Quyển 4 – Chương 45: Bác Sĩ
Đối mặt với người đàn ông này, Thượng Quan Tuyền có vài phần kính trọng, nhưng không thể không đề phòng. Một người đơn giản chắc chắn sẽ không hiểu rõ về súng ống đạn dược như thế.
Người đàn ông nhếch mép hết sức quyến rũ, anh ta cố ý hỏi: “Cô muốn biết tên tôi hay là nghề nghiệp của tôi?
– Anh hiểu rõ ý tôi mà! – Thượng Quan Tuyền nói chuyện xưa nay luôn thẳng thắn, không vòng vo tam quốc.
Người đàn ông tao nhã đứng dậy, đi tới bên quầy rượu được thiết kế tinh xảo, vừa nhàn nhã điều chế một ly cocktail vừa điềm nhiên nói: “Cô yên tâm, tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi”.
– Bác sĩ? – Thượng Quan Tuyền hơi chau mày, lại nhìn đến vết thương đã được băng bó rất chuyên nghiệp của mình.
– Bây giờ bác sĩ cũng hiểu rõ về những thứ này sao? – Giọng điệu vốn lạnh như băng giờ có chút thay đổi, cô cảm giác người đàn ông trước mặt rất ấm áp.
Anh ta cười to: “Thỉnh thoảng tôi cũng gặp những trường hợp bị đạn bắn như vậy cho nên nhớ rõ thôi”.
Ngay sau đó, anh ta giơ ly cocktail về phía Thượng Quan Tuyền nói: “Có muốn nếm thử chút tài lẻ của tôi không?”
Chất lỏng sóng sánh trong ly rượu tựa như đóa hoa ban xinh đẹp đang nở rộ, hấp dẫn đến mức hai mắt Thượng Quan Tuyền như đắm chìm trong đó. Cô vừa định gật đầu, đột nhiên…
Bầu trời đêm đen kịt bỗng lóe lên một tia sáng, ngay sau đó, tiếng sấm vang dội tựa như một con quái thú đang gầm thét vang lên.
Cả người Thượng Quan Tuyền run lên, cô ngồi bật dậy.
Ánh mắt người đàn ông hiện vẻ kinh ngạc, anh ta thấp giọng hỏi: “Cô… sao thế?”
– À, không có gì! – Thượng Quan Tuyền theo phản xạ trả lời, sau đó vội vàng nói: “Cám ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi muốn rời khỏi nơi này ngay”.
Nói xong, cô đứng lên đi ra cửa.
– Này… – Người đàn ông kéo tay cô, nói – Bên ngoài trời đang mưa, hơn nữa lại tối như vậy….
– Tôi quen rồi! – Thượng Quan Tuyền ngắt lời khuyên của anh ta.
Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Như vậy đi, nếu cô không muốn ở lại đây thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi”.
Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt chân thành của người đàn ông, đôi mắt ấy ánh lên tia lo lắng. Sau đó cô cụp đôi mắt đang run rẩy xuống, nói: “Không cần, cám ơn anh”.
Sau đó, cô nở nụ cười, rút tay ra chuẩn bị đi ra ngoài.
– Chờ một chút! – Người đàn ông cất tiếng nói ôn hòa gọi Thượng Quan Tuyền, sau đó đi vào một phòng khác. Khi anh ta đi ra, trong tay cầm một chiếc áo mưa trong suốt.
– Mặc cái này vào đi, nếu không vết thương của cô gặp nước sẽ bị nhiễm trùng! – Người đàn ông vừa khoác áo mưa lên người Thượng Quan Tuyền vừa dặn dò.
– Đúng rồi, còn cái này nữa, cô cầm lấy đi! – Anh ta lấy một xấp tiền dày nhét vào túi áo của cô.
– Không… anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, cái này tôi không thể nhận! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất ngượng ngùng, vội vàng từ chối.
– Cầm đi, tôi cũng không muốn thấy bệnh nhân của mình lang thang trên đường hay trong rừng đâu! – Giọng điệu dù nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
Trái tim Thượng Quan Tuyền không khỏi loạn nhịp, bởi vì giọng điệu uy nghiêm này khiến cô nhớ tới một người, mà người này lại chính là… Lãnh Thiên Dục!
– Cám ơn anh! – Cô hơi mất tự nhiên nói một câu, người đàn ông này dù chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng mang đến cảm giác ấm áp khiến cô hơi cảm động.
Người đàn ông nhíu đôi mày rậm: “Tối nay cô nói nhiều tiếng cám ơn quá đấy nhé. Cầm cái này đi, lúc nào liên lạc với tôi cũng được”.
Một tờ danh thiếp viền vàng được đưa ra trước mặt cô, Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cầm lấy.
Nhìn lướt qua những thông tin không cần thiết, cô nhìn thẳng vào tên: Bác sĩ – Thiên Hi.
Cái tên này…
Thượng Quan Tuyền không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cô bỏ danh thiếp vào túi áo, cắn môi nói: “Rất vui được gặp anh, cũng cám ơn anh đã cứu tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp, giờ phải tạm biệt anh rồi”.
Nói xong cô liền rời đi.
Nhìn bóng lưng cô gái khuất dần trong bóng đêm, Thiên Hi nhẹ nhàng cười một tiếng. Cô gái này quả thật rất thú vị, nếu được làm bạn với người như thế hẳn sẽ rất tuyệt.
***
Giờ đang là mùa hè nên trời hay mưa, cơn mưa giống như những giọt nước mắt, càng tầm tã trút xuống càng khiến con người ta bồi hồi xúc động.
Tia chớp chiếu rọi vào một căn biệt thự xa hoa. Đây là biệt thự riêng của Niếp Ngân, được thiết kế theo phong cách kiến trúc Gothic, nước mưa trút xuống càng làm căn biệt thự thêm phần quyến rũ.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào thân hình cao lớn, ngón tay thon dài ẩn hiện sau làn khói thuốc xì gà, động tác giơ tay nhấc chân tuy trầm ổn nhưng lại toát ra nét hấp dẫn của đàn ông.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên lặng trong phòng, bàn tay Niếp Ngân khẽ run, sau đó anh ta đi tới bên bàn đọc sách nhấc điện thoại lên.
– Chủ thượng, đã tra ra Thượng Quan Tuyền! – Một âm thanh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Đáy mắt Niếp Ngân thoáng qua tia vui mừng, anh ta mở miệng hỏi: “Ở đâu?”
– Cô ấy đang đi về biệt thự trên núi của ngài, nhưng hình như… – Đầu kia điện thoại hơi chần chừ.
– Làm sao? – Niếp Ngân chờ đợi hỏi.
– Thượng Quan Tuyền hình như đang bị thương!
– Được rồi, tôi biết rồi! – Niếp Ngân dập máy, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Quyển 4 – Chương 46: Hiểu Lầm
Thượng Quan Tuyền không hiểu tại sao mình lại đi tới biệt thự trên núi của Niếp Ngân. Chuyện vừa xảy ra khi ở trong nhà Thiên Hi khiến cô nghĩ tới lúc mình còn nhỏ.
Thật ra ngay từ nhỏ cô đã sợ sấm sét. Hôm đêm mưa lúc cô năm tuổi, sấm chớp vang dội khiến cô sợ đến mức suýt nữa ngất đi, chính lúc đó Niếp Ngân đã ôm cô vào trong ngực, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh khẽ nói bên tai cô: “Tuyền, không phải sợ, chỉ cần ở bên cạnh tôi, không việc gì phải sợ hết”.
Những lời này của Niếp Ngân như một dòng nước ấm len lỏi vào trái tim cô, dù phải trải qua huấn luyện gian khổ đến mấy cũng không còn đáng sợ như đêm mưa ấy nữa.
Cô biết, chỉ cần cô lớn lên, mọi chuyện sẽ thay đổi, dù sao anh cũng là chủ nhân của cô, mà cô cùng lắm chỉ là một trong những người được anh bồi dưỡng mà thôi.
Nhưng cô không khống chế được trái tim mình, dù bị thương nặng hơn thì cô cũng nhất định phải đi tìm Niếp Ngân.
Nước mưa hắt vào người Thượng Quan Tuyền. Dù cô có mặc áo mưa nhưng vẫn không ngăn được nước mưa xối xả thấm vào người, băng gạc trên đầu vai đã sớm rỉ máu, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền trong đêm đen càng thêm tái nhợt vô hồn.
– A… – Cô trượt chân ngã xuống, sự đau đớn trên người khiến cô nhíu mày.
Đúng lúc cơ thể sắp không gắng gượng được nữa, nước mưa trên đỉnh đầu đột nhiên bị ngăn lại. Sau đó, cả người của cô được một đôi cánh tay vững chãi bế lên.
Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy Thượng Quan Tuyền, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: “Niếp… Chủ thượng”.
– Sao phải tự làm khổ mình như vậy? – Giọng điệu Niếp Ngân vang lên, tuy đang hỏi nhưng trong mắt lại toát lên một tia tình cảm.
