Chương 33: Lại là giấc mơ ấy
Dạ viên, Nghê Quân Dao lết cái thân nhếch nhác, hôi thối của mình quay về Dạ viên những vệ sĩ canh gác ở ngoài nhìn thấy cô về liền cúi chào, ngửi được mùi hôi trên người cô ai nấy đều cố gắng nín thở chứ không dám bịt mũi mình lại.
Thành Siêu nhìn thấy Nghê Quân Dao quay trở về thì mừng rỡ bước nhanh vào trong thông báo cho Dạ Thành Đông:”Lão đại! Chị dâu đã quay trở về rồi.”
Dạ Thành Đông cùng Hạo Phú, Hạo Tư và Hạo Dương bước nhanh ra đón cô, Nghê Quân Dao vừa bước vào đã khiến các anh lùi lại, tránh xa bịt mũi, Dạ Thành Đông tránh xa cô, cố gắng nói chuyện:”Quân Dao! Em bị làm sao vậy? Sao cả người em lại có mùi hôi đến như vậy?”
Nghê Quân Dao vừa định bước lại gần anh thì bị anh lấy tay chắn lại:
“Em hãy đi tắm rửa thay đồ trước đi rồi muốn nói gì thì nói.”
Nghê Quân Dao tức đến run người hận không thể giết chết Hạ Tử Quyên ngay lúc đó, cô thề rằng nhất định phải khiến Hạ Tử Quyên trả giá về những chuyện này.
Gần một tiếng đồng hồ, Nghê Quân Dao mới có thể tẩy sạch mùi hôi, bộ quần áo kia cũng quăng vào thùng rác, bước xuống lầu ngồi xuống ghế cạnh anh, Dạ Thành Đông chân vắt chéo hỏi cô:”Rốt cuộc là ai to gan khiến em thành ra nông nỗi như thế này?”
Bọn người Hạo Tư cũng vểnh tai lên muốn nghe xem là ai đã to gan đến thế, Nghê Quân Dao tỏ ra uất ức, đáng thương kể lể:” Thì là Hạ tiểu thư với bạn của cô ấy.”
Hạo Tư vừa nghe nói đến bạn của cô ấy liền mở miệng hỏi:”Nghê tiểu thư! Bạn của Hạ tiểu thư là ai vậy?”
Nghê Quân Dao tức giận đáp lại:”Tôi không biết chỉ nghe bọn họ gọi là Tiểu Vũ còn người còn lại tôi không biết.”
Hạo Tư mím môi nín cười nghĩ thầm:”Tiểu Vũ mà cô ta nói đến chắc chắn là Tiểu Vũ nhà mình rồi, ra tay cũng ghê gớm thật.”
Thành Siêu đột nhiên đánh lên vai Hạo Tư cau mày nói:”Hạo Tư! Sao cậu lại gọi chị dâu là Nghê tiểu thư mà không gọi là chị dâu hả?”
Hạo Tư bây giờ đã đứng về phe của Hạ Tử Quyên làm sao mà có thể gọi Nghê Quân Dao là tiểu thư được chứ? Anh đáp lại:”Nghê tiểu thư có kết hôn với lão đại đâu mà tôi phải kêu là chị dâu, khi nào lão đại cùng Nghê tiểu thư kết hôn rồi tôi gọi cũng không muộn.”
Nghê Quân Dao lườm Hạo Tư một cái rồi thu lại ánh mắt, Dạ Thành Đông cũng im lặng không nói gì, Hạ Tử Quyên đi về bước vào vừa gặp Nghê Quân Dao đã vẫy tay chào:”Chào! Nghê ch…” Hạ Tử Quyên im lặng lại rồi cười cười chào lại:
“Chào! Nghê tiểu thư.”
Dạ Thành Đông lạnh giọng hỏi Hạ Tử Quyên:”Tử Quyên! Em dám bắt nạt Quân Dao sao? Em to gan thật.”
Hạ Tử Quyên nhếch môi mỉm cười chưa gì đã về mách lẽo kể lể, cô vẻ mặt ngây thơ vô tội:”Ây da~Oan ức quá tôi có làm gì cô ta đâu chứ? Bằng chứng đâu nói tôi bắt nạt cô ta, ai làm chứng hả? Cô ta quay về nói vài lời đã nói tôi bắt nạt cô ta các người đừng có đổ tội cho người tốt chứ?”
Nghê Quân Dao hai tay siết chặt lại tức nghiến răng nghiến lợi:”Cô…Cô còn ở đó tỏ vẻ ngây thơ, vô tội nữa sao? Tôi cãi, giảo hoạt không lại cô.”
Hạ Tử Quyên lật mặt không còn là vẻ mặt ngây thơ vô tội nữa mà đổi thành gương mặt lạnh tanh, nhếch môi cười nhạt:”Biết vậy thì tốt, đã nói không lại mà cứ bày đặt nói cho nhiều.”
Dạ Thành Đông không nhanh không chậm nói với cô:”Nói như vậy em chính là người đã bắt nạt, ức hiếp Quân Dao.”
Hạ Tử Quyên nhún vai, nhướng mày:”Lỗ tai nào của anh nghe tôi thừa nhận là tôi là bắt nạt cô ta? Ý của tôi chính là nói cô ta não ngắn.”
Cô vươn vai, ngáp một cái:”Tôi đi ngủ trưa đây đừng có làm phiền tôi nếu không tôi sẽ không tiếc một lọ thí nghiệm tặng cho các người đâu.”
Hạ Tử Quyên bước lên phòng, bọn người Hạo Phú vừa nghe cô nói như thế liền có chút sợ sệt bọn họ đâu có ngu dại gì mà lên quấy rối cô họ còn muốn sống chưa muốn chết sớm như vậy.
“Eirlys! Eirlys! Con hãy cẩn thận.”
“Eirlys! Eirlys! Eirlys! Có người đang muốn hại con đó con nhất định phải cẩn thận.”
“Eirlys! Con gái của mẹ con nhất định phải cẩn thận, nguy hiểm đang đến gần con đó.”
Hạ Tử Quyên ngồi bật dậy thở dồn dập, mồ hôi ướt hết trán, ngón tay thon dài của cô sờ lên khóe mắt, nước mắt cô đã rơi, cô tự nói một mình:
“Mình đã khóc sao? Ban ngày mà cũng nằm mơ sao? Lại là giấc mơ ấy, con gái của mẹ? Người phụ nữ giống mình y như đúc là mẹ ruột của mình sao? Vậy Eirlys là tên thật của mình?”
Hạ Tử Quyên loay hoay tìm điện thoại của mình, cầm lên xem đã sáu giờ chiều cô rửa mặt đi xuống lầu, quản gia Trần dọn đồ ăn lên cho cô rất nhiều món cô thích nhưng cô như người mất hồn, cứ cầm đũa chọc đồ ăn chứ không ăn Dạ Thành Đông đi về nhìn thấy cô ngẫn ngơ như người mất hồn thì kêu cô:
“Tử Quyên! Tử Quyên! Tử Quyên!”
Hạ Tử Quyên giật mình hoàn hồn lại quay đầu nhìn anh:”Hả? Anh gọi tôi có chuyện gì?”
Dạ Thành Đông ngồi xuống cạnh cô quan tâm:”Có chuyện gì mà nhìn em như người mất hồn như vậy? Lần đầu tiên tôi thấy em như vậy đó có chuyện gì sao?”
Hạ Tử Quyên lắc đầu đứng dậy:”Tôi đến Bạch gia một lát.”
Cô không đợi anh trả lời mà đi thẳng ra ngoài lái xe đi, anh nhíu nhíu mày nhìn theo cô lần đầu tiên thấy cô như vậy cũng là lần đầu tiên cô không ăn khi đồ ăn đã dọn lên trước mặt.”
Trên đường lái xe đến Bạch gia, Nam Kình Thương có gọi điện cho cô muốn rủ cô đi chơi cô đã kêu anh đến Bạch gia luôn, vì anh đang ở gần chỗ Bạch gia nên anh đến sớm hơn.
Lái xe đến cô đi thẳng vào trong bên trong ngoại trừ có Bạch Nhã Băng, Nam Kình Thương còn có Tô Vũ.
=======
Chương 34: Dành cả thanh xuân cho cô
Bạch Nhã Băng kéo Hạ Tử Quyên ngồi xuống, thấy sắc mặt cô không tốt Bạch Nhã Băng lo lắng hỏi:”Quyên Quyên! Sao nhìn sắc mặt cậu không được tốt vậy? Có chuyện gì sao?”
Nam Kình Thương cũng lo lắng cho cô, sốt ruột hỏi:”Đúng đó sao nhìn sắc mặt em phờ phạt quá vậy?”
Hạ Tử Quyên kể lại cho ba người nghe về chuyện giấc mơ:”Tối hôm qua tớ có nằm mơ thấy một người phụ nữ có gương mặt giống hệt như tớ gọi tớ là Eirlys không ngừng còn bảo tớ phải cẩn thận tớ đang gặp nguy hiểm.”
Tô Vũ trấn an, vuốt nhẹ lưng Hạ Tử Quyên:”Chắc không có chuyện gì đâu, chắc là do chị mệt mỏi quá đó.”
Hạ Tử Quyên lắc đầu, gương mặt nghiêm túc:”Không đâu! Nếu như chị chỉ mơ đúng một lần thì không nói đằng này chị ngủ trưa mới vừa thức dậy trong giấc mơ chị cũng thấy người phụ nữ ấy giấc mơ giống hệt như tối qua bảo chị phải cẩn thận và còn một chuyện quan trọng nữa là người phụ nữ ấy nói chị là con gái bà ấy, cứ liên tục gọi con gái của mẹ.”
Bạch Nhã Băng, Tô Vũ cùng Nam Kình Thương nhíu mày nhìn cô, Bạch Nhã Băng liền nói với cô:”Nếu là như vậy rất có thể người phụ nữ ấy thật sự là mẹ của cậu và đang báo mộng cho cậu biết cậu sắp gặp nguy hiểm bảo cậu hãy cẩn thận.”
Hạ Tử Quyên sắc mặt tối sầm, lắc đầu:”Tớ cũng không biết chắc nữa.”
Nam Kình Thương nghe thế trong lòng rất lo lắng cho cô, sợ cô thật sự sẽ xảy ra chuyện gì:”Quyên Quyên! Hay là anh sắp xếp cho em mấy ám vệ nha phòng ngừa trước vẫn tốt hơn.”
Hạ Tử Quyên lắc đầu từ chối:”Không cần đâu! Em có thể bảo vệ bản thân mình được, sau này em sẽ đề phòng cẩn thận hơn là được rồi.”
Nam Kình Thương nhìn cô bằng ánh mặt cực kỳ ôn nhu, quan tâm lo lắng:
“Quyên Quyên! Em đã ăn cơm chưa? Em có muốn ăn gì không? Sau này em nhất định phải ăn uống điều độ thường xuyên nếu không lỡ chẳng may em gặp nguy hiểm thật thì em còn có sức chống đỡ.”
Hạ Tử Quyên nghe anh nói thế liền mỉm cười xoa bụng mình:”Anh nhắc em mới đói đây này, chiều giờ em chưa ăn gì hết.”
Nam Kình Thương đứng dậy kéo tay cô:”Để anh đưa em đi ăn.”
Hạ Tử Quyên lập tức đứng dậy vui vẻ gật đầu:”Được! Tiểu Băng! Tiểu Vũ! Chúng ta đi thôi.”
Tô Vũ định đứng dậy thì bị Bạch Nhã Băng kéo lại nháy nháy mắt rồi quay nhìn Hạ Tử Quyên:”Bọn tớ ăn rồi hai người cứ đi ăn đi tớ và Tiểu Vũ phải đi kiểm tra một số thuộc hạ.”
Hạ Tử Quyên khẽ gật đầu rồi cùng Nam Kình Thương đi ăn, thấy hai người họ đã rời khỏi hẳn Tô Vũ quay người khó hiểu hỏi Bạch Nhã Băng:
“Sao đột nhiên chị lại kéo em lại? Chúng ta vẫn chưa ăn mà?”
Bạch Nhã Băng ngồi xích lại gần Tô Vũ giải thích:”Chị muốn cho hai người họ có không gian riêng tư. Dù sao chị cũng không tác thành Dạ Thành Đông với Quyên Quyên đâu, anh ta trăng hoa như vậy còn dám bảo cậu ấy là tình nhân nữa, nói như thế nào anh ta cũng không bằng Thương ca.”
Tô Vũ quen Hạ Tử Quyên sau Bạch Nhã Băng, Clara và Nam Kình Thương nên không hiểu về những chuyện trước khi cô đến nên thắc mắc hỏi:
“Vậy chị hãy kể cho em biết Thương ca hơn Dạ Thành Đông chỗ nào đi.”
Bạch Nhã Băng cũng không ngần ngại nói cho cô nghe:”Em có biết Thương ca yêu Quyên Quyên bao lâu rồi không?”
Tô Vũ lắc đầu không biết, Bạch Nhã Băng nói cho cô:”Tám năm! Là tám năm đó.”
Tô Vũ trợn mắt, há hốc miệng:”Tám năm? Thật sao?”
Bạch Nhã Băng gật đầu:”Suốt tám năm qua anh ấy vẫn luôn yêu đơn phương, luôn yêu thầm Quyên Quyên không dám nói ra, anh ấy chỉ biết đứng từ xa nhìn Quyên Quyên bảo vệ cậu ấy, tình yêu của anh ấy anh ấy từng nói rằng không cần Quyên Quyên đáp lại chỉ cần cậu ấy sống hạnh phúc, vui vẻ thì anh ấy đã rất vui rất hài lòng rồi.”
Bạch Nhã Băng dừng lại một chút cầm tách trà lên uống một chút rồi thở dài kể tiếp:”Chị nhớ có một lần Quyên Quyên đăng lên một trên Instagram một cái bánh pizza và nói rằng hiện tại đang rất thèm, muốn ăn nó thì một tiếng sau anh ấy cầm bánh đến đưa cho cậu ấy, mà em biết là lúc đó là mấy giờ không?”
Tô Vũ nhìn cô lắc đầu vài cái, Bạch Nhã Băng cười nhạt nói:”Lúc đó là hơn mười một giờ đêm, sau đó chị mới biết được là sau khi anh ấy thấy Quyên Quyên thì đã lập tức chạy đi mua nhưng giờ đó thì ai còn bán chứ? Anh ấy đã chạy khắp nơi tìm, rất may là còn một tiệm chuẩn bị đóng cửa anh ấy đã năn nỉ người chủ làm cho anh và anh trả với số tiền cao hơn để đem đến cho cậu ấy.”
Tô Vũ thật nể phục cái tình yêu sâu đậm mà Nam Kình Thương dành cho Hạ Tử Quyên:”Em thật không ngờ là anh ấy lại yêu chị Quyên Quyên như vậy?”
“Không phải yêu mà là rất yêu rất rất yêu, anh ấy dành cả thanh xuân của mình để đi theo cậu ấy từ đằng sau, mỗi lần cậu ấy buồn, tức giận anh ấy đều xuất hiện dỗ dành, an ủi giúp cậu ấy nguôi giận. Mỗi lần cậu ấy muốn một thứ gì đó anh ấy đều bất chấp tất cả để có được tặng cho cậu ấy.”
Tô Vũ kinh ngạc, tròn mắt nghi hoặc hỏi lại:”Chị nói anh ấy dành cả thanh xuân cho chị Quyên Quyên luôn sao?”
Bạch Nhã Băng gật đầu:”Anh ấy là người thừa kế của Nam thị nhưng anh ấy lại vì câu nói thích người đàn ông làm bác sĩ mà anh ấy chuyển hẳn sang học ngành y và có ý định từ bỏ quyền thừa kế của mình, mỗi một câu nói của Quyên Quyên Thương ca đều ghi nhớ khắc sâu trong lòng, chỉ cần cậu ấy vu vơ nói thích cái váy ấy hay là chiếc vòng tay kia thì anh ấy sẽ ngay lập tức mua cho. Tiểu Vũ! Em có biết Thương ca sở hữu 45% cổ phần trong tập đoàn và anh ấy đã âm thầm chuyển 10% sang tên của Quyên Quyên cho đến bây giờ cậu ấy vẫn không biết.”
Tô Vũ chống cằm, ánh mắt ngưỡng mộ:”Wow~ Em thật ngưỡng mộ chị ấy.”
“Cho nên giữa Dạ Thành Đông và Thương ca ai hơn ai vẫn chưa biết được đâu, nếu như Dạ Thành Đông thực sự yêu Quyên Quyên thì hãy chứng tỏ, thể hiện ra nếu không anh ta rất có thể sẽ mất Quyên Quyên mãi mãi.”
Tô Vũ nhíu nhíu mày nói với cô:”Em nghĩ Dạ Thành Đông không có yêu chị ấy.”
Bạch Nhã Băng lắc đầu phủ nhận:”Không! Dạ Thành Đông yêu Quyên Quyên anh ta đã thực sự yêu cậu ấy nhưng anh ta không hề hay biết và cái tôi của Quyên Quyên và anh ta quá lớn nên hai người mới không nhận ra cho dù Quyên Quyên có nhận ra nhưng vẫn không chịu thừa nhận trước mặt anh ta đâu.”
Các bạn ơi ~ Liệu Quyên tỷ có thực sự là công chúa không nhỉ? Nguy hiểm đang đến gần chị ấy là do ai gây ra nhỉ? Và còn nữa khi mình viết truyện có nhiều lúc mình muốn chèo thuyền Quyên tỷ và Thương ca luôn, tình yêu của anh ấy thật đẹp nhưng đáng tiếc anh ấy chỉ là nam phụ thôi.