• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 – Chương 19: Loại Người Khó Đối Phó

Lưu ý : Yaelle – bên tiếng Trung phiên âm là Nhã Nhĩ. Nhưng mà chương trước giới thiệu Nhã Nhĩ là người Mỹ, thế nên từ chương này mình đổi xưng hô là Yaelle nhé ) Đêm, mưa như thác đổ, Niếp Ngân ưu nhã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, mỉm cười nhìn hai cô gái trước mặt.

Một người tựa như tiên giáng trần, một người đẹp như đóa anh túc.

Một người trong đó là Thượng Quan Tuyền, người còn lại là bạn cùng huấn luyện với cô – Yaelle!

Một lát sau, Niếp Ngân mở miệng nhàn nhạt nói :”Trước mặt hai người đều là những vũ khí giết người tối tân mới được nghiên cứu, hai người cầm lấy! Còn nữa, tôi đã chuyển vào tài khoản mỗi người năm ngàn vạn đô-la, để các người có thể dễ dàng hành động.

Thượng Quan Tuyền nhìn Nhã Nhĩ cạnh bên, nét mặt không thay đổi nói :”Tôi muốn một lời giải thích từ anh!”

“Sao? Em muốn giải thích gì?” Niếp Ngân nhướng mày rậm, nhìn Thượng Quan Tuyền nói.

Mắt Thượng Quan Tuyền sáng như đuối :”Vụ ám sát Crow lần này vốn là Yaelle sẽ không tham gia!”

Đây là sao? Chẳng lẽ hắn cho là cô không thể thực hiện nổi nhiệm vụ này sao? Cho dù như vậy cũng không bao giờ có tình huống hai đặc công cùng thực hiện chung một nhiệm vụ.

Niếp Ngân hiểu bất mãn trong lòng Thượng Quan Tuyền, hắn khẽ mỉm cười, đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người Thượng Quan Tuyền, bàn tay vỗ vỗ bả vai của cô nói :

“Tuyền, Yaelle muốn hợp tác cùng em, nhưng không phải trong phi vụ của Crow!”

“Nghĩa là sao?” Thượng Quan Tuyền hỏi ngắn gọn, trong con ngươi dần dần nâng lên một tia nghi ngờ.

Yaelle đứng bên cạnh nghe nghi vấn của Thượng Quan Tuyền, yêu mị cười một tiếng:

“Tuyền, Chủ Thượng có ý là, chờ sau khi cô hoàn thành phi vụ Crow, tôi muốn cùng cô làm phi vụ tiếp theo, địa điểm vẫn là một!”

Bọn họ luôn luôn gọi Niếp Ngân là “Chủ Thượng”! (chủ thượng là người trên cao, bề trên, thường gọi trong phong kiến)

Thượng Quan Tuyền nhíu chặt mày, một đôi thủy mâu chợt dừng lại trước con ngươi thâm thúy của Niếp Ngân :”Vì sao tôi không biết chuyện này?”

“Tuyền, tôi gọi hai người đến đây cũng vì chuyện này!” Niếp Ngân ép buộc tay mình rời khỏi da thịt mềm mại của cô, tránh đi đôi mắt trong trẻo ấy mà nói.

“Chưa tới ba ngày nữa, Crow sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Phỉ Tô, Tuyền, em nhớ, nhất định phải giết hắn trước sinh nhật một ngày, vì nếu em giết hắn vào ngày sinh nhật sẽ làm bứt dây động rừng, gây nên tình huống rất bất lợi!”

Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu một cái :”Có thể!”

Niếp Ngân tiếp tục nói :”Sau khi phi vụ đó xong, em sẽ tham gia vào một vụ khác, em phải theo dõi một người, sau đó tìm cơ hội mà giết hắn!”

“Người đó là ai?” Thượng Quan Tuyền lạnh giọng hỏi.

Niếp Ngân nhìn ánh mắt của Thượng Quan Tuyền, nói từng câu từng chữ :”Người này chính là lão đại của tổ chức Mafia lớn nhất thế giới — Lãnh Thiên Dục!”

“Lãnh Thiên Dục?”

Thượng Quan Tuyền nhíu mày, cái tên này xuất hiện trong đầu cô, rất quen, giống như là —

“Tuyền, đây là thông tin về Lãnh Thiên Dục!” Niếp Ngân nhìn bộ dáng nhíu chặt mày của Thượng Quan Tuyền, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Thượng Quan Tuyền theo bản năng nhận lấy tài liệu, liền bị hút vào đôi mắt lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao kia —

Cô chợt hít một hơi sâu!

Là hắn!!

Suy nghĩ của Thượng Quan Tuyền lập tức trở lại mùa thu năm tám tuổi. Những chuyện xảy ra trong đêm đó, tất cả cô vĩnh viễn không thể nào quên, nhất là đôi mắt băng nhọn (lạnh lùng sắc nhọn), làm cô mỗi lần nhớ tới cũng đều sinh ra cảm giác khác thường.

“Tuyền, tên Lãnh Thiên Dục này rất khó đổi phó, nên tôi cố ý phái Yaelle đến hiệp trợ em!” Niếp Ngân nhìn nét mặt không hề chớp mắt của Thượng Quan Tuyền, như có điều suy nghĩ nói.

Sau một lúc lâu Thượng Quan Tuyền mới ngẩng đầu lên, lại hỏi một câu mà sát thủ đặc công vốn dĩ không nên hỏi :”Tôi muốn biết — vì sao phải giết hắn?”

Những lời này của cô vừa mới nói ra, không khí trong căn phòng đột nhiên bị đông lạnh, chỉ thấy nụ cười trên mặt ưu nhã của Niếp Ngân thu lai, thay vào đó là sự âm ulạnh lẽo.

“Tuyền, em có biết là em vừa mới phạm húy* hay không?” Giọng nói trầm thấm hàm chứa một tia tức giận.

{*Phạm húy : Phạm vào điều đại kỵ}

Nhưng mà Niếp Ngân cũng biết cơn giận trong lòng mình xuất phát từ đâu. Thượng Quan Tuyền luôn không bao giờ hỏi những chuyện như vậy, nhưng mà hôm nay cô lại đả động đến nó, việc này không khỏi khiến lòng Niếp Ngân vang lên những hồi chuông báo động!

Chẳng lẽ Thượng Quan Tuyền biết người đàn ông đêm đó là Lãnh Thiên Dục sao? Chắc không đâu, Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ nói dối.

Lúc này Thượng Quan Tuyền cũng ý thức được mình vừa phạm sai lầm, cô vội vã ngậm miệng không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ kinh ngạc nhìn gương mặt người đàn ông trong hình trong xấp tài liệu.

Vì sao cô có chút quen thuộc đối với hắn?

Chỉ bởi vì đã gặp mặt một lần sao?

Niếp Ngân cũng cảm thấy hình như mình vừa mới nghiêm khắc quá mức, dần dần, khóe môi hắn bắt đầu nở rộ một nụ cười nhẹ nhàng :”Tuyền, hy vọng em sẽ phối hợp tốt với Yaelle, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”

Thượng Quan Tuyền cùng Yaelle không hẹn mà cùng gật đầu.

Đêm, trong không khí lan tỏa mùi hương, lại có một tia tâm tình bất an.

“Thượng Quan Tuyền, cô đứng lại!”

Khi hai người bước ra khỏi tổ chức thì Yaelle cao ngạo gọi.

Thượng Quan Tuyền sững sờ đứng lại, ngay sau đó, sắc mặt lạnh nhạt quay đầu nhìn Yaelle.

Bọn họ tuy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng cũng sẽ không bao giờ có cái gọi là tình bạn gì gì đó!

“Chuyện gì?” Thượng Quan Tuyền lạnh nhạt hỏi.

Yaelle cao ngạo bước đi tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, nói :”Cô đúng là người không biết trời cao đất rộng. Nét mặt vừa nãy của cô nói cho tôi biết, cô có thể một mình ứng phó Lãnh Thiên Dục, đúng không?”

Thượng Quan Tuyền giương mắt lên, lạnh lùng cười một tiếng :”Nói về năng lực, dĩ nhiên cô không bằng tôi!”

“Hừ!”

Yaelle hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nụ cười trào phúng lạnh lẽo của cô, cô ta cầm một lọn tóc nói :

“Chẳng lẽ cô quên rằng, tôi đã giao thủ cùng Lãnh Thiên Dục một lần, năng lực của hắn như thế nào tôi hoàn toàn biết rõ. Cho nên, với một kẻ như cô đòi giết hắn, quả thực là vọng tưởng, tôi nghĩ là cô đang sốt ruột muốn tranh công trước mặt Chủ Thượng chứ gì!”

“Cô nói sao cũng được, đến lúc đó để xem ai nhanh tay hơn ai!” Thượng Quan Tuyền lười phải tranh cãi cùng cô ta, từ nhỏ đến lớn, cô ta lúc nào cũng làm phiền cô.

Vậy mà, Yaelle lập tức kéo lấy tay của Thượng Quan Tuyền, nói:

“Thượng Quan Tuyền, tôi chính thức nói cho cô biết, người đàn ông Lãnh Thiên Dục này là của tôi, cho nên hắn chết cũng phải chết trong tay tôi. Tôi mặc kệ cô có quan hệ gì với hắn vào năm tám tuổi. Tóm lại, cô dám tranh giành cùng tôi, đến lúc đó đừng có trách tôi trở mặt vô tình.”

Thượng Quan Tuyền vừa nghe cô ta nói như vậy, trong lòng lập tức giận dữ, “pằng” một tiếng, cô đánh cánh tay Yaelle đang nắm lấy tay mình, cất giọng nói :

“Yaelle, cô không phải đã quên, Chủ Thượng bảo là tôi và cô cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Cô cũng biết quy củ của sát thủ đặc công, hy vọng cô không muốn chơi trò tự thiêu*!” (trò tự thiêu : ý chỉ tự gây sự rồi tự chết vì việc mình gây ra)

Sau khi nói xong, cô hung hăng lườm cô ta một cái, cắm đầu cắm cổ đi đến xe của mình.

Yaelle cực kì tức giận nhìn Thượng Quan Tuyền nghênh ngang rời đi, trong lòng dĩ nhiên là rất hận.

Chỉ là, thật ra thì Thượng Quan Tuyền nói không sai chút nào, quy củ của sát thủ đặc công chính là : sau khi nhiệm vụ thất bại lần thứ nhất, nhẹ thì tự động rút lui, nặng thì mất tính mạng, mà nhiệm vụ trong tay phải giao lại cho vị đặc công kế tiếp.

Cô nhất định sẽ không thua bởi Thương Quan Tuyền đó! Chờ coi đi!

Không biết rằng, một màn cãi vả của hai người hoàn toàn rơi vào mắt Niếp Ngân đang đứng sát cửa sổ trên cao. Hắn ngưng mắt nhìn bóng dáng Thượng Quan Tuyền, trên gương mặt anh tuấn thoáng qua một tia đau đớn.

Trong đầu của hắn quanh quẩn đoạn đối thoại với thuộc hạ cách đây không lâu.

“Tra ra người đàn ông đêm đó rồi sao?”

“Đã tra ra được, thưa Chủ Thượng!”

“Là ai?” Trong giọng nói trầm thấp còn đan xen cuồng nộ ghen tức.

“Người đàn ông mang Thượng Quan Tuyền đi trong đêm đó, là lão đại của Mafia — Lãnh Thiên Dục!”

“Bốp —” Nghĩ tới đây, Niếp Ngân ném mạnh ly rượu trên tay về phía cửa sổ. Ly thủy tinh sáng long lanh tạo thành một tiếng vang thảm thiết, ngay sau đó, vỡ tan tành.

Rượu đỏ đẹp đẽ tựa như máu người con gái dính đầy lên cửa sổ.

Niếp Ngân không nghĩ tới, người đàn ông mà buổi tối đó Thượng Quan Tuyền tìm được lại là Lãnh Thiên Dục!! Nếu là như vậy, hắn nhất định phải tìm cách giết chết người này.

Thứ nhất là vì muốn nguôi đi nỗi phẫn hận trong lòng. Hai là bởi vì cho dù hắn không giết Lãnh Thiên Dục, thì Lãnh Thiên Dục cũng sẽ động thủ với hắn.

Mười năm trước, cha mẹ hắn là do chính hắn bắt, sau đó giao cho Lão đại gia tộc Lô Thiết Tư – Triết Luân Nạp. Chỉ là không ngờ Triết Luân Nạp sẽ hung ác như vậy, trước mắt mình và Thượng Quan Tuyền, dùng hai phát đạn giải quyết Lãnh Diệc Thiên và Tạ Dĩ Vân.

Khi đó Niếp Ngân hai mươi hai tuổi, hắn còn nhớ rõ ánh mắt phẫn hận của Lãnh Thiên Dục năm mười tám tuổi ấy.

Chỉ là hắn không thể ngờ tới, Lãnh Thiên Dục thế nhưng có thể sống đến bây giờ, dưới sự giúp đỡ của tập đoàn tài phiệt Lăng thị, tiếp quản tài phiệt Lãnh thị, trở thành một trong số những đại tài phiệt thế giới. Không chỉ như vậy, làm Niếp Ngân lo lắng nhất, chính là Lãnh Thiên Dục có thể đứng tại vị trí lão đại!

Nhất định phải trừ khử người này, đây là vấn đề sớm hay muộn, nhưng bây giờ có thể dễ dàng nhận ra, thời điểm đó đã đến!

Quyển 2 – Chương 20: Vô tình gặp nhau tại đài phun nước thành Rome

Ý, thành Rome, bầu trời trong xanh.

Rome là thành thị này mang khí hậu Địa Trung Hải điển hình, hàng năm khí hậu từ tháng tư đến tháng sáu là thoải mái nhất.

Vào mùa này, cả thành phố Rome ngập tràn trong không khí náo nhiệt, nhất là đài phun nước Trevi*, tụ hội rất nhiều đôi tình nhân.

Đài phun nước Trevi ở Rome là kiệt tác cuối thời Baroque, xây dựng theo kiến trúc đối xứng, ở chính giữa có một con bức thần Biển được kéo bởi hai dàn tuấn mã chạy băng băng. Hai bên trái phải đều có hai bức tượng thủy thần, bên phải thủy thần đứng lên, có một bức điêu khắc ” Thiểu nữ chỉ kỳ thủy nguyên”, mà trên phù điêu có bốn cung nữ đại biểu cho bốn mùa.

Thượng Quan Tuyền không có bạn trai, cũng không có người yêu, chỉ đi đến đây theo bản năng, kinh ngạc mà nhìn những tia nước tựa như tóc tơ của đài phun nước.

Những giọt nước nhỏ lóng lánh phản chiếu khuôn mặt tuyệt mỹ của cô khiến nó càng thêm lộng lẫy.

Ngày mai sẽ là ngày cô hoàn thành nhiệm vụ ám sát Crow, đến lúc đó cô sẽ giả dạng thành Phỉ Tô, thực hiện **** cùng hắn, sau đó giải quyết gọn, nhưng mà —

Đột nhiên, trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng người đàn ông trong đêm hoang đường kia…

Khẽ thở dài một cái, cô vuốt vuốt mi tâm đầy sầu não. Trong lòng của cô, nhiệm vụ luôn luôn là quan trọng nhất.

Thượng Quan Tuyền từ từ cởi bỏ mắt kính, nhìn tượng thần Biển trong đài phun nước một chút. Gương mặt kinh diễm của cô thu hút vô số ánh mắt của người đi đường.

Muốn cầu nguyện như người khác, lại phát hiện ra trên người mình căn bản không có tiền xu lẻ.

“Cái này cho cô, tới nơi này cầu nguyện, chỉ cần thành tâm sẽ được đáp đền!”

Một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của người con gái vang lên bên tai Thượng Quan Tuyền, tựa như sóng lá nổi nhẹ trên mặt nước, thanh linh động thính.

Cơ thể Thượng Quan Tuyền liền giật mình, cô nhìn theo đôi tay nhỏ nhắn, chỉ thấy một mỹ nữ tựa như ánh trăng, giống như nữ thần đang cười khanh khách nhìn mình. Cô ấy cười thật dịu dàng, giống như làn nước êm đềm, chỉ nhìn cô ấy như vậy, thế nhưng lại khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy vui mừng.

“Cô —” Thượng Quan Tuyền nhìn cô gái ấy, ba đồng tiền xu trong tay cô gái ấy phát sáng rực rỡ.

“Cô là người Châu Á?” Thượng Quan Tuyền hỏi.

Cô gái gật đầu một cái, nói :”Tôi là người Trung Quốc!”

Ngay sau đó, cô cẩn thận nhìn Thượng Quan Tuyền một chút —

“Cầm đi, cầu nguyện ở đài phun nước này rất linh nghiệm đó! Chúc cô may mắn!” Cô gái cười hiền hòa một tiếng, đem đồng xu trong tay nhét vào tay Thượng Quan Tuyền.

“Muốn ném ba đồng tiền xu sao?” Thượng Quan Tuyền nghi ngờ hỏi.

Cô gái khẽ mỉm cười nói :”Đài phun nước này, còn gọi là suối nguồn hạnh phúc, bởi vì Trevi theo truyền thuyết là suối mang lại hạnh phúc cho mọi người. Người La Mã có hai truyền thuyết, thứ nhất là, du khách chỉ cần xoay lưng về phía đài phun nước, tay phải cầm tiền xu lướt qua vai trái rồi thảy vào trong hồ, liền có thể trở lại La Mã; Truyền thuyết thứ hai là cũng dùng động tác trên mà ném tiền xu, đồng xu thứ nhất tượng trưng cho tìm được người yêu, đồng xu thứ hai là cả hai yêu nhau thật lòng, đồng xu thứ ba là có thể thành công đến bên nhau, sau khi cưới cũng sẽ quay về nơi La Mã.”

—————————–

Đài phun nước Trevi

Trong lòng Thượn Quan Tuyền khẽ run lên, cầm tiền xu mà không biết phải làm gì.

“Người như tôi, sẽ không bao giờ có hạnh phúc!” Cô lẩm bẩm nói.

Cô gái cười một tiếng :”Chưa yêu sao biết không hạnh phúc? Thử đi!”

Thượng Quan Tuyền bị khuôn mặt cười trước mắt làm cho cười, cô đối với cô gái này có chút cảm giác rất tốt. Vì vậy, cô gật đầu nhẹ một cái, ngay sau đó theo lời hướng dẫn của cô gái, tung đồng xu về phía đài phun nước.

“Ha ha — Ha ha—”

Thượng Quan Tuyền bị hấp dẫn bởi hai tiếng trẻ con cười.

“Cô — hai đứa nhóc này là con của cô sao ?”

Cô kinh ngạc hỏi, hai đứa bé này trông rất đáng yêu đó nha!

Cô gái gật đầu một cái, đáy mắt chứa đựng hạnh phúc sâu đậm :”Đúng vậy!”

Thượng Quan Tuyền chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn hai đứa bé kia. Khi nhìn hai đứa bé này trong lòng cô có một loại tâm bình khí hòa (tâm yên ổn), những loại cảm giác không bao giờ có đối với một kẻ luôn giết người như cô.

“A, hai đứa là sinh đôi sao?”

Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Tuyền trừng lớn kinh ngạc, quả thực là kì tích nha, một cặp sinh đôi, cô chưa bao giờ gặp qua đó.

Cô gái bị dáng vẻ của Thượng Quan Tuyền chọc cười :”Hai đứa nó là thai Long Phượng!” (ý chỉ thai sinh đôi được trân quý)

Thượng Quan Tuyền nhìn cô gái một chút, sau đó lại nhìn hai đứa bé một chút. Trong mắt cô đầy ngạc nhiên, sau đó, con ngươi lạnh lùng trước sau như một lại dần dần mỉm cười.

“Cô nên cười nhiều hơn, bởi vì cô cười lên rất xinh đẹp!”

Cô gái nói tự đáy lòng, cô bé này nhìn qua thì rất lạnh lùng, nhưng mà tuổi tác không lớn.

Thượng Quan Tuyền bị cô ấy nói nên có chút xấu hổ. Cô ấy còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên ánh mắt nhìn qua một người đàn ông to lớn cao ngạo cách đó không xa.

Trên gương mặt cương nghị hiện lên nét liều lĩnh đẹp trai. Đôi mắt thâm thúy cao ngạo tựa như lưỡi kiếm sắc bén. Môi mỏng tuyệt mỹ kiên nghị phát họa những đường cong khêu gợi. Toàn thân hắn tản ra khí chất vương giả, còn có — khí thế cuồng dã! Người đàn ông này — có chút quen quen.

Chỉ thấy ánh mắt người đàn ông cuồng nịnh quét qua đám người, rồi dừng lại trên người cô gái bên cạnh Thượng Quan Tuyền. Ánh mắt vốn lạnh lùng dũng mãnh nhưng từ từ trở nên nhu hòa ấm áp.

“Hinh Nhi —”

Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của hắn có xen lẫn chút lo lắng, ngoại hình khác thường như hắn dĩ nhiên rất cuốn hút sự chú ý của những người khác phái.

Cô gái bên cạnh Thượng Quan Tuyền nghe giọng nói quen thuộc, vội vã ngẩng đầu nhìn lên, cười nhu hòa tựa như những gợn sóng :”Đường, em ở đây!”

Cô ấy liều mạng vẫy vẫy tay, giọng nói đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Cơ thể Thượng Quan Tuyền run lên bần bật. Ngay sau đó, một đôi mắt lạnh lùng quét về phía người đàn ông kia, mãnh liệt tựa như lửa!!?

Không sai, chính là hắn, nếu như cô nhớ không lầm, hắn chính là người cùng sống chết trong hoạn nạn với Lãnh Thiên Dục — Lăng Thiếu Đường!

Thượng Quan Tuyền theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Thiên Dục. Nhưng mà cô không thấy dáng người đàn ông tương tự hắn.

Trong ấn tượng của cô, hai người đàn ông này có vóc dáng to lớn cao ngạo tựa như nhau.

“Hinh Nhi, tại sao đi ra ngoài? Có biết anh không thấy em và con thì rất lo lắng không hả?”

Lăng Thiếu Đường khẽ vuốt ve gò má của Kỳ Hinh, mặt tràn đầy cưng chiều cùng thương yêu. Trong mắt hắn hoàn toàn không có chỗ cho bất cứ người nào khác.

“Thật xin lỗi, Đường, em thấy anh nói chuyện với Thiên Dục, cho nên em sợ quấy rầy hai người, nên —”

Kỳ Hinh nhẹ nhàng nói, một đôi thủy mâu (mắt tựa dòng nước) dịu dàng nhìn Lăng Thiếu Đường.

“Em đó, đúng là một nha đầu ngốc!”

Lăng Thiếu Đường mắng yêu, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của cô ấy. Lời nói cùng hành động của người đàn ông đối với cô gái đầy lưu luyến.

“Đường, ở đây còn có người khác! Đừng á!” Kỳ Hinh ngượng ngùng nói.

Lăng Thiếu Đường lúc này mới nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Kỳ Hinh, lạnh lùng, nhưng lại đẹp vô cùng. Hinh Nhi quen biết người này sao?

Thượng Quan Tuyền đã sớm khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, cô nhàn nhạt nói một câu :”Xin chào Lăng tiên sinh!”

Lăng Thiếu Đường khẽ gật đầu, đối với việc cô có thể dễ dàng nhận ra mình, Lăng Thiếu Đường cũng không cảm thấy kì quái.

Sau đó, Thượng Quan Tuyền nhìn Kỳ Hinh, cười nhạt một tiếng mà nói :”Cám ơn tiền xu của cô hôm nay, hữu duyên sẽ gặp lại!”

Kỳ Hinh dựa vào trong ngực Lăng Thiếu Đường, gật đầu cười.

Thượng Quan Tuyền nhìn theo hai đứa trẻ trong xe một lúc lâu, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó, lập tức đi ra ngoài.

Thiên Dục?

Nếu như cô không có nghe lầm, miệng Lăng Thiếu Đường có nhắc đến Lãnh Thiên Dục! Thượng Quan Tuyền không nghĩ tới người đàn ông Lãnh Thiên Dục này có thể đến Ý.

Sau khi xem qua tài liệu, cô biết Crow, người mà cô muốn ám sát vào ngày mai, có chút quan hệ với Lãnh Thiên Dục, chỉ mong ngày mai không phạt thảo kinh xà! (đánh cỏ động rắn)

“Hinh Nhi, vừa rồi là bạn của em sao?”

Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường quét qua bóng dáng đang rời đi của Thượng Quan Tuyền, sau đó hỏi.

Kỳ Hinh cười nói :”Mới vừa quen, cô bé này hình như là đang u sầu!”

Lăng Thiếu Đường suy tư nhìn về phía Thượng Quan Tuyền vừa đi khỏi. Hắn đã gặp qua vô số người, lần đầu nhìn thấy cô gái này liền có cảm giác gì đó không đúng, nhất là khi cô ta nghe tên tuổi “Thiên Dục”. Dù hắn không nhìn, nhưng vẫn có thể nhạy cảm mà phát hiện ra cơ thể cô ta hơi ngẩn ra.

Cô và Thiên Dục có quan hệ gì?

“Đường?” Kỳ Hinh kéo ống tay áo Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường nghe Kỳ Hinh gọi, thu hồi suy tư. Ngay sau đó, hắn nhìn Kỳ Hinh, đáy mắt mỉm cười :

“Em đó, lúc nào cũng thích quan tâm tới chuyện của người khác!”

Hắn từ từ đẩy xe em bé, tay cưng chiều nhéo mũi Kỳ Hinh một cái.

“Ai nói, em còn quan tâm tới anh với con đó!” Kỳ Hinh cố ý bất mãn kháng nghị.

Lăng Thiếu Đường cười haha, bàn tay kéo Kỳ Hinh áp sát vào thân thể mình, bá đạo nói :”Anh là chồng của em, nên trong mắt của em chỉ có thể có anh, nghe chưa?”

“Đồ bá đạo, anh thật là bá đạo hết mức—”

Kỳ Hinh vẫn chưa nói hết kháng nghị của mình, môi anh đào của cô liền bị Lăng Thiếu Đường thâm tình hôn lên …

Đài phun nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, càng làm tăng vẻ đẹp của đôi vợ chồng khiến người ta hâm mộ.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK