẻ ngược lên khiến họ đau điếng rơi súng xuống.
Cô đấm vào mặt hai người họ chỉ một cú đấm đã khiến hai người họ lảo đảo, trời đất quay cuồng, cô vòng qua sau hai người nắm lấy cổ áo nhấc bọn họ lên, anh cùng bọn người Hạo Phú nhìn thấy cảnh tưởng này mà trợn mắt, họ không ngờ là cô lại có sức mạnh đến như vậy.
Hai tay của cô nắm lấy cổ áo của hai người đàn ông to khỏe lắc lư họ như những con búp bê, giọng nói lạnh lẽo:”Nói! Ai sai khiến các người đến đây giết chúng tôi, nếu không nói thì đừng có trách tôi tàn nhẫn.”
Hai người kia vẫn cứng miệng không nói, do phòng cách âm nên những thuộc hạ bên ngoài của anh vẫn không biết bên trong xảy ra chuyện, đến khi Hạo Phú gọi thì bọn họ mới chạy vào, đem hai người kia đi, rồi dìu Hạo Tư cùng Hạo Dương đến bệnh viện, vừa mới bước vào xe thì phía sau có hai chiếc xe người trên hai chiếc xe ấy xả súng vào xe của anh.
Hạ Tử Quyên nhìn Hạo Tư cùng Hạo Dương đã không thể cầm cự được lâu liền hừ một tiếng đi lên ghế lái xe, đẩy Hạo Phú sang một bên, đạp ga tăng tốc chạy nhanh, hai chiếc xe phía sau đuổi theo cũng chạy nhanh hết cỡ.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy bọn họ đuổi theo, cô bật cười khinh thường:
“Định đua với chị đây à? Các cưng không có cửa đâu, chị phải cho các cưng biết thế nào là đối đầu với chị.”
Hạ Tử Quyên đạp ga chạy nhanh hơn, gần đến khúc cua vẫn chưa thấy cô có dấu hiệu giảm tốc độ lại, anh có chút lo lắng, nhíu mày nói với cô:”Hạ tiểu thư! Phía trước là khúc cua cô không giảm tốc độ lại sao?”
Cô vẫn im lặng như không nghe gì, ung dung lái xe, đến khúc cua cô bẻ lái điêu luyện, lết bánh rồi cô giảm tốc độ lại quay người lại xem hai chiếc xe kia, hai chiếc xe kia tông vào nhau, chiếc xe đầu bẻ lái không được dẫn đến xe bị lật ngang, rất thê thảm. Hạ Tử Quyên vẻ mặt tinh quái, chui đầu qua kính vẫy vẫy tay:”Bye. Mấy cưng còn non lắm.”
Cô quay lại trong xe, đạp ga chạy đến bệnh viện gần nhất, đến bệnh viện đã có người đứng đợi, đỡ Hạo Tư cùng Hạo Dương nằm lên băng ca, nhanh chóng đẩy vào phòng phẫu thuật, anh cùng cô, Hạo Phú cùng một số thuộc hạ đợi ở bên ngoài, Hạo Phú cùng những thuộc hạ của anh nét mặt lo lắng cho hai người, cô thấy vậy thì lên tiếng:”Không cần lo lắng, hai người họ không có chết đâu, hai người họ không trúng vào chỗ hiểm cũng không mất máu quá nhiều nên không sao đâu.”
Hạ Tử Quyên lúc nãy nhìn thấy bác sĩ phẫu thuật cho hai người, đó là bác sĩ có tay nghề rất giỏi, cô còn tinh mắt nhận ra bác sĩ ấy là người của Dạ Thành Đông nên cô đã bình tĩnh bây giờ càng bình tĩnh hơn, cô đứng dậy đi kiếm nước uống và một số đồ ăn vặt, trước khi đi cô cũng nói với anh một tiếng:”Tôi đi kiếm nước uống đây, có gì thì gọi cho tôi.”
Nói xong, cô rời đi, một số thuộc hạ của anh không biết cô làm nghề gì cũng như tính cách của cô nên khi thấy cô ung dung đi ăn uống trong khi Hạo Tư cùng Hạo Dương đang nằm trong phòng phẫu thuật trong lòng khó chịu, tức giận vô cùng, không thích cô.
Thời gian dần trôi qua, cánh cửa phòng phẫu thuật đã mở Hạo Phú nhanh chóng đi đến hỏi:”Thành Siêu! Hạo Tư cùng Hạo Dương sao rồi?”
Thành Siêu tháo khẩu trang ra, khẽ cười nói:”Đạn không trúng ngay chỗ hiểm, cũng không mất máu quá nhiều nên hai người họ không sao, mọi người yên tâm.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đám thuộc hạ của anh bỗng giật mình nhớ lại những lời nói của cô lúc nãy, lời của Thành Siêu y hệt như những lời của cô nói.
=======
Chương 20: Ấn tượng không tốt
Những thuộc hạ của anh hỏi Hạo Phú mới biết cô là bác sĩ nên mới biết tình trạng của Hạo Tư và Hạo Phú, Hạ Tử Quyên đi mua đồ ăn được một lúc thì quay trở về nhanh chóng tìm ra phòng bệnh, bước vào đặt túi trái cây lên bàn căn dặn:
“Khoảng hai tiếng nửa hai người họ tỉnh lại các người gọt trái cây cho họ ăn, tôi phải ngủ một lát đừng làm phiền tôi.”
Vừa nói xong, cô nằm xuống ghế sofa nhắm mắt ngủ, anh nhìn cô nhíu nhíu mày cô hoàn toàn xem anh như không khí, khi nói chuyện không hề kiêng dè, anh không biết rốt cuộc anh là lão đại hay cô là lão đại.
Thành Siêu nheo mắt nhìn Hạ Tử Quyên, quay người hỏi Hạo Phú:
“Cô gái này là ai vậy?”
Hạo Phú nói với giọng nhỏ vừa đủ nghe, nói với Thành Siêu:”Cô ấy là người phụ nữ của lão đại, tên là Hạ Tử Quyên.”
Thành Siêu cau mày, lặp lại tên cô:”Hạ Tử Quyên? Cô ta là bác sĩ?”
Hạo Phú gật đầu, hiếu kỳ hỏi:”Cậu cũng biết cô ấy sao?”
Thành Siêu khẽ gật đầu:”Tất nhiên rồi! Cô ta nổi tiếng là bác sĩ kì quái nhưng rất tài giỏi, trong giới không ai không nghe đến tên của cô ta.”
Hạo Phú khẽ cười, nói nhỏ với Thành Siêu:”Tôi nói cho cậu biết thêm một chuyện, cô ấy còn là nữ hoàng trong giới đua xe nữa đó. Aliyah.”
Thành Siêu liếc mắt nhìn cô nhếch môi cười nhẹ rồi quay sang nhìn Dạ Thành Đông thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần anh cũng không nói gì thêm. Trong lòng của Thành Siêu thật sự không hề thích cô chút nào, một chút thiện cảm cũng không có cô quá kiêu căng đi, không xem ai ra gì, anh thật sự mong Nghê Quân Dao mau chóng quay trở về để Dạ Thành Đông bỏ cô.
Hai tiếng trôi qua, quả thật như lời của Hạ Tử Quyên nói hai người họ đã tỉnh lại, Hạo Phú nhìn Hạo Tư cùng Hạo Dương, giọng nói vui mừng nhưng lời nói thì khác:”Tỉnh lại rồi sao? Tôi còn tưởng hai người toi mạng rồi chứ?”
Hạo Tư cùng Hạo Dương bật cười, Hạo Dương nhìn Thành Siêu cười nhẹ:
“Lâu rồi không gặp.”
Thành Siêu cười nhạt, cất giọng:”Lâu rồi không gặp, lần này tôi quay về không đi nữa.”
Hạo Tư khẽ nhếch môi, gật gù nhìn Thành Siêu, tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô giật mình mở mắt cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tên trên màn hình cô giật mình, ngồi bật dậy bước nhanh ra ngoài, mọi cử chỉ của cô đều thu vào tầm mắt của anh. Bên ngoài, cuộc gọi video, một chàng trai đôi mắt màu xanh lam rất đẹp, ngoại hình bắt mắt xuất hiện, cô cười hì hì vẫy tay chào:
“Chào anh Galvin!”
Galvin gương mặt nghiêm túc, băng lãnh:”Quyên Quyên! Clara ở cạnh em đúng không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó của anh, Hạ Tử Quyên có chút sợ, từ nhỏ tới lớn người khiến cô có cảm giác sợ chính là người này, một người vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng:”Hiện tại cậu ấy đang ở cùng Tiểu Băng, em có chút việc nên em hiện tại em đang ỏ New Zealand.”
“Em hãy gọi báo với Clara rằng Landonna sắp đến thành phố S rồi bảo em ấy coi chừng, anh gọi điện cho em ấy hoài không được kể cả Tiểu Băng cũng không gọi được nên anh mới gọi cho em.”
Cô mỉm cười gật đầu, thầm trách Bạch Nhã Băng cùng Clara tại sao lại không bắt máy để Galvin gọi cho cô, gương mặt của cô trở nên nghiêm túc:
“Anh ở đó bọn họ có ra tay với anh không?”
“Có một số lần thôi, chứ không ra tay lộ liễu như với Clara. À đúng rồi! Nghe nói em đã có bạn trai rồi, bữa nào cho anh xem mặt đi, không biết anh chàng đó như thế nào mà có thể khiến em động lòng.”
Nhắc đến Dạ Thành Đông là cô lại mỉm cười, gật đầu:”Được.”
Vừa nói chuyện xong với Galvin, cô liền gọi cho Clara, không để Clara nói cô đã nói trước:”Hai người ở bên đó làm gì mà Galvin gọi không bắt máy hả? Anh ấy mới vừa gọi điện cho tớ đó.”
Clara xem lại điện thoại của mình, mỉm cười hì hì:”Lúc nãy tớ sạc pin nên để trong phòng nên không nghe, mà anh tớ gọi có chuyện gì vậy?”
“Ladonna sắp đến thành phố S rồi đó, anh ấy bảo cậu cẩn thận.”
Một thuộc hạ của anh đi ngang qua thấy cô đang nói chuyện với Clara rồi đi vào phòng bệnh.
Tên thuộc hạ ấy bước vào, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa bước nhẹ đến nói:
“Lão đại! Hạ tiểu thư đang nói chuyện với bạn.”
Hạo Phú thay anh hỏi:”Là nam hay nữ?”
“Dạ là nữ.”
Anh không nói khẽ nhắm mắt, bên ngoài cô và Clara vẫn nói chuyện vui vẻ:
“Quyên Quyên! Cậu quan tâm, chăm sóc tớ như vậy nhiều lúc tớ cứ tưởng cậu là chị của tớ chứ không phải là ả Ladonna kia. Nói đến đây phải chi cậu là chị của tớ, em gái ruột của anh Galvin thì hay biết mấy.”
Hạ Tử Quyên bật cười:”Thôi đi cô nương, tớ không có muốn làm công chúa gì đâu làm bạn là được rồi tớ không muốn suốt ngày bị truy sát đâu.”
“Cậu làm công chúa không ai dám truy sát cậu đâu, ai mà dám dây vào cậu chứ?”
“Thôi được rồi tớ phải cúp máy đây.”
Dạ Thành Đông thấy cô bước vào, lạnh giọng hỏi:”Lúc nãy là ai đã gọi mà thấy em hốt hoảng quá vậy?”
Hạ Tử Quyên quay người ngồi xuống ghế, chân vắt chéo nhìn anh đáp:”Chẳng phải lúc nãy thuộc hạ của anh đã vào báo cho anh rồi sao? Anh còn giả vờ hỏi?”
Hạo Tư tròn mắt nhìn cô hỏi:”Sư phụ! Mùi của cậu ta mà cô cũng phân biệt được luôn sao?”
Hạ Tử Quyên nhìn sơ qua mọi người:”Tính cả tôi thì trong phòng này có tất cả là mười hai người tôi chỉ cần ngửi sơ ngang thôi là biết của ai rồi.”
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nhìn anh nói:”Hai cái tên ám sát anh, lúc anh đi tra hỏi thì nhớ kêu tôi đi cùng, tôi có cách khiến bọn họ khai ra ngay, các người đừng có mà hăm dọa bọn họ, bọn họ không sợ đâu.”
Dạ Thành Đông nhếch môi mỉm cười, nhìn cô:”Được! Sáng mai tôi sẽ dẫn em đến đó.”