Trong lòng nàng âm thầm nói cho chính mình, không cần phải sợ hắn, cho tới bây giờ nàng chưa từng chọc tới hắn.
Con ngươi bình tĩnh vô ba, nhìn về phía hắn, ẩn nhiều ý cười, cũng không mở miệng nói gì, mà chờ hắn mở miệng trước.
Ít nhất, hắn mở miệng trước, nàng mới có thể kết luận hướng đi, nghĩ biện pháp ứng phó..
Đôi mắt như vẽ của hắn khẽ động, thẳng tắp nhìn mặt nàng, khi đối mặt với vẻ mặt bình tĩnh của nàng, hơi sửng sốt, thật không ngờ, dưới tình huống như vậy nàng cư nhiên có thể giữ bình tĩnh, dám thẳng tắp nhìn hắn, bình thường ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám nhìn hắn như vậy, ánh mắt hiện lên vài phần tìm tòi nghiên cứu, chính là nghĩ đến bức họa trên bàn, mặt lạnh như khối băng không khỏi thêm một tầng sương rét lạnh, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra vài tia lãnh phúng, “Hóa ra làm nhiều như vậy, đều vì hắn.”
Thoáng giật mình, thông minh như nàng, giờ phút này đối với lời nói mạc danh kỳ diệu* của hắn cũng có chút không kịp phản ứng, cái gì làm nhiều như vậy, vì hắn?
*không hiểu tại sao. (Theo ta thấy để nguyên văn hợp hơn)
Hắn? Hắn là người nào?
“Ngươi lừa Mộ Dung Lăng Thiên, lừa Hoàng Thượng, vì Phong Dật Hiên.” Lần đầu tiên Quân Vô Ngân phá lệ vì nàng rất tốt bụng giải thích, khóe môi châm chọc, càng thêm rõ ràng.
Nga, giật mình hiểu được, chỉ là nàng vì ai có quan hệ gì tới hắn? Nàng cũng không cần phải giải thích với hắn. Hắn có phải hay không quản quá nhiều rồi.
Khóe môi hơi nhếch, nhưng cười không nói, hơi hơi biệt quá mặt, chậm rãi thu dọn bức họa trên bàn, tổng cộng hơn mười bức, mỗi bức đều không giống nhau, mỗi bức đều có mỗi nét đặc sắc, có phiêu dật, có gợi cảm, có cơ trí....đều là nàng dụng tâm vẽ ra.
Đôi mắt lạnh như băng nhiễm vài tia tức giận, đã khi nào Quân Vô Ngân bị người xem nhẹ như vậy, nữ nhân này, thế nhưng không nhìn đến hắn, hơn nữa nhìn nàng chậm rãi cẩn thận sửa sang lại bức họa trên bàn, sắc mặt lại âm trầm vài phần.
“Ta nghĩ đến lần này ngươi còn có thể lừa gạt Quân Lưu Thương...” Thanh âm từng câu từng chữ, ở trong phòng yên tĩnh truyền đến, lần này, dưới đáy mắt lạnh như băng, cũng hiện lên vài phần ảo não.
Nàng nghĩ người kia sẽ giống Hoàng Thượng dễ lừa như vậy sao? Làm bộ đùa giỡn nam nhân, nói vài câu hoang đường trong, có thể lừa Quân Lưu Thương sao..?
Nàng cũng quá khinh thị đối thủ của mình rồi...
“Xin hỏi đêm khuya Vương gia này xâm nhập phòng một nữ nhân, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì a?” Mỉm cười, Đường Nhược Ảnh chưa từng quay đầu nhìn hắn, vẫn chậm chậm sửa sang lại bức họa trên bàn, từng chữ từng lời nói, vân đạm phong khinh tùy ý.
Mắt hơi hạ thấp, đáy mắt hiện lên vài phần lợi hại, nàng thật không biết nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Rõ ràng hắn là loại người cao cao tại thượng, coi thường hết thảy người, vì sao cố tình muốn tới dây dưa với nàng? Mà hắn quỷ dị, hắn thâm trầm, khiến cho người ta rất khó thấy rõ mục đích của hắn..
Hắn nói Quân Lưu Thương hẳn là Tương Vương đi? Nàng chưa từng khinh thị Tương Vương, cũng không có nắm chắc mười phần có thể lừa gạt hắn, cho nên hiện tại nàng chỉ có thể chờ, chờ Tương Vương động, nàng đến phối hợp.
Quân Vô Ngân sửng sốt, hắn tới làm gì? Nói thật, hắn chính là tò mò, muốn xem rốt cuộc nàng đối phó Quân Lưu Thương như thế nào.
“Bổn vương muốn đến xem ngươi còn có tuyệt kỹ lừa đảo cao siêu nào không.” Hai tròng mắt híp lại, thản nhiên ẩn giấu tia nghiền ngẫm, đối với mục đích hắn đến, nhưng thật ra thập phần thản nhiên.
Ách.... Đường Nhược Ảnh ngạc nhiên, hắn là ăn no không có việc làm đi, đêm hôm khuya khoắc không ngủ, chạy tới chỗ này, muốn xem nàng gạt người như thế nào?? Cho dù nàng thật sự muốn ứng phó Tương Vương, cũng không có khả năng đêm hôm khuya khoắc làm cái gì, nam nhân này, đầu óc sẽ không phải có vấn đề đi?
...
Bất quá, nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại ở trong đầu, sẽ không ngốc nói ra trước mặt hắn.
“Vậy phải khiến Vương gia thất vọng rồi.” Khóe môi giương lên, tràn ra vài tia thản nhiên cười khẽ, thanh âm của nàng vẫn như gió lướt nhẹ.
“Xác thực, không nghĩ tới lại thấy một nữ nhân hoa si với bức họa.” Mi mắt Quân Vô Ngân hơi chớp, khóe môi châm chọc mở rộng, trong thanh âm lại châm chọc không chút che giấu, một nữ nhân, đêm hôm khuya khoắc không ngủ được, ngây ngô cười với một nam nhân trong bức họa.
Chính là, trong thanh âm hắn, lại ẩn vài phần ảo não ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
“Vương gia đã nghĩ vậy, lúc này, thực sự thích hợp phân trần giải thích sao?” Đường Nhược Ảnh nhưng không có nửa điểm tức giận, ngược lại càng cười thêm sáng lạn, hiện tại đã hơn ba giờ sáng, nàng ở trong phòng của mình làm gì, cần gì ngại ai chứ!
Hừ, muốn cười nhạo nàng, hắn cười nhạo được sao..?
Cho nên, nàng chẳng những không tức giận, ngược lại phối hợp tốt với hắn. Nàng không ngại làm cho hắn hiểu lầm, dù sao hắn thấy nàng thế nào, đối nàng mà nói đều không sao cả, nhưng thật ra nàng thực hi vọng, hắn cho rằng nàng là loại nữ háo sắc không đúng đắn.
Hắn lại sửng sốt, vạn vạn thật không ngờ, nàng sẽ trả lời như vậy, nàng đây là thừa nhận bản thân háo sắc??
Bất quá, nàng thật đủ thản nhiên, loại chuyện nói, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân như nàng nói như vậy, khóe môi lạnh lùng ẩn chứa tia cười như có như không cười khẽ, nữ nhân này, thật đúng là khắp nơi làm cho hắn ngoài ý muốn, luôn làm cho hắn kinh ngạc.
Nàng đã muốn thu dọn xong họa trên bàn, hé ra hé ra chỉnh tề đặt cùng một chỗ, nhìn thấy hắn vốn không có ý rời đi, hơi hơi nhíu mi, “Nếu Vương gia không có chuyện gì, hẳn nên về đi.”
“Ngươi đuổi bổn vương?” Dám đuổi Quân Vô Ngân, nàng tuyệt đối là người đầu tiên trong thiên hạ, đôi mắt Quân Vô Ngân lạnh như băng ẩn ẩn vài phần kinh ngạc, hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân này xác thực đủ đảm.
“Đây là phòng của ta.” Lần này nàng hơi xoay người, vẻ mặt đương nhiên nhìn hắn, đây chính là phòng của nàng, hắn cản trở nàng nghỉ ngơi, nàng đương nhiên muốn đuổi hắn.
Nàng quản hắn là ai chứ?
A, Quân Vô Ngân không giận ngược lại cười, là nha, đây là phòng của nàng, trả lời đơn giản cỡ nào, cũng là lý do chính đáng cỡ đó, làm cho người không thể phản bác, nhưng vì sao trước kia, những người đó có rất nhiều lý do chính đáng, cũng không dám cãi lời hắn nửa phần?
Chỉ có nàng, mới thản nhiên như vậy, vẻ đương nhiên phản bác hắn..
Con ngươi lạnh như băng, giờ phút này thản nhiên ẩn giấu ý cười, tựa hồ bị người đuổi, tâm tình ngược lại không tệ.
Chính là, thấy nàng cẩn thận nắm chặt họa trong tay, ánh mắt rất nhanh hiện lên ý gì.
“Ngươi vẽ? Vẽ không tệ.” Giẫm chân tại chỗ, đi tới trước mặt nàng, thế nhưng khó có được nàng không kháng cự, sau đó giả bộ giống như tùy ý vươn tay, lấy bức họa trong tay nàng.
Đường Nhược Ảnh ngây ngốc, đối với phản ứng của hắn giờ phút này, càng có vài phần ngoài ý muốn, hắn bị đuổi mà còn cười? Không đi, ngược lại còn tới gần nàng?
Hắn tới gần, làm cho nàng có cảm giác áp bách, mà nhìn hắn tới bắt bức họa trong tay nàng, lại ngẩn ra.
Không rõ hắn lại muốn muốn làm gì..
Không nghĩ buông tay, nhưng hấn cố chấp, tay không buông muốn giật lấy, bức họa này nàng vẽ cả buổi chiều, cộng thêm một buổi tối, cho nên nàng không muốn nó bị xé rách, chỉ có thể lựa chọn buông tay.
Chính là, nàng vạn không ngờ tới, sau khi hắn lấy bức họa, hơi liếc mắt, sau đó thế nhưng cầm bức họa đến ngọn nến lay động trên bàn....
“Ngươi làm cái gì?” Đường Nhược Ảnh kinh hãi, rất nhanh đứng lên, không hề nghĩ ngợi kéo cánh tay hắn lại.
Nàng quên, bởi vì là buổi tối, sau khi nàng tắm, chỉ mặc áo ngủ mình làm, đột nhiên đứng lên như vậy, hơn nữa, tay nàng kéo tay hắn, cho nên.......