• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Dự kích động chạy đến tiệm rèn phía trước không xa, nhìn ông chủ đem miếng sắc cháy hồng để vào trong nước, một trận khói đặc bốc lên, bên trong gian phòng tràn đầy tiếng nước ‘xuy xuy’ sôi trào.

Đoàn Dự đứng một bên tò mò quan sát, sau khi thấy một tiểu ca ngồi xổm bên bếp kéo phong tương rung động mãnh liệt, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, chạy qua thương lượng cùng người nọ,

“Huynh đệ, biễu diễn thật ngoạn mục, có thể để ta xem thử được không?”.

Tiểu ca kia tính tình thoải mái, đứng dậy nhường chỗ cho Đoàn Dự, lại đem cách sử dụng giảng giải cho biết, sau đó Đoàn Dự từng bước tiến tới túm phong tương kéo lên.

Mộ Dung Phục thấy Đoàn Dự tính tình như đứa nhỏ cái gì cũng tò mò, cái gì cũng phải tự tay thử một lần, y lắc đầu cười khẽ, khóe miệng hiển lộ một tia cười ôn nhu thể hiện sự mềm yếu trong lòng mà y không muốn ai biết.

Đoàn Dự cũng không nghĩ tới phong tương này thoạt nhìn kéo dễ vậy nhưng lại rất mất sức, ra sức động vài cái, đầu đầy mồ hôi đứng dậy hướng vị tiểu ca kia lúng túng nói,

“Thứ này nhìn nhẹ, không nghĩ tới sử dụng đến còn phải cần nhiều bí quyết như vậy”.

Vị tiểu ca kia cười cười,

“Công tử nhìn qua có vẻ là người nhà giàu, kẻ hạ nhân làm ăn để sinh sống, tự nhiên sẽ thích ứng được thôi”.

Đoàn Dự cảm thấy xấu hổ vươn tay xoa xoa chóp mũi, từ tiệm rèn lui ra ngoài.

Mộ Dung Phục đứng ở cửa chờ, thấy hắn đi ra vẻ mặt mệt mỏi đầm đìa mồ hôi, cười nói,

“Thú vị không?”.

Đoàn Dự vểnh miệng lắc đầu,

“Có điểm cần sử dụng lực”. Nói xong, sờ sờ cánh tay mình thở dài,

“Chẳng lẽ muốn ta rèn luyện thành Schwarzenegger* có cơ thể hình tam giác mới được hay sao?”.

*Là nhân vật đóng vai người máy trong ‘Kẻ hủy diệt’, tên đầy đủ là Arnold Schwarzenegger

Mộ Dung Phục đang muốn hỏi hắn cái gì gọi là ‘Schwarzenegger’, chỉ nghe thấy một trận ồn ào từ phía trước truyền đến, Đoàn Dự thuận tay túm Mộ Dung Phục chạy đến nơi phát ra tiếng ồn.

Đi theo sau Đoàn Dự, cảm giác độ ấm truyền đến từ tay người nọ, trong lòng Mộ Dung Phục nháy mắt trở nên ôn hòa.

Kéo Mộ Dung Phục chạy đến phía cuối đường nhỏ, ở phía trước đang diễn ra một vở kịch truyền hình đầy máu me ── địa chủ nông thôn cướp dân nữ làm vợ, lão phụ đi ra cản lại bị đánh phun máu tươi ngã xuống đất.

Nhìn lão hán kia nằm trên đất bị người ta ra sức đấm đá, mắt thấy nếu còn như vậy hắn sẽ về Tây Thiên, Đoàn Dự định tiến lên ngăn cản, liếc mắt nhìn Mộ Dung Phục bên cạnh tỏ vẻ thờ ơ, vì thế đưa tay đẩy y một phen nói,

“Đại hiệp, hiện tại phải là ngươi nên ra tay giúp đỡ a, ngươi sao lại đứng xem vui không?”.

Mộ Dung Phục liếc mắt nhìn hắn, phi thân tiến lên, tam quyền lưỡng cước khiến đám hộ viện chạy té khói, trước khi đi, bọn họ không quên ném lại một câu danh ngôn kinh điển —— ‘Các ngươi, chúng ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!”.

Nhìn đám người chật vật chạy xa, Đoàn Dự nghĩ kỳ thật mình nên tiến lên nói cho bọn hắn biết, người đánh bọn họ chính là Nam Mộ Dung tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, như vậy bọn họ dù có mang cái bộ mặt bầm dập trở về thì lão gia bọn họ cũng sẽ không cảm thấy tức giận —— dù sao quyền cước của Nam Mộ Dung không phải người bình thường có thể chống đỡ được.

Còn đang suy nghĩ lung tung, bên tai truyền đến tiếng khóc kéo tâm trí Đoàn Dự trở lại. Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc, lão hán miệng đầy máu run rẩy té trên mặt đất, nữ tử bên cạnh hoang mang lo sợ ghé lên người lão hán bi thương nức nở. Lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Phục, chỉ thấy người nọ thần sắc lãnh đạm, cũng không có ý muốn tiến lên hỗ trợ, nội tâm Đoàn Dự chợt lóe lên tia nghi hoặc liền đi qua giúp nàng đỡ lão hán về nhà, mời thầy thuốc khám và chữa bệnh, sau khi để lại một chút ngân lượng, hắn lúc này mới cùng Mộ Dung Phục rời khỏi ngôi nhà.

Hai người sóng vai đi được một đoạn, Đoàn Dự tính mở miệng hỏi y vừa rồi vì sao lại có thần sắc như vậy, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi mềm mại,

“Ân công dừng bước”.

Đoàn Dự đứng lại quay đầu nhìn, thì ra là cô nương kia đuổi theo đến đây, hắn vội chạy tới gần nàng cười hỏi,

“Cô nương, còn có việc gì?”.

Nàng đầy vẻ thẹn thùng, đáy mắt lân lân gợn nước, cúi thấp đầu hướng Đoàn Dự cúc thân hành lễ, ôn nhu nói,

“Tiểu nữ đặc biệt đến cảm tạ ơn cứu mạng của ân công”.

Đoàn Dự có chút ngượng ngùng gãi gáy, đang muốn mở miệng nói vài câu khách khí, nàng đột nhiên đi đến bên người Mộ Dung Phục thấp giọng nói,

“Không biết tôn tính đại danh của ân công là gì, sau này tiểu nữ tử sẽ dâng hương quỳ lạy, cầu cho ân công nhiều phúc nhiều thọ, sống lâu trăm tuổi”.

Khóe miệng Đoàn Dự khẽ giật, lúc này mới kịp phản ứng —— cảm tình cô nương đây là đối với Mộ Dung Phục a, còn cố ý chạy tới đây nữa chứ.

Không thể tưởng được sắc mặt nữ nhân cổ đại không thua kém gì so với ở hiện đại, vừa rồi còn khóc lóc sướt mướt, nhưng vừa thấy mỹ nam liền tinh thần đại chấn nhanh như vậy, còn chủ động đuổi theo hỏi tính danh.

Đoàn Dự cười hì hì tiến lên, lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào thắt lưng Mộ Dung Phục, trêu chọc nói,

“Chúc mừng a Mộ Dung công tử, xem ra Yến Tử Oa rất nhanh sẽ có việc vui. Bất quá phương thức tạ ơn của người cổ đại thật là kỳ quái, dâng hương, đây không phải là bái tử…”.

Lời còn chưa nói xong đã bị ngạnh nơi cổ họng, Đoàn Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Dung Phục mặt không đổi sắc xoay người bước đi, không thèm nói một lời nào, cô nương kia bị ủy khuất khiến hai hốc mắt chợt đỏ lên. Đoàn Dự an ủi nàng vài câu, khuyên nàng trở về, sau đó xoay người đuổi theo cước bộ của Mộ Dung Phục,

“Ngươi đây là sao vậy, nói đi là đi, người ta là tới cảm tạ ngươi, ngươi sao lại trưng ra cái bộ mặt đó, nàng đâu có chọc giận gì ngươi”.

Đợi một lúc lâu thì thấy môi Mộ Dung Phục khẽ nhếch, không có ý muốn mở miệng trả lời, Đoàn Dự đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói,

“Sẽ không phải là vì ta nói đùa một câu ngươi liền sinh khí a?”.

Mộ Dung Phục dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đoàn Dự,

“Cứu nàng là ngươi, đưa nàng về nhà cho nàng ngân lượng trị thương cũng là ngươi, nàng vì sao phải cảm tạ ta?”.

Đoàn Dự nhíu mày, bị ánh mắt lạnh lùng vô tình kia nhìn vào có chút không hiểu sao lại đau lòng,

“Ngươi tại sao lại nói vậy, là ngươi hỗ trợ đuổi đám người đó đi, người ta đến cảm tạ ngươi cũng là việc nên làm”.

Mộ Dung Phục dương môi cười, con ngươi thâm thúy tựa như hải dương nhộn nhạo sóng, nhưng lời nói bật ra thì lại lạnh như sương tuyết,

“Ta ra tay đuổi những người đó đi, bất quá là vì thành toàn cho ngươi thích chõ mũi vào chuyện người khác, không trực tiếp liên quan đến ta. Còn chuyện sau khi đuổi những người đó…”. Khóe miệng Mộ Dung Phục câu thành một tia trào phúng,

“…thì có liên quan gì đến ta?”.

“Ngươi”. Đoàn Dự trợn trừng mắt, nhất thời nửa khắc không biết nên đáp như thế nào cho phải.

Từ lúc Đoàn Dự và Mộ Dung Phục ở chung tới nay, trong lòng biết y mặc dù có ý phục quốc, nhưng y thường xuyên biểu hiện sự anh minh cơ trí, thông minh nhân thiện, không giống với Mộ Dung Phục trong nguyên tác.

Nhưng sau chuyện vừa rồi, Đoàn Dự hiểu được, Mộ Dung Phục vẫn không khác gì. Bất kể y ở đâu thì vẫn là Mộ Dung thế gia, hậu duệ hoàng tộc của Đại Yến quốc, trong lòng y suy nghĩ cái gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Bề ngoài, y là Mộ Dung công tử độc bộ võ lâm thái độ làm người hiệp nghĩa, nhưng bên trong, y lại là Mộ Dung Phục băng lãnh vô tình không để ý đến sống chết của người khác.

Đoàn Dự cảm thấy trái tim một trận băng giá, mặc dù không cùng y cãi chày cãi cối, nhưng từ lúc đó đã yên lặng quan sát Mộ Dung Phục rất lâu. Thấy y quả nhiên giống như sở đoán của mình, khi có người thì ôn hòa khiêm tốn, nghiễm nhiên mang bộ dạng cứu thế chủ, đến khi không có người, thái độ lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu không có quan hệ với sự nghiệp phục quốc của y, y có thể coi thường bất cứ người nào kể cả sinh mệnh của họ.

Đoàn Dự biết, đó là do Mộ Dung Phục từ nhỏ đã chịu giáo dục. Y sinh trưởng trong một hoàng tộc xuống dốc, đồng thời tiếp nhận văn hóa hun đúc của hậu duệ hoàng tộc, cũng là do y cả đời vì phục quốc bận rộn mà bôn tẩu khắp nơi nên không có tình cảm. Từ lúc y sinh ra, mỗi người bên cạnh y đều dạy y phải làm sao vì phục quốc mà trữ hàng, chỉ cần là vì phục quốc, có thể không từ thủ đoạn không tiếc hy sinh tất cả, thậm chí là thanh danh của Mộ Dung gia. Nhưng chưa từng có người nào đã nói với y, sinh mệnh là đáng quý, trừ Mộ Dung Phục y ra, tính mạng của những người khác cũng rất trân quý.

Đoàn Dự có chút đau lòng khi nhìn Mộ Dung Phục như vậy, phượng hoàng chính là loài bình thường kiêu ngạo mà sáng rọi tứ liễm, có thể chưa từng cùng người nhà hảo hảo ngồi cùng một chỗ ăn cơm, thời thơ ấu cũng chưa từng hưởng thụ hạnh phúc, cũng chưa từng có được một người bạn thật sự, cho nên bề ngoài y xuất trần kiệt ngạo, nhưng trong lòng nhất định không ai biết được y rất tịch mịch cô độc.

Ý nghĩ này sượt qua đáy lòng, Đoàn Dự bị chính mình làm cho sợ tới mức hồi lâu cũng nói không ra lời.

Mộ Dung Phục không phải là người mình chán ghét nhất sao? Bắt đầu từ khi nào, hắn đã có thể thay y mà khổ sở, còn cảm giác được nội tâm của y?

Đoàn Dự nhận thấy, theo thời gian thái độ của mình đối với Mộ Dung Phục đã có chuyển biến, cũng vì hắn tìm được một cái cớ không tồi: nếu đã tham gia vào nội dung vở kịch, cũng đã cải biến vận mệnh của A Chu, vì sao không thể thay đổi cho Mộ Dung Phục a? Tốt xấu quen biết lâu như vậy, không xưng tri kỷ cũng coi như bằng hữu.

Đoàn Dự vì lúc trước đối với Mộ Dung Phục trong nguyên tác đã biết rất nhiều, hơn nữa lần xuyên không đến ‘Thiên Long Bát Bộ’ này đã làm cho hắn có cơ hội tiếp xúc với vị đại hiệp ngụy trang này, cho nên mới khiến hắn đối với Mộ Dung Phục phân tích đến thấu triệt thâm sâu.

Đoàn Dự cũng không nắm chắc được nội tâm Mộ Dung Phục nên sở đoán như vậy, nhưng việc lạnh lùng đối với mạng người, hắn cũng nên tìm thời gian hảo hảo giáo dục y, làm cho y thoát khỏi con đường sai lầm.

Đợi lát sau Mộ Dung Phục đưa ra ý kiến tìm khách ***, Đoàn Dự một hơi từ chối, cũng không chú ý đến vẻ mặt buồn bực cứng rắn của mình mà lôi kéo y tìm một chỗ nông gia ngủ lại, buộc y động thủ nhóm lửa nấu cơm, nếu không có việc gì thì túm y đi du lãm điền viên cảm thụ quê cha đất tổ dân tình, xem nông dân cày ruộng như thế nào, con gái canh cửi như thế nào, khi tâm tình tốt, hắn sẽ mua trứng gà và bột mì làm bánh ngọt cho y nhấm nháp.

.

Hai người ở nông gia được mấy ngày, Đoàn Dự cố tình muốn tỏ vẻ cảm tạ, thích thú lôi kéo Mộ Dung Phục đảm nhiệm việc đến chợ mua một chút mễ lương, chuẩn bị mang về đưa cho chủ nhân của nông gia kia. Trên đường, gặp vài tên khất cái, Mộ Dung Phục lạnh lùng nhìn lướt qua sau đó thần sắc vô ba cất bước đi qua, Đoàn Dự thấy y như trước giống tảng đá trong hầm cầu vừa thối lại vừa cứng, từ sau lưng chạy tới trước y, đoạt lấy một túi lương thực phân cho mấy tên khất cái kia.

“Thiên hạ khất cái rất nhiều, ngươi không hẳn có thể chiếu cố được từng người”. Mộ Dung Phục nhìn qua mấy tên khất cái hưng phấn rời đi với túi lương thực trong tay, thản nhiên nói.

Đoàn Dự cố tình mượn việc này để xoay chuyển tư tưởng của Mộ Dung Phục, nhân tiện nói,

“Ta có thể gặp một liền giúp một. Ngươi ngẫm lại, đều cùng là người, chẳng lẽ Mộ Dung Phục người là do cha mẹ sinh ra mà bọn họ thì không phải sao? Ai cũng không muốn sinh ra phải làm một tên khất cái, sinh mệnh chỉ có một lần, ngắn ngủn vài thập niên, sao lại không đối tốt một chút? Mạng của ngươi là mạng, còn bọn họ thì không phải sao?”.

Con ngươi trong trẻo của Mộ Dung Phục lướt qua một tia lúng túng không thể hiểu rõ,

“Muốn thành đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết”.

Đoàn Dự nghe vậy đầu óc cháng váng, hận không thể trực tiếp cởi giầy đánh vào miệng y,

“Ta phiền nhất chính là loại lời này. Nói cách khác, nếu người khác muốn thành đại sự lấy mạng của ngươi làm đá kê chân, ngươi nguyện ý sao? Hơn nữa, hiện tại thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngươi không nên khơi mào chiến tranh”. Thân thủ kéo tay áo người nọ, Đoàn Dự chỉ vào một mảnh thanh sơn lục thủy phía xa xa nói,

“Cảnh đẹp đó sẽ bị phá hủy. Ngươi hảo hảo ngẫm lại, hai ngày nay chúng ta ở lại nông gia, vị đại thúc kia đối với chúng ta như thế nào? Ngươi nếu tự dưng khơi mào chiến sự, ngàn vạn người giống hắn sẽ bởi vì ngươi mà vô cớ đánh mất tính mạng. Một khi công thành, ngươi thật sự muốn bước qua vô số thi cốt để thực hiện cái mộng phục hưng Đại Yến hư vô mờ mịt đó sao?”.

Dừng một chút, thấy sắc mặt Mộ Dung Phục dường như có hơi chút buông lỏng, Đoàn Dự rèn sắt khi còn nóng nói tiếp,

“Đừng phục quốc nữa. Hiện tại Tống Liêu cường thịnh, Yến quốc đã bị diệt vong từ lâu, phục hưng cũng sẽ không được nữa. Tỉnh tỉnh đi! Nằm mơ lâu ngươi sẽ bị lạc vào trong ảo cảnh không thể tự kiềm chế”.

Mới vừa nói xong, sắc mặt Mộ Dung Phục trầm xuống, lớn tiếng quát,

“Đây là việc của Mộ Dung gia ta, khi nào thì đến phiên ngươi tới vung tay múa chân? Ngày sau còn dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy, đừng trách ta không khách khí!”.

Dưới sự ngốc lăng không biết làm sao của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục phất tay áo rời đi.

Dưới chân bôn tẩu như bay, thẳng đến khi không còn cảm thấy tầm mắt của Đoàn Dự nữa, Mộ Dung Phục mới thở phì phò dừng bước, một tay hung hăng nện lên thân cây, làm cho lá cây rực rỡ rớt xuống.

Hắn dám làm dao động sự tin tưởng cùng lý tưởng lâu nay của y… Mà chết tiệt, chính mình cư nhiên thật sự vì lời nói của hắn mà bắt đầu do dự bàng hoàng…

Đó là mộng, đó là mộng phục quốc vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được, Mộ Dung Phục luôn biết điều này.

Từ lúc còn nhỏ y chỉ dựa vào giấc mộng duy nhất này mà sống, không cha không mẹ cũng không có bạn, trừ bỏ giấc mộng không thể thành này, y chỉ có hai bàn tay trắng.

Đây là giấc mộng, nhưng cũng là sứ mệnh khắc sâu trong lòng y không thể xua đi, là cây trụ sinh tồn của y. Nếu có một ngày y mất đi cây trụ tinh thần này… không dám tưởng tượng, chính mình cuối cùng sẽ biến thành cái gì… Có lẽ khi đó, y có còn là Mộ Dung Phục hay không, y cũng không dám khẳng định…

Đoàn Dự trơ mắt nhìn Mộ Dung Phục đi xa, chần chờ một hồi rốt cục ai thán buông tha cho ý niệm muốn đuổi theo y trong đầu.

Có phải do hắn đã quá vội vã hay không, cho nên lúc hắn chạm vào điểm mấu chốt kia, liền bị y hung hăng cự tuyệt.

Đi đến một cái cây ven đường ngồi xuống, Đoàn Dự lẳng lặng nhìn hướng mà thân ảnh Mộ Dung Phục đã biến mất.

Chuyện phục quốc quả nhiên là thâm căn cố đế (rễ sâu cuống bền), xem ra muốn trong khoảng thời gian ngắn phá vỡ ý tưởng này của y quả là có chút khó khăn. Bất quá không sợ!

Đoàn Dự âm thầm gật đầu, tự khích lệ chính mình.

Có công mài sắt, có ngày nên kim, thời gian còn dài, cứ từ từ rồi sẽ đến, học theo Ngu Công dời núi thay đổi từng chút một như vậy, ta không tin tim của y cường đại hơn núi Vương Ốc!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK