Quyển 3 – Chương 35: Đánh Cược
Thượng Quan Tuyền bình tĩnh đứng đó, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như đang suy xét. Lát sau, đôi môi cô từ từ cong lên một nụ cười, bên má lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp.
– Lãnh Thiên Dục, anh cho rằng lấy cô ta ra để uy hiếp tôi sẽ có tác dụng sao? Nếu anh biết chắc tôi sẽ tới, vậy hẳn là biết mục đích của tôi.
Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch miệng, đưa ly rượu sang bên cạnh, một vệ sĩ lập tức kính cẩn rót rượu vào ly thủy tinh trong suốt.
Hắn từng bước tới gần Thượng Quan Tuyền, cúi người xuống, đôi môi mỏng nhếch lên, cả người tỏa ra sự quyến rũ khiến người khác không thể kháng cự, nguy hiểm mà tràn đầy tính chiếm hữu.
– Cô cũng nên biết, muốn giết người diệt khẩu ngay trước mặt tôi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hơi thở nam tính đầy mùi rượu vây quanh Thượng Quan Tuyền một lần nữa khiến cô cảm thấy khó thở.
– Tôi biết! – Cô không hề sợ hãi ngẩng đầu lên, lúc này đôi mắt trong veo nhìn Lãnh Thiên Dục đầy vẻ khiêu khích và khinh thường.
Cô nói từng từ một: “Cho nên, tôi muốn đánh cược với anh một ván”.
– Đánh cược? – Lãnh Thiên Dục nheo mắt lại, đôi mắt luôn thâm sâu khó lường rõ ràng đã lộ ra vẻ hứng thú.
– Đúng! – Đáy mắt Thượng Quan Tuyền vụt qua tia khiêu khích – Không biết lão đại có dám không?
Mọi người trên đại điện đều sững sờ, cô gái này to gan thật, dám nói như vậy trước mặt lão đại.
Bên môi Lãnh Thiên Dục cong lên một nụ cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
– Không tồi, rất thú vị! – Hắn cất giọng nói lạnh như băng, ngay sau đó, đưa ly rượu ra trước mặt cô.
Trong mắt Thượng Quan Tuyền thoáng lên tia nghi ngờ.
– Có thể đánh cược cùng Lãnh Thiên Dục tôi, cô nhất định rất can đảm! – Hắn mở miệng nói, ý tứ rất rõ ràng.
Đôi mắt to trong veo của Thượng Quan Tuyền nhìn vào ly rượu trong tay Lãnh Thiên Dục, dù cô không uống rượu nhưng vẫn có chút hiểu biết, mùi rượu rất nồng đậm cho thấy đây là rượu mạnh.
– Thế nào? Sợ rồi à? – Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn vô cảm nhưng trong lời nói lộ rõ ý đùa giỡn.
Thượng Quan Tuyền vừa nghe xong liền cất giọng: “Sợ ư? Đừng đùa thế chứ”.
Sau đó, cô âm thầm hít một hơi thật sâu, không nói gì nữa mà cầm ly rượu trong tay hắn uống một hơi cạn sạch.
Rượu vừa xuống đến yết hầu, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng biết ly rượu này mạnh đến cỡ nào. Cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cô thấy hơi choáng váng, gương mặt tái nhợt, gò má dần ửng hồng.
Cô nhếch mép, vung tay lên, ly rượu thủy tinh bay lên không trung rồi vỡ tan trên nền đá cẩm thạch, âm thanh trong trẻo vang lên khắp đại điện.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh và không sợ hãi nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
Khóe miệng Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng và thâm sâu.
Cô gái này quả nhiên là lớn mật, dám uống rượu Whisky mạnh như vậy. Những loại Whisky khác chỉ trải qua hai lần chưng cất, nhưng ly rượu kia của hắn là rượu đã trải qua bốn lần chưng cất, vì vậy không chỉ mùi rượu gay mũi mà đến hương vị cũng cực mạnh.
– Khá lắm! – Hắn cất giọng trầm thấp, không dễ phát hiện sự tán thưởng trong đó – Nói đi, cô muốn đánh cược cái gì?
Đôi môi xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền nói ra mấy chữ: “Cược kỹ thuật bắn súng”.
– Đánh cược thế nào? – Lãnh Thiên Dục khẽ nheo mắt, nở nụ cười lạnh, đôi mắt càng thêm âm u.
Thượng Quan Tuyền nhìn xung quanh một lượt, hờ hững đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của hắn. Cô nói: “Lấy giá đựng rượu kia làm tâm, phải bắn vào nắp chai Whisky mà không làm rung giá rượu, không làm vỡ chai rượu. Anh thắng, anh muốn làm gì là quyền của anh; tôi thắng, Yaelle thuộc về tôi.
Gương mặt tuấn kiệt mà thâm sâu của Lãnh Thiên Dục vẫn hờ hững, hắn nhìn vẻ khiêu khích trong mắt Thượng Quan Tuyền, thân hình cao lớn không nhúc nhích. Một lát sau…
– Phong! – Hắn gọi một tiếng rồi nhìn chăm chú vào Thượng Quan Tuyền, tầm mắt của cô vẫn nhìn vào hắn, chưa từng rời đi.
– Vâng, thưa ngài! – Phong hiểu ý của Lãnh Thiên Dục. Anh ta đặt một khẩu súng lục vào tay Lãnh Thiên Dục rồi đứng lùi sang một bên.
– Muốn kiểm tra trước không? – Lãnh Thiên Dục giơ khẩu súng trong tay ra trước mặt Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền nhận lấy khẩu súng lục, cầm vào bá súng, sau đó bẻ một cái. Bên trong là sáu viên đạn M74 năm ly nằm ngay ngắn, cô gật đầu rồi ném trả súng lục cho Lãnh Thiên Dục.
– Anh bắn trước đi! – Cô lạnh lùng nói.
Đôi mắt hẹp dài thâm sâu của Lãnh Thiên Dục khẽ lướt qua tia lạnh lẽo, hắn dứt khoát giơ súng lên, chỉ trong nháy mắt…
Một tiếng súng vang lên, đạn đã xuyên qua nắp của chai Whisky trên giá rượu. Điều làm Thượng Quan Tuyền kinh hãi chính là viên đạn không hề làm rung đến giá rượu, ngay cả ly rượu ở bên cạnh cũng không lắc lư chút nào.
Khi dùng súng, ngắm bắn chuẩn dù rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là khống chế lực. Mà Lãnh Thiên Dục chắc chắn là đã luyện kĩ năng này đến độ nhuần nhuyễn rồi.
Thân thể nhẹ bẫng tựa như liễu của Thượng Quan Tuyền hơi cứng đờ, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt nhìn về phía giá rượu.
– Cô gái nhỏ, đến lượt cô rồi đấy!
Lãnh Thiên Dục chậm rãi mở miệng, giọng điệu âm trầm mà nặng nề. Hắn đưa súng tới trước mặt Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền như đang suy nghĩ. Cô nhận lấy súng rồi vô thức liếc nhìn Yaelle, chỉ thấy đôi mắt của Yaelle thoáng qua tia phức tạp.
Trong lòng cô hơi rung động, sau đó chậm rãi giơ súng lên, nhắm vào một chai Whisky khác trên giá rượu.
Lãnh Thiên Dục nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thượng Quan Tuyền. Sau đó, đôi môi hắn khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lẽo khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, tay cầm súng của Thượng Quan Tuyền đột ngột thay đổi phương hướng, họng súng đen ngòm lập tức nhắm thẳng vào trán của Lãnh Thiên Dục.
Quyển 3 – Chương 36: Liều Mình Cứu Người
Mọi người trên đại điện đều sững sờ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả thuộc hạ của Lãnh Thiên Dục đều rút súng ra, nhắm thẳng vào Thượng Quan Tuyền.
Ngay cả Yaelle cũng ngẩn ra, cô không hiểu mục đích lúc này của Thượng Quan Tuyền. Nếu như cô ấy muốn đến chỗ của Lãnh Thiên Dục chỉ để uy hiếp hắn, vậy thì cô ấy đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
– Thượng Quan Tuyền, mau bỏ súng xuống, nếu không chúng tôi sẽ bắn vỡ đầu cô! – Phong cầm súng nhắm thẳng vào Thượng Quan Tuyền, giọng điệu tỉnh táo mà lạnh lẽo, anh ta lập tức lên nòng súng.
Thượng Quan Tuyền khẽ nhếch môi, cô chuyển họng súng đến trước thái dương của Lãnh Thiên Dục, cười lạnh: “Vậy phải xem mấy người có so được với tốc độ của tôi không đã. Nếu đầu tôi vỡ thì ngài lão đại đáng kính của mấy người cũng khó giữ được tính mạng”.
Mọi người như ngừng thở, bọn họ cũng biết cô gái sát thủ này giống với người trong tổ chức Mafia, đều tàn ác tuyệt tình. Nếu như không cẩn thận, cô ta nhất định sẽ làm khó lão đại của bọn họ.
Trái ngược với trạng thái căng thẳng của mọi người, gương mặt Lãnh Thiên Dục vẫn không chút biểu cảm, không hề nhìn ra chút sợ hãi nào trong mắt hắn. Hắn cất giọng âm trầm: “Cô cho rằng tôi có giá trị cho cô lợi dụng sao?”
Đôi mắt tỉnh táo của Thượng Quan Tuyền thoáng qua tia lạnh lẽo, cô nhìn một lượt những người vệ sĩ trong đại điện: “Từ phản ứng của bọn họ có thể thấy, anh quả thật là có chút giá trị lợi dụng”.
Một tia tán dương vụt qua trong mắt hắn, dám nói chuyện kiểu này với hắn cũng chỉ có một mình Thượng Quan Tuyền cô thôi.
Sau đó, bên môi từ từ cong lên, hắn trầm giọng hỏi: “Nói đi, cô muốn thế nào?”
– Lão đại! – Phong ở một bên gấp gáp nói.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ vung tay lên, ý bảo Phong không được chen ngang.
Thượng Quan Tuyền cất giọng: “Lãnh Thiên Dục, điều kiện của tôi rất đơn giản”.
– Là gì? – Lãnh Thiên Dục điềm nhiên hỏi lại.
Thượng Quan Tuyền liếc mắt nhìn Yaelle, ánh mắt hết sức phức tạp, sau đó, cô nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Tôi muốn anh để Yaelle thoát ra ngoài”.
Lời của cô vừa dứt, cả người Yaelle run lên. Sau đó, cô ta hét lên: “Thượng Quan Tuyền, ân tình của cô tôi không nhận, cô cho rằng cô làm vậy tôi sẽ cám ơn cô sao?”
– Cô câm miệng vào!
Thượng Quan Tuyền ngắt lời Yaelle, sau đó quát Lãnh Thiên Dục: “Mau, ra lệnh đi!”
Lãnh Thiên Dục nói: “Cô cho rằng cô ta có thể chạy thoát được sao?”
– Hừ, vậy thì phải xem thuộc hạ của anh coi trọng anh đến mức nào! – Thượng Quan Tuyền cười lạnh, tay cầm súng đập mạnh vài cái vào đầu hắn.Cơn đau truyền đến khiến Lãnh Thiên Dục khẽ nhíu mày, thân thể cao lớn và cứng rắn căng lên tiếp nhận đòn của cô. Hắn không nghĩ tới lực của cô gái này lại mạnh đến vậy, xem ra hắn đã xem thường cô rồi.
– Tôi nói lại lần nữa, hạ lệnh mau lên! – Thượng Quan Tuyền hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói.
Một lát sau, sự đau đớn trên người dần biến mất, hắn chậm rãi ưỡn thẳng người lên, nhìn Thượng Quan Tuyền, rồi nói với thuộc hạ phía sau: “Thả cô ta ra!”
– Lão đại! – Vẻ mặt Phong lo lắng như muốn nói điều gì đó.
– Tôi nói thả cô ta ra! – Giọng điệu lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục lần nữa vang lên làm người ta không rét mà run.
Mọi người trên đại điện có phần sửng sốt. Từ khi bọn họ đi theo ngài ấy cho tới giờ, chưa từng thấy ngài ấy bị người khác uy hiếp, sự việc ngày hôm nay là thế nào đây?
Nhưng cũng không có cách nào khác, bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, cởi trói cho Yaelle rồi lui về phía sau.
– Thượng Quan Tuyền, cô… – Yaelle nắm chặt tay thành nắm đấm. Cô gái ngốc này, chẳng lẽ cô ấy cho rằng để cô chạy thoát thì cô ấy có thể an toàn rút lui sao?
Một tay cầm súng của Thượng Quan Tuyền vẫn dí vào thái dương của Lãnh Thiên Dục, ánh mắt phức tạp nhìn Yaelle rồi cất giọng: “Yaelle, tôi không cần cô báo đáp ân tình này. Cô hãy nhớ lấy, từ nay về sau không được về tổ chức nữa, đi được bao xa thì cứ đi đi”.
Yaelle thở gấp, ánh mắt đầy phức tạp nhìn người cùng lớn lên với mình. Hai người luôn đấu với nhau nhưng cô không ngờ Thượng Quan Tuyền lại làm trái ý chủ thượng, cho cô một con đường sống.
Thượng Quan Tuyền nhắm mắt, không biết tại sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác không nỡ, vốn là hôm nay muốn đến giết Yaelle, ai ngờ…
Cô lắc đầu, cố gắng loại bỏ cảm xúc hỗn loạn. Đã giúp phải giúp cho trót, nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền nói với Lãnh Thiên Dục: “Tôi muốn anh đảm bảo người của anh sẽ không làm khó Yaelle”.
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia lạnh lùng, sau đó hắn cất giọng: “Tôi bảo đảm”.
Thượng Quan Tuyền đã yên tâm, cô nói với Yaelle: “Còn không đi?”
Cả người Yaelle run lên, không biết tại sao, cô cảm thấy đau đớn trong lòng: “Thượng Quan Tuyền…”.
– Đi, đi mau đi! – Thượng Quan Tuyền cáu kỉnh quát lên.
Trước tình cảnh như vậy, Yaelle không thể không đi, cô nói: “Cô… hãy bảo trọng”.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm đến Thượng Quan Tuyền.
Nói xong lời này, Yaelle liền chạy ra khỏi đại điện.
Phong thấy vậy, ngón tay khẽ động.
– Phong! – Ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Dục quét qua gương mặt Phong, hắn quát lên – Nếu tôi đã đảm bảo an toàn cho cô ta thì không ai được phép động vào cô ta nữa!
– Vâng, lão đại! – Gương mặt Phong thoáng qua tia ẩn nhẫn, chậm rãi rút súng về.
Khi Yaelle hoàn toàn biến mất khỏi đại điện, Lãnh Thiên Dục hướng về phía Thượng Quan Tuyền: “Đúng theo yêu cầu của cô, tôi đã thả cô ta ra, bước tiếp theo cô định làm gì?”