Em…
– Được rồi, vào trong hẵng nói! – Khi Niếp Ngân thấy vết thương trên đầu vai Thượng Quan Tuyền, anh ta lập tức ngắt lời, ôm cô đi thẳng vào biệt thự, quản gia cũng đi theo sau anh ta.
***
Thượng Quan Tuyền mặc áo sơ mi của Niếp Ngân từ trong phòng tắm bước ra. Vì trên vai bị thương nên cô chỉ có thể dội qua nước. Dù chỉ như vậy nhưng hơi nước nóng cũng đủ khiến da thịt trắng nõn của cô ửng hồng thêm phần mê người, mái tóc dài xõa ra khiến cô càng thêm phần tuyệt mỹ.
Nhìn thấy Niếp Ngân, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, sau khi hít sâu một hơi, cô từ từ tiến lên.
– Chủ thượng, xin lỗi anh, nhiệm vụ của em… chưa hoàn thành! – Thượng Quan Tuyền cúi thấp đầu, không dám nhìn khuôn mặt anh tuấn của Niếp Ngân.
– Ngồi xuống đi!
Vậy mà Niếp Ngân chỉ thản nhiên nói một câu.
Thượng Quan Tuyền giật mình nhìn Niếp Ngân, sau đó thấy bên cạnh anh ta là hộp thuốc.
– Không cần… vết thương của em đã được xử lý rồi! – Bàn tay nhỏ bé nổi gân xanh túm chặt cổ áo, cô không muốn Niếp Ngân nhìn thấy vết hôn của Lãnh Thiên Dục.
– Tuyền, ngồi xuống đi! – Niếp Ngân không động đậy, thản nhiên ra lệnh.
Thượng Quan Tuyền sợ sệt ngồi xuống bên cạnh Niếp Ngân, nhìn anh ta lấy ra một bình thuốc quý. Thuốc trong bình này chính là liều thuốc đặc trị vết thương bị đạn bắn tốt nhất, mà loại thuốc này cũng chỉ duy nhất tổ chức BABY-M mới có.
Vẻ trầm ổn anh tuấn của Niếp Ngân nhìn không ra anh ta đang nghĩ gì. Anh ta từ từ giơ tay ra, sau đó chuẩn bị cởi cúc áo trước ngực Thượng Quan Tuyền ra.
– Em… em tự mình làm được! – Thượng Quan Tuyền bối rối, vội vàng nói.
Ánh mắt dò xét của Niếp Ngân nhìn khuôn mặt cô, lát sau, anh ta kéo tay cô xuống, thản nhiên mở miệng: “Tôi huấn luyện em từ nhỏ, dù gì chuyện này cũng đã thành thói quen, giờ đã thành không quen rồi sao?”
Dứt lời, anh ta tiếp tục động tác tay.
Cúc áo trước ngực Thượng Quan Tuyền mở ra, phía dưới xương quai xanh khêu gợi có thể mơ hồ thấy được những dấu hôn đỏ như đóa mai nở rộ, nhất là ở trên bầu ngực cao vút căng tròn kia.
Sắc mặt trầm ổn của Niếp Ngân bỗng trở nên hết sức khó coi.
Tim Thượng Quan Tuyền đập mạnh, đôi mắt vốn tỉnh táo giờ cũng hoang mang, cô không dám nhìn anh.
Sắc mặt Niếp Ngân dần khôi phục lại vẻ hờ hững, nhưng đôi mắt sắc bén lại hừng hực lửa giận. Anh ta chậm rãi chỉ tay vào dấu hôn trên người cô, giọng điệu từ tốn mà đầy nguy hiểm: “Nói cho tôi biết, đây là gì?”
Thượng Quan Tuyền ra sức lắc đầu, cô không biết nên nói gì, cũng không biết có thể nói được gì nữa.
Bàn tay Niếp Ngân vươn đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, sau đó nắm chặt lấy cằm cô.
– Những vết hôn và cả vết đạn bắn trên người em, tôi rất có hứng thú muốn biết!
Anh ta nắm chặt cằm Thượng Quan Tuyền, đôi mắt đen vì tức giận càng trở nên thâm thúy hơn. Có trời mới biết tối nay anh ta sốt ruột đến mức nào, giết chết Yaelle cũng không khiến anh ta quá đau lòng, nhưng khi biết tin Thượng Quan Tuyền mất tích làm anh ta đứng ngồi không yên.
Ai mà biết được tối nay Thượng Quan Tuyền đã khiến anh ta biết thế nào là chấn động. Vết thương của cô khiến anh ta đau đớn, mà vết hôn trên người cô càng làm anh ta muốn phát điên.