Theo lời tì nữ kia chỉ, rẽ trái rồi rẽ phải, Đoàn Dự bưng khay trà dọc theo hành lang gấp khúc đi tới, dừng bước trước cảnh cửa khắc hoa văn.
Đưa lỗ tai dán trên cửa lắng nghe, quả thực, trong phòng truyền đến thanh âm của Mộ Dung Phục,
“Hiện giờ hắn đang ở Yến Tử Oa, chờ Đoàn Chính Thuần đến, giam phụ tử hắn ở nơi này”.
Đoàn Dự nhíu mày, cơn giận trong lòng bùng lên, đang muốn đá cửa bước vào, lại nghe thấy tiếng một người khác vang lên,
“Công tử gia, đã phái người đến dẫn đường, qua hai ngày nữa, Đoàn Chính Thuần sẽ đến Yến Tử Oa”.
“Ân”. Mộ Dung Phục khẽ lên tiếng, sau một lúc lâu mới nói tiếp,
“Chờ Đoàn Chính Thuần đến, liền tạo giả một phong thư đưa về Đại Lý nói… “. Trong phòng truyền đến thanh âm phiến quạt gõ vào lòng bàn tay, Đoàn Dự biết, đó là động tác thường ngày của Mộ Dung Phục,
“Mượn lời Đoàn Chính Thuần nói, Tây Hạ dùng vũ lực lưu hắn lại nhưng hắn không theo nên bị nhốt ở đại lao, hiện mua chuộc được sai dịch đưa thư cầu cứu về. Chỉ cần Tây Hạ cùng Đại Lý khai chiến, ta liền chờ ngư ông đắc lợi”.
Vừa dứt lời, Đoàn Dự lửa giận ngút trời một cước đá văng đại môn, vọt vào đem khay trà ném mạnh xuống, mắng,
“Hảo cho cái tên Mộ Dung Phục ngươi, thật không biết xấu hổ, cư nhiên lấy phương thức này để phục hưng Yến quốc. Ác giả ác báo, ngươi quỷ kế đa đoan, cẩn thận tương lai ngươi chết không…”
Còn chưa nói xong, một bàn tay vươn đến, bóp mạnh cổ họng Đoàn Dự, cắt đứt lời của hắn.
“Tiểu quỷ, dám ăn nói bất kính với công tử gia, ngươi muốn chết sao?”. Thanh âm nguy hiểm vang bên tai, Đoàn Dự gian nan quay đầu, một khuôn mặt hung tợn lọt vào đáy mắt.
“Phong tứ ca”. Phiến quạt của Mộ Dung Phục đặt trên tay Phong Ba Ác, ý bảo hắn buông tay.
“Hừ!”. Lạnh lùng hừ một cái, Phong Ba Ác buông tay ra, khẩu khí lại như trước hàm chứa ý cảnh cáo mạnh mẽ,
“Tiểu quỷ, trước khi nói phải suy nghĩ một chút, miễn cho cái mạng nhỏ bị đánh mất”.
Đoàn Dự xoa xoa cái cổ, sau khi ho khan hai tiếng, căm tức đối Mộ Dung Phục nói,
“Mộ Dung Phục, ngươi khỏi giả mù sa mưa. Ngươi tính toán đánh lên, cuối cùng vẫn là dùng rổ múc nước thôi, chỉ tổ công dã tràng”. Quay đầu lại hướng Phong Ba Ác nói,
“Một người lớn mà khi dễ một đứa bé, cái này mà gọi là anh hùng hảo hán!”.
Mộ Dung Phục mỉm cười rót chén trà đưa cho Đoàn Dự, nhưng bị hắn đẩy ra, y hỏi,
“Nói đến đây, ta có một nghi vấn”. Đem cái chén đặt lại trên bàn, Mộ Dung Phục quay người ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn cười nói,
“Đoàn thế tử, ngươi làm sao biết được ta muốn phục hưng Yến quốc? Việc này là chuyện tuyệt mật của Mộ Dung gia, không phải người Mộ Dung gia, không thể nào biết được”.
Đoàn Dự trong lòng giật thót, tay nắm chặt thành quyền.
Nguy rồi! Lúc nãy nghe được độc kế của Mộ Dung Phục, chính mình hăng máu xông vào, nói ra lời lúc nãy mà hoàn toàn không suy nghĩ, hiện tại ván đã đóng thuyền, cũng không thể làm trò hai mặt, sao nói bọn họ nghe nhầm được?
Đoàn Dự ở trong lòng suy nghĩ rất nhanh, nói,
“Muốn ta cho ngươi biết cũng được, trừ phi ngươi giải đáp cho ta ba vấn đề trước”.
Thấy Phong Ba Ác hình như lại muốn nổi giận, Mộ Dung Phục cười nhẹ nhu hòa phất tay, làm cho hắn lui ra một bên, hướng Đoàn Dự nói, “Ngươi hỏi đi”.
“Thứ nhất… “. Đoàn Dự hắng giọng một cái, bị con mắt tràn đầy ý cười của Mộ Dung nhìn thẳng, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác mình là kẻ trộm bị phát hiện,
“Ta nghe ngươi nói, phải khiến cho Tây Hạ và Đại Lý khai chiến, ngươi dựa vào cái gì nắm chắc như vậy, sự tình sẽ tiến hành theo suy nghĩ của ngươi sao?”.
Trong nguyên tác không có ghi chép việc Tây Hạ và Đại Lý khai chiến, bất quá Mộ Dung Phục âm hiểm có thừa, ngay cả nghĩa tử của Đoàn Diên Khánh y cũng đều nguyện ý làm, khó mà nói y sẽ không vì phục quốc mà làm ra những chuyện vô sỉ hơn.
Mộ Dung Phục phất phất tay áo trắng tinh như tuyết, khóe môi câu lên nói,
“Chỉ cần ta bắt chước bút tích của Trấn Nam Vương trong phong thư, cho dù Bảo Định đế biết hoàng đệ của mình đến Yến Tử Oa. Nhưng có người nào có thể chứng minh Trấn Nam Vương đang ở Yến Tử Oa?”. Thấy Đoàn Dự sắc mặt hơi tái đi, Mộ Dung Phục dừng lại một chút rồi nói,
“Đương nhiên, chỉ có thư của Trấn Nam Vương thôi thì không đủ. Nếu vua Tây Hạ tự tay viết tín hàm cùng ngọc ấn, mà Mộ Dung Phục ta lại tự mình đưa về Đại Lý, ngươi nói xem, Bảo Định đế còn không thể hoài nghi sao?”.
Đoàn Dự nhíu mày, thầm nghĩ, cho dù Mộ Dung Phục có thể giả tạo thư của vua Tây Hạ, nhưng ngọc ấn này thì không thể giả tạo. Y đã có biện pháp đóng ngọc ấn lên thư, có thể thấy được tâm kế không tầm thường.
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự vẫn cảm thấy không cam lòng, lại hỏi,
“Nói như vậy, thư của Vương phu nhân, cũng là do ngươi tạo ra?”.
Mộ Dung Phục đứng dậy đến gần Đoàn Dự, con ngươi trong trẻo tinh khiết, ý cười ôn nhu dao động,
“Đúng vậy. Còn một vấn đề cuối cùng, có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng hỏi xong, ngươi phải thành thành thật thật trả lời câu hỏi của ta”.
Khóe miệng Đoàn Dự khẽ nhếch, nguyên bản đã nghĩ rất kỹ vấn đề thứ ba ở trong lòng. Sau một hồi cúi đầu ảm đạm, hắn rốt cục ngẩng lên nhìn Mộ Dung Phục, thiên chân vô tà hỏi,
“Ngươi có thể không nhốt ta không?”.
Phong Ba Ác đang bưng chén trà lên uống, vừa nghe thấy Đoàn Dự hỏi vậy, nước trà bỗng nghẹn lại ở giữa cổ họng, thiếu chút nữa là phun ra.
Mộ Dung Phục sửng sốt, nhưng ngay lập tức hoàn hồn. Thấy đôi mắt to tròn đen láy của Đoàn Dự chớp chớp nhìn mình, tay không khỏi vươn lên hung hăng nhéo hai gò má phấn nộn của hắn, sau khi cảm thán một chút, liền cười tủm tỉm hỏi lại,
“Ngươi cảm thấy được sao?”.
Xoa xoa khuôn mặt, Đoàn Dự nghĩ cái gì trong tâm Mộ Dung Phục đều có. Cư nhiên lại nhéo má lão tử như vậy, Mộ Dung Phục ngươi!
Mặc dù trong lòng mắng chửi y hung bạo, nhưng trên mặt lại tươi cười sáng lạn,
“Vì cái gì không được? Ngươi muốn phục quốc, còn nhiều phương pháp nha. Huống hồ, cho dù Đại Lý và Tây Hạ khai chiến, ngươi cũng không được lợi gì nhiều. Hơn nữa, Tống Liêu sẽ thừa dịp mà xông vào, đến lúc đó, nếu Đại Lý cùng Tây Hạ bị Tống Liêu chiếm lấy, ý đồ phục quốc của ngươi chỉ xa hơn thêm mà thôi”.
Mộ Dung Phục nhướng mi cười khẽ, trong ánh mắt chợt lóe lên tia bất thường,
“Ngươi nói vậy, cũng có vài phần đạo lý”. Ngón tay mân mê phiến quạt, bước chân thong thả vừa đi vừa nói,
“Nhưng dù có vì mấy lời của ngươi, ta cũng sẽ không buông tha kế hoạch đã định”. Xoay người nhìn về phía Đoàn Dự, Mộ Dung Phục cười đến vô hại,
“Không bằng, ngươi cho ta vài lý do, thuyết phục ta không nhốt ngươi, không khơi mào đại chiến của Đại Lý cùng Tây Hạ, thế nào?”.
Trên lưng Đoàn Dự phủ một tầng mồ hôi, đáy lòng thầm mắng, đồ biến thái! Ta không phải con giun trong bụng ngươi, còn lý do nào có thể thuