Xuân về hoa nở, phồn hoa như mộng. Thời gian lưu chuyển, nháy mắt đã qua mười năm.
Vô Lượng Sơn tràn ngập ánh mặt trời, lá cây lả tả đung đưa theo gió. Rừng rậm xanh tươi mát mẻ, cây cối xum xuê um tùm. Gió nhẹ thổi qua, lá rụng phiêu lãng rải đầy trên mặt đất, thật như chốn bồng lai tiên cảnh.
Đoàn Dự gian nan đi dọc theo cánh rừng, dưới chân chật vật bước tới, vài lần thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Ấn theo sử sách ghi lại, Vô Lượng Ngọc Bích nằm ngay phía sau Vô Lượng sơn. Đoàn Dự xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đem tà áo vướng víu nhét vào thắt lưng, vừa đi vừa lẩm bẩm, từ sau núi dọc theo dòng suối nhỏ đi về phía đông, ra khỏi rừng rậm, thấy thác nước chính là gần tới.
Thì ra Đoàn Dự ở vương phủ hưởng phúc mười năm, ước chừng nội dung vở kịch bắt đầu phát triển, hắn liền để lại một phong thư rồi đi đến Vô Lượng Sơn tìm kiếm Vô Lượng Ngọc Bích trong nguyên tác.
Đoàn Dự vốn biết rõ nội dung vở kịch, hơn nữa nhiều năm hưởng thụ như vậy đã đem cái số chịu được khổ ải trong người hắn đá bay không còn một mảnh. Hiện giờ nếu không phải thấy nội dung đã bắt đầu, Đoàn Dự thật sự muốn ở lại vương phủ làm tiểu thế tử của hắn, cả đời không cần lo việc gì, còn tốt hơn đi ra ngoài mạo hiểm —— tuy rằng cuối cùng nhất định sẽ ôm được mỹ nhân trở về.
Hắn không phải ‘Đoàn Dự’ trong nguyên tác, như vậy hắn cũng sẽ không dốt nát mà mò đến Vô Lượng Sơn xem hai chưởng môn ‘Vô Lượng Kiếm’ gì đó tỷ thí với nhau.
Mặc dù có thể sẽ bỏ qua việc gặp Chung Linh và Mộc Uyển Thanh, nhưng Đoàn Dự thấy cũng chả sao cả. Chỉ cần kết quả cuối cùng là lấy được Vương Ngữ Yên, nội dung toàn bộ có thể lược bớt.
Đi dọc theo rừng rậm tới hướng tây, được hơn nửa ngày, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng suối róc rách. Đoàn Dự mừng rỡ, dưới chân cũng càng tăng tốc, đi hơn mười bước, chỉ thấy một dòng suối nhỏ gấp khúc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đoàn Dự vui mừng quá đỗi, cũng không nghỉ ngơi mà đi dọc theo suối nước về phía đông, chạy tới hướng cánh rừng dày đặc, thẳng đến khi hai chân bủn rủn, thở hồng hộc, nhưng vẫn không nhìn thấy thác nước trong truyền thuyết ở đâu.
Đoàn Dự dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát, thầm nghĩ, xem lộ trình không có gì nhầm lẫn cả, nếu thác nước ở gần đây, tiếng nước lớn như vậy thì mình phải nghe được mới phải…
Đang nghĩ ngợi, chợt bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm bọt nước rơi xuống, Đoàn Dự đứng dậy đi về hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy cách đó trăm mét, cây cối thưa dần, một thác nước giống như dãi ngân hà treo ngược từ trên trời xuống, rầm rầm ù ù, bọt nước văng khắp nơi trong suốt như trân châu lấp lánh đủ màu sắc.
Đoàn Dự tràn đầy kích động, liên tục hô vài câu,
“Chính là nơi này! Chính là nơi này!”.
Vô Lượng Ngọc Bích hẳn là ngay bên cạnh vách núi phía dưới thác nước này. Đoàn Dự tiêu sái đi về phía trước tìm kiếm. ‘Đoàn Dự’ trong nguyên tác không cẩn thận té xuống vách núi này, đại nạn không chết mới có hạnh phúc cuối đời. Hiện giờ là mình, tai nạn này nếu tránh được thì nên tránh.
Đoàn Dự tùy tay nhặt lên một nhánh cây dò đường, dọc theo nước chảy khoảng trăm mét, cảm thấy nhánh cây không còn, Đoàn Dự lập tức hiểu được, vách núi có Vô Lượng Ngọc Bích ở ngay phía trước.
Đoàn Dự cẩn thận đi qua, đang muốn ngồi xổm xuống nhìn độ cao của vách núi, phía sau truyền đến một tiếng quát cả kinh,
“Ngươi là ai mà lại dám xông vào cấm địa bổn phái!”.
Thanh âm kia hàm chứa ba phần tức giận làm Đoàn Dự tâm cả kinh, hốt hoảng trượt chân một cái, thân mình thu thế không được mà nhào về phía trước.
Bụng dưới Đoàn Dự đau quặn, hai tay quơ quào túm lấy một vật, cũng không biết chạm được cái gì, chỉ gắt gao nắm chặt, thân mình đang rơi đột ngột dừng lại, ở giữa không trung đu qua đu lại.
Đoàn Dự dồn sức nhảy lên, cổ họng như trào cả ra ngoài. Hắn thở gấp, cẩn thận ngẩng đầu, thấy mình đang cầm một sợi dây quấn quanh vách đá, Đoàn Dự gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn xuống phía dưới chân. Chỉ thấy sương mù dày đặc, không thấy chân thác nước đâu. Đoàn Dự tim như ngừng đập, ba hồn do sợ quá mà chạy mất hai hồn. Vội vàng nắm chặt dây, hai chân dùng toàn lực đặt lên vách đá miễn cưỡng tìm một điểm trụ, thân mình chậm rãi di chuyển dọc theo vách đá, chỉ khi đã dựa vào cái khe trên vách đá, hắn mới nhắm mắt thở ra một hơi.
Bản thân đã rất cẩn thận rồi, không thể tưởng được vẫn thiếu chút nữa là đánh mất cái mạng nhỏ.
Đoàn Dự ở trong lòng đổ mồ hôi đầm đìa, thầm nghĩ, nếu không phải việc này không có cách nào nhờ người khác làm thay, mình đã mang quân đội Đại Lý đến mở sơn tầm bảo điển ra rồi.
Trong đầu suy nghĩ mới được một nửa, chỉ nghe thấy thanh âm đá vỡ rắc rắc từ dưới chân truyền đến. Đoàn Dự nhướng mày, thân mình thoáng chốc cứng ngắc, dự cảm bất an như cơn sóng dân trào dưới đáy lòng.
Không thể nào! Giống như thước phim quay chậm, Đoàn Dự vươn cổ nhìn xuống, tầm mắt vừa mới thay đổi thì tảng đá dưới chân nứt ra, toàn bộ thân mình đột nhiên bị ngã xuống, kéo theo tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Đoàn Dự.
Thanh âm rầm rập bên tai càng ngày càng vang, nước như mưa trút xuống mặt Đoàn Dự, chỉ nghe thấy ‘bùm’ một tiếng, Đoàn Dự rơi xuống đáy sông, sau một hồi vùng vẫy thì tùy dòng nước chảy xiết lao ra khỏi khe sâu.
Dòng nước lạnh lẽo cọ rửa ngũ quan của Đoàn Dự, không biết bị uống bao nhiêu nước, chờ nước trôi chậm lại, lúc này hắn mới lảo đảo đứng dậy, dùng cả tay lẫn chân bò lên bờ sông, xoay người nằm xuống, ho khan phun ra mấy ngụm nước.
Tiếng nước chảy bên tai liên miên không dứt, Đoàn Dự ở bên bờ cũng không biết nghỉ ngơi bao lâu, đợi cho y phục trên người bị nhiệt độ cơ thể gần như sấy khô, khí lực cũng hồi phục được một chút, Đoàn Dự chật vật đứng dậy, xoa xoa cánh tay, đi vào đáy cốc.
Sớm xem nguyên tác, Đoàn Dự chỉ biết nơi này là một tiên cảnh nhân gian, không nghĩ đến cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ này đúng là say đắm lòng người như vậy.
Chỉ thấy vách núi chỗ thác nước đổ xuống giống như ngọc long bay lên không rồi nhập xuống hồ. Mặt hồ chói lọi tầng tầng gợn sóng, lấp lánh những tia nắng đủ màu. Ven hồ tràn ngập hoa sơn trà, màu hồng phấn, trắng, vàng từng đám từng đám quả thật vô cùng kiều diễm.
Đoàn Dự trong lòng biết mình lúc này đang đứng trước Vô Lượng Ngọc Bích, động phủ kia là nơi có tượng của thần tiên tỷ tỷ, còn ẩn giấu chút công phu mới lạ.
Đoàn Dự nhớ rõ cửa động kia giấu sau vách tường, nhưng cụ thể là ở trên tảng đá nào, Đoàn Dự cũng không biết chính xác. Đi một vòng quanh đáy cốc, Đoàn Dự ghé vào gõ một chỗ trên vách đá, nghiêng tai nghe ngóng, vẫn không nghe thấy thanh vang trống rỗng.
Đoàn Dự lúc này người đã mệt đến cực điểm, thân mình ghé vào tảng đá trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới trong nguyên tác khi bản thật vào động, hình như là buổi tối, lúc có ánh trăng. Suy nghĩ đến đây, Đoàn Dự cũng không quản việc này đến tột cùng có liên quan gì tới ánh trăng, trước tiên tìm một góc nằm xuống ngủ, chờ đến tối rồi hẵng hay.
Không biết Đoàn Dự đã ngủ bao lâu, chờ đến khi hắn tỉnh lại, đã thấy ánh trăng sáng rực, chiếu vào ngọc thạch trên vách đá, lộ ra một tầng rực rỡ hoa mỹ sáng rọi.
Đoàn Dự vội đứng dậy, bất chấp chính mình chật vật mặt xám mày tro, hướng chỗ mặt đá tỏa ánh sáng kia sờ soạng, quả nhiên chỉ cảm thấy cảm giác mịn màng nơi đầu ngón tay, nhẹ nhàng đẩy, nham thạch kia hình như có hơi hơi chớp lên. Đoàn Dự tràn đầy vui mừng, đẩy nham thạch kia về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm thấp lọt vào tai, vách đá chậm rãi chuyển động, không đến một lát liền lộ ra một huyệt động cao ba thước.
Đoàn Dự vội vịn vách tường đi vào. Cả đường đi, dưới chân rất bằng phẳng, tiến tới không bao lâu, một cánh cửa chợt ngán lối đi. Đoàn Dự đẩy cửa bước vào, một luồng sáng nhu hòa từ bên trong hắt ra, làm toàn bộ thạch thất hình tròn bao phủ bởi một ánh sáng màu xanh.
Đoàn Dự ngẩng đầu nhìn thạch bích thủy tinh dùng để chiếu sáng kia, học cổ nhân hướng một nơi không có bóng người chắp tay vái chào, nói,
“Thần tiên tỷ tỷ, ta là Đoàn Dự, ta phụng chỉ đến quan sát khuê phòng của ngươi, thuận tiện học một chút Lăng Ba Vi Bộ, nếu ngươi không lấy làm phiền”. Nghĩ nghĩ, thấy không ổn, lại bổ sung thêm,
“Ngươi yên tâm, ta học xong liền đi ngay, tuyệt không động đến thứ gì ở đây”.
Nói xong, hắn dạo một vòng quanh phòng, khó khăn lắm mới tìm được cánh cửa thông với phòng trong, Đoàn Dự đẩy cánh cửa tiến vào mười bước, một pho tượng bạch ngọc sừng sững trước mắt. May là Đoàn Dự đã đọc kỹ nguyên tác, giờ phút này chân thật nhìn thấy pho tượng Lý Thu Thủy kia, trong lòng chấn động, thiếu chút nữa làm hồn phách bay đi.
Đoàn Dự vội lắc đầu hoàn hồn, đối pho tượng kia cúi người thở dài, trong miệng thì thầm,
“Thần tiên tỷ tỷ, ta vô lễ mong ngươi đừng trách móc a! Ta biết ngươi ở trong này một mình rất tịch mịch, nếu ta còn là người trong nguyên tác, nói không chừng liền lưu lại giúp ngươi, bất quá nếu trong nguyên tác ta không lưu lại, ta đây cũng không thể lưu lại…”.
Sau khi nói xong, Đoàn Dự cũng không biết nói gì đó, ngẩng đầu nhìn pho tượng, thấy nàng phảng phất như Quan Thế Âm Bồ Tát hạ phàm, ánh mắt thánh khiết dừng lại trên người mình, hắn cảm thấy hoảng hốt, vội quỳ gối trên đoàn bồ* liều mạng dập đầu.
* Đệm hình tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để tọa thiền
Dập đầu khoảng mười cái, cái đệm mỏng manh kia đã lâu lắm rồi, hơn nữa bị Đoàn Dự dùng đầu va chạm liên tục nên vỡ tan, lộ ra một cái bọc vải nằm bên trong.
Đoàn Dự biết đây chắc hẳn là quyển sách ghi lại Lăng Ba Vi Bộ và Bắc Minh Thần Công, lại cung kính dập đầu mấy cái rồi lấy bọc vải đó ra, hắn qua một bên mở ra xem.
Trước tiên lấy cuốn Bắc Minh Thần Công, Đoàn Dự mắt nhìn hình vẽ huyệt đạo kinh mạch bên trong, thầm nghĩ, công phu hấp nội lực nếu không học, tương lai sẽ không đủ nội lực mà thi triển Lục Mạch Thần Kiếm, không phải là uổng công đến đây một chuyến sao?
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự mặc dù lòng không muốn, nhưng vẫn lật cuốn sách ra, xem lời chỉ dẫn luyện pháp rồi chuyên tâm học.
Cơ thể Đoàn Dự cũng không nhiều nội lực, hiện giờ đột nhiên luyện Bắc Minh Thần Công, nên một cỗ nhiệt khí từ đan điền vọt lên, huyết mạch cũng sôi trào. Đoàn Dự không biết vì sao lại nóng rực đến thế này, luyện luyện ngừng ngừng, chiếu theo phương pháp vừa nghĩ vừa luyện, qua nửa ngày, cảm giác như bị thiêu đốt kia mới chậm rãi tan đi.
Gục xuống bàn nghỉ ngơi một lúc lâu, trong người Đoàn Dự cuồn cuộn Bắc Minh Thần Công, lấy quyển sách Lăng Ba Vi Bộ vừa tìm được ra, hắn dựa theo hình vẽ cùng với dấu hiệu trên mặt đất bắt đầu luyện tập.
Bộ pháp phiền phức tinh thâm, Đoàn Dự nhốt mình bên trong ước chừng một ngày, thẳng đến khi toàn thân mệt mỏi, bụng đói đến hốt hoảng mới nắm bắt được điểm cơ bản.
Dừng lại nghỉ ngơi, Đoàn Dự sờ sờ ngực, chỉ cảm thấy hô hấp dường như thông thuận hơn ngày thường, bụng cũng có một cỗ nhiệt lưu thiêu đốt, hắn hiểu được đây là nội lực của Lăng Ba Vi Bộ đang chuyển động, điều này khiến cho cả người gân cốt thư sướng, giống như trời lạnh mà được ngâm ôn tuyền thật thoải mái.
Chờ đến khi nắm bắt được bảy tám phần Lăng Ba Vi Bộ, Đoàn Dự đứng dậy giãn gân cốt, xoa xoa cánh tay.
Hắn học Lăng Ba Vi Bộ và Lục Mạch Thần Kiếm có hai dụng ý, một là tương lai hành tẩu giang hồ cũng không đến mức đánh mất cái mạng nhỏ, hai là khi tái kiến Mộ Dung Phục có thể không bị y trêu đùa khi dễ. Tốt xấu gì cũng là cao thủ tung hoành giang hồ, chắc không thể không có thứ gì bảo mệnh a!
Quỳ gối xuống đoàn bồ dập đầu mấy cái, Đoàn Dự nói,
“Thần tiên tỷ tỷ, cám ơn Lăng Ba Vi Bộ của ngươi, ta hiện giờ phải đi, về sau khi có cơ hội, ta sẽ tới thăm ngươi”.
Cũng chẳng trách Đoàn Dự đối tượng ngọc kia cung kính như vậy, chỉ vì pho tượng trông rất sống động, tựa như chân nhân ngay trước mắt làm người ta tâm sinh kính ngưỡng. Hơn nữa Đoàn Dự vốn là đến học trộm Lăng Ba Vi Bộ, một ngàn cái dập đầu trực tiếp lược đi còn vài trăm cái, hiện giờ phải đi nhanh, có dập đầu nữa cũng không đủ.
Sau khi làm xong, Đoàn Dự đứng dậy vuốt nếp nhăn trên y bào đang mặc, hắn đi ra thạch thất bước lên bậc thang. Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua tượng ngọc, thấy khuôn mặt nàng giống như ẩn tình chăm chú nhìn mình, lại giống như khẽ cáu giận, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu Vương Ngữ Yên thật sự giống pho tượng này, đặt ở hiện đại, có thể trở thành siêu sao quốc tế, bản thân chỉ có khả năng làm ghế ngồi cho người nọ.
Nghĩ xong, Đoàn Dự dọc theo cầu thang đá đi lên trên, ước chừng thời gian một chén trà, Đoàn Dự nghe thấy tiếng nước vang ầm ầm bên tai, theo cầu thang ra khỏi cửa động. Chỉ thấy ngoài động bỗng nhiên sáng sủa, một dòng sông đang cuồn cuộn chảy trong nắng gắt.
Đáy lòng Đoàn Dự niệm vài tiếng ‘A di đà phật’, theo đường nhỏ tiến về phía trước. Sau khi nơm nớp lo sợ đi qua cầu treo, hắn bước ra đường lớn.
Mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau, Đoàn Dự chỉ vừa mới thở phào một hơi, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng kêu khẽ,
“Ngươi là người phương nào!”.
Danh Sách Chương: