• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Ai cũng có nỗi sợ riêng

Dạ Thành Đông không thể nhìn vào mắt của Hạ Tử Quyên, cố gắng giải thích:

“Quả thật là lúc đầu tôi chọn em là vì gương mặt của em có vài phần giống với Quân Dao nhưng…”

Hạ Tử Quyên trong lòng đau nhói, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, lạnh lùng nói:”Tôi nói cho anh biết gương mặt có vài phần giống thì đã sao? Nhân cách thối nát, tâm địa rắn độc tôi với cô ta không hề giống nhau, anh đừng bao giờ so sánh tôi với cô ta. Clara! Tiểu Băng! Tiểu Vũ! Chúng ta đi về thôi.”

Bốn người các cô quay người lạnh lùng rời đi, bước lên chiếc xe Rolls-Royce, Bạch Nhã Băng đánh lên cánh tay của Clara, hỏi:”Nè! Lúc nãy cậu nói có gương mặt giống là được rồi còn hỏi Quyên Quyên có quan hệ gì không là sao?”

Clara cười hì hì:”Tớ chỉ thuận miệng hỏi chơi vậy thôi mà, cô ta thì làm sao mà có thể có quan hệ gì với chị Quyên Quyên được chứ? Hoàng hậu Sarah chỉ có hai người con là anh Galvin và chị ấy làm gì còn có ai nữa chứ?”

Bạch Nhã Băng đột nhiên nét mặt nghiêm túc hỏi Hạ Tử Quyên:

“Quyên Quyên! Tớ hỏi cậu nguyên nhân cậu rời khỏi Dạ viên không chỉ đơn giản là Nghê Quân Dao quay về thôi đúng không?”

Hạ Tử Quyên mỉm cười gượng gạo, phủ nhận:”Làm gì có chứ! Không còn nguyên nhân nào nữa cả.”

“Nguyên nhân chính mà cậu rời đi chính là hiện tại cậu đang gặp nguy hiểm, Regina và Ladonna đang cố tìm cách giết chết cậu cậu là vì sợ anh ta bị liên lụy, sợ anh ta sẽ bị thương nên cậu mới rời xa, tránh xa anh ta ra đúng không?” Bạch Nhã Băng giọng nói đều đều cất lên.

Hạ Tử Quyên thở dài một cái, gương mặt buồn bã:”Đúng là không có chuyện gì có thể qua mắt được cậu, đúng như cậu nói quả thật tớ sợ anh ấy sẽ bị liên lụy, sợ Regina và Ladonna làm hại anh ấy.”

Tô Vũ thở dài, lắc đầu:”Chị suy nghĩ cho anh ta như vậy mà anh ta có bao giờ nghĩ đến cho chị đâu suốt ngày cứ Nghê Quân Dao, Nghê Quân Dao.”

Về đến Bạch gia, Hạ Tử Quyên đi thẳng lên phòng đóng chặt cửa lại nằm lên giường buồn bã, dưới lầu Tô Vũ cùng Bạch Nhã Băng và Clara ngồi xuống ghế thở dài nhìn nhau.

Tô Vũ chống cằm, thắc mắc hỏi:”Tại sao chị Quyên Quyên lại cứ đi thích Dạ Thành Đông kia chứ? Trong khi Thương ca tốt hơn gấp mấy lần, hi sinh cho chị ấy rất nhiều, làm cho chị ấy rất nhiều chuyện.”

Bạch Nhã Băng liền lên tiếng:”Cho dù Thương ca có tốt đến đâu, hi sinh đến mấy thì trong lòng của cậu ấy cũng chỉ có Dạ Thành Đông mà thôi cho dù Thương ca có tốt như thế nào thì anh ấy cũng không phải là Dạ Thành Đông.”

Buổi chiều dần ngả về đêm , đang nằm trên giường, không gian tĩnh mịch thì tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự tĩnh mịch ấy, bên kia Hạo Tư gấp gáp nói:

“Sư phụ! Tôi đang ở cửa hàng tiện lợi gần Bạch gia cô có thể ra đó gặp tôi một lát được không?”

“Được! Tôi sẽ ra đó ngay.” Cô không nhanh không chậm trả lời.

Hạ Tử Quyên bước xuống lầu, nhìn thấy Bạch Nhã Băng và Clara đang ngồi xem tivi cô đi ngang qua họ cũng báo với họ một tiếng:

“Tớ có chuyện phải đi ra ngoài một chút.”

Chưa đầy năm phút cô đã đứng trước cửa hàng tiện lợi, Hạo Tư vui vẻ chào cô rồi nói:”Sư phụ! Tôi có chuyện muốn nhờ cô.”

Cô nheo mắt nhìn anh hỏi:”Chuyện gì?”

Hạo Tư lấy ra một tấm vé xem phim đưa cho cô:”Sư phụ! Tôi nhờ cô thay tôi đi xem phim cùng Tiểu Vũ, tôi định lấy cơ hội này để làm lành với cô ấy nhưng bây giờ tôi có việc gấp cần phải giải quyết nên không thể đi được. Cô giúp tôi nha.”

Hạ Tử Quyên cầm lấy vé xem phim gật nhẹ đầu đồng ý, Hạo Tư vui vẻ lập tức chở cô đến rạp chiếu phim. Đến rạp chiếu phim, cô vừa bước xuống xe thì Hạo Tư ngay lập tức chạy đi.

Cô đứng đó đợi thì nhìn thấy Dạ Thành Đông đi đến, anh hiếu kì hỏi cô:

“Tại sao em lại ở đây? Đi xem phim với bạn sao?”

Hạ Tử Quyên bề ngoài lạnh lùng đáp lại anh:”Tôi đi xem phim với Tiểu Vũ, Hạo Tư nhờ tôi đi thay.”

“Hạo Tư?” Dạ Thành Đông đột nhiên hét lớn, tròn mắt nhìn cô.

Hạ Tử Quyên gật đầu, Dạ Thành Đông ngay lập tức nói:”Hạo Tư cũng nhờ tôi đem vé này đến đưa cho Hạo Phú nói rằng hôm nay cậu ta đi hẹn hò với bạn gái không thể đi xem phim với Hạo Phú được.”

“Thì ra anh ta muốn tôi và anh cùng nhau đi xem phim, mà anh cũng ngốc thật anh nghĩ làm sao mà có thể tin Hạo Tư cùng Hạo Phú đi xem phim chứ? Bọn hai người họ có gian tình à?”

Dạ Thành Đông khẽ gật đầu, thảnh nhiên đáp lại:”Nếu không phải nghe cậu ta nói là có bạn gái thì tôi cũng đã tin hai người bọn họ có gian tình với nhau rồi, tôi còn định ủng hộ kêu bọn họ hãy công khai nữa kìa.”

Nghe anh nói mà cô muốn choáng váng, cô không ngờ là anh lại có suy nghĩ như vậy suy nghĩ của anh cũng rất phong phú đó. Hai người nhìn nhau rồi quyết định đi vào bên trong xem phim với nhau.

Anh không để ý việc vé xem phim là phim gì? Khi bước vào bộ phim được chiếu lên thì anh bắt đầu xanh mặt, Hạ Tử Quyên quay đầu nhìn thấy sắc mặt anh không ổn cho lắm, sắc mặt này cô chưa từng thấy ở anh, còn cái tay của anh đang nắm chặt lấy cánh tay của cô đầu anh cũng nghiêng qua cô, cô liền hiểu.

Cô bật cười, trêu anh:”Không ngờ lão đại Dạ Tử Môn lại sợ ma, không sợ trời, không sợ đất, không sợ bất cứ ai mà lại sợ ma.”

Dạ Thành Đông đỏ mặt nhưng không quên biện hộ cho mình:

“Thì đã sao chứ? Sợ ma thì đã sao? Trên đời này có ai mà không có nỗi sợ riêng của mình, chẳng phải em không sợ bất cứ thứ gì nhưng chỉ sợ rắn sao?”

Hạ Tử Quyên vẫn cười nghiêng ngã, đáp trả:”Nhưng rắn nó thực tế hơn là sợ ma, mà Hạo Tư có biết anh sợ ma không?”

Dạ Thành Đông lắc đầu nói:”Không có ai biết tôi có nỗi sợ này hết ngay cả mẹ tôi cũng không biết.”

“Anh cũng giấu kín ghê nhỉ? Nhưng mà Hạo Tư cũng biết chọn phim ghê phim gì không xem lại chọn xem phim ma, đúng ý tôi nhưng nghịch ý anh, kì này tôi thấy anh ta khó sống rồi.”

Dạ Thành Đông thẹn quá hóa giận:”Em im lặng lại cho tôi, tôi cấm em nói chuyện này cho ai biết.”

Suốt buổi xem phim đó, cô hoàn toàn không hề chú tâm đến bộ phim ma ấy mà luôn chú tâm đến biểu hiện của anh, nó quá là đặc sắc rồi đối với cô cô không phải là đi xem phim ma là là đang xem phim hài, cô cười suốt, cười đến đau hết cả bụng.

Ai cũng có nỗi sợ riêng của mình đúng không? Riêng mình thì sợ đủ thứ nào là sâu, giun đất đủ thứ trên trời dưới đất hết. Còn các bạn thì sợ cái gì nè?

========

Chương 42: Lời thú nhận

Xem hết phim, đi ra ngoài Hạ Tử Quyên định bắt xe quay về thì Dạ Thành Đông nắm lấy tay cô:”Em có thể đi ăn tối với tôi không? Ăn xong tôi sẽ đưa em về.”

Có thể ăn mà không tốn tiền thì tất nhiên là cô sẽ đồng ý, cô gật đầu cùng anh bước lên xe đi đến nhà hàng.

Bước vào phòng VIP, như cũ anh vẫn cho cô chọn món ăn, chọn xong cô chống cằm nhìn anh:”Anh mời tôi đi ăn tối như vậy không sợ bạn gái của anh sẽ ghen sẽ tức giận sao?”

Dạ Thành Đông lạnh giọng đáp:”Ngoại trừ sợ ma ra tôi không sợ bất cứ cái gì hết Quân Dao cũng không ngoại lệ.”

Nhắc đến ma cô liền bật cười không ngừng, thức ăn được dọn lên cô bắt đầu ăn, ăn gần hết cô ngước lên nhìn anh thì thấy anh đã uống gần hết chai rượu mà chai rượu đó là chai rượu thứ ba rồi, cô đứng dậy bước nhanh về phía anh giật ly rượu trong tay anh, quát:

“Anh đang làm cái gì vậy? Anh bị điên rồi sao? Tự nhiên lại uống nhiều rượu như vậy?”

Dạ Thành Đông do uống nhiều rượu nên bây giờ mặt của anh đã đỏ ửng lên, anh vẫn còn chút tỉnh táo nhìn cô:”Tử Quyên! Tôi có một chuyện muốn hỏi em.”

Cô nhíu nhíu mày hỏi:”Chuyện gì?”

“Từ trước đến giờ em có từng có tình cảm với tôi chưa? Đã từng yêu tôi chưa?”

Hạ Tử Quyên cắn khóe môi, thẳng thắng thừa nhận với anh:

“Có! Không phải là đã từng mà hiện tại tôi vẫn yêu anh, rất yêu anh là đằng khác, anh có biết mỗi lần nhìn thấy anh cùng Nghê Quân Dao ân ái là lòng tôi lại rất đau không? Rất khó chịu, anh có biết không hai lần tôi cầm dao phẫu thuật cho anh là hai lần khác nhau. Lần đầu tiên tôi không sợ hãi, không do dự, nhưng lần thứ hai tôi phẫu thuật cho anh tôi đã sợ hãi tôi sợ nếu như xảy ra một chút sơ xót nào anh sẽ mất mạng, lần đầu tiên tôi phẫu mà đổ mồ hôi, run sợ. Sau khi cứu được anh tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng, anh có biết là lúc đó sắp khóc rồi không?”

Dạ Thành Đông không nói gì bước đến ôm chặt cô vào lòng, cô đã rơi lệ cô ôm chặt anh. Lần này là đến lượt cô uống rượu, hai người cùng nhau uống đến tận mười giờ đêm, Hạ Tử Quyên vẫn còn khá tỉnh táo nhìn thấy anh đã say không biết trời đất cô dìu anh rời khỏi nhà hàng, lái xe đưa anh về:

“Nếu không phải bữa này anh mời tôi thì anh đừng hòng tôi đưa anh về Dạ viên.”

Dạ Thành Đông lắc đầu lia lịa, giọng nói nhựa nhựa:”Không anh không muốn về Dạ viên, anh không muốn.”

Cô quay đầu sang nhìn anh, cau mày hỏi:”Vậy anh muốn về đâu hả?”

Dạ Thành Đông hai tay quơ quơ, chỉ cho cô cô nghe theo sự chỉ đường của anh lái đến. Đến một căn biệt thự khá to, Hạ Tử Quyên dìu anh xuống đến cửa cô lay lay hỏi anh:”Mật khẩu mở cổng nhà anh là gì?”

“Là ngày tháng năm sinh của em.”

Hạ Tử Quyên tròn mắt nhìn anh, đôi mắt chớp chớp thử bấm, “tít” quả thật là ngày tháng năm sinh của cô, cô dìu anh vào trong rồi dìu anh lên lầu, chọn đại một căn phòng mà quăng anh xuống.

Quăng anh xong cô cũng nằm xuống ngay tại chỗ mệt chết cô rồi, vừa quay đầu qua nhìn anh thì chút xíu nữa là cô đã đứng tim chết rồi, anh đang mở mắt to trừng trừng nhìn cô.

Hạ Tử Quyên chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè dưới thân, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt cô cùng với mùi rượu nồng, giọng nói trầm khàn cất lên:

“Thường ngày ra ngoài em cũng mặc đồ như vậy sao? Em có biết em mặc đồ thường ngày như vậy cũng rất quyến rũ không? Quả thật như lời nói của Phương Thần anh chỉ có thể cương lên khi nhìn thấy em.”

Nghe những lời nói như thế này, mặt cô ngay lập tức đỏ ửng lên như trái cà chua, không để cô phản ứng, anh đã nhanh chóng tấn công cô tới tấp khiến cô trở tay không kịp.

Một lúc sau, trong căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của người phụ nữ và tiếng gầm gừ của người đàn ông, bầu không khí cực kì ái muội, ngọt ngào.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng hiện lên rõ hình ảnh hai người vẻ ngoài tuyệt mỹ như một bức tranh, Dạ Thành Đông cau mày, khẽ mở mắt nhìn thấy cô anh mỉm cười hài lòng, hạnh phúc.

Tiếng chuông điện thoại của cô phá hỏng bầu không khí im lặng nhưng ngọt ngào ấy, cô tìm điện thoại rồi bấm nút nghe, giọng nói ngáy ngủ của cô cất lên:”Alo!”

Bên kia, giọng nói gấp gáp, vội vàng của Clara cất lên:”Chị đang ở đâu vậy hả? Tối qua tại sao lại không về nhà? Em báo cho chị một tin nóng hổi đây.”

Hạ Tử Quyên cau mày hỏi:”Tin gì chứ?”

Clara giọng nói rất lớn, nhấn mạnh từng chữ:”ANH – GALVIN – ĐANG – TRÊN – ĐƯỜNG – ĐẾN – BẠCH – GIA – ĐÓ.”

“Cái gì? Anh ấy về từ khi nào? Đang trên đường đến Bạch gia?” Hạ Tử Quyên vừa nghe xong liền ngồi bật dậy, tỉnh ngủ hoàn toàn gương mặt đầy sự hốt hoảng, sững sốt.

Cô tắt máy ngay lập tức kéo anh dậy, gấp gáp nói:”Anh mau vào trong vệ sinh cá nhân, thay đồ chở em về Bạch gia mau lên, chuyện gấp lắm rồi.”

Dạ Thành Đông ánh mắt đầy sự gian tà hỏi cô:”Hai chúng ta luôn sao? Em không sợ là anh sẽ ăn thịt em ở trong đó hả?”

Cô đang nhặt quần áo nghe anh nói thế cô quay người lấy gối ném vào mặt anh:

“Anh mà dám thì đừng có trách em mạnh tay anh nên nhớ em không giống người thường đâu.”

Anh giơ hai tay đầu hàng:”Được! Chúng ta vào thôi, anh không dám làm gì em khi em chưa cho phép mắc công anh lại gãy xương.”

Hai người cùng nhau vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng bước lên xe rời đi, cô không để anh lái mà để tự mình lái, cô lái với tốc độ rất nhanh, nhanh như chớp khiến anh cũng thấy có hơi hơi sợ với tốc độ này. Từ căn biệt thự đến Bạch gia cần hơn nửa tiếng còn cô chưa đầy mười lăm phút đã đến.

Cô nhanh chóng bước xuống xe đi vào trong, không nhìn thấy Galvin cô thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.

“Anh nghe nói tối hôm qua em không về đây, em hãy mau nói cho anh biết em đã đi đâu?” Galvin không biết từ lúc nào mà xuất hiện phía sau cô cất giọng.

Hạ Tử Quyên giật nảy mình, quay người nhìn anh, Bạch Nhã Băng cùng Tô Vũ, Clara và Nam Kình Thương cũng liền xuất hiện sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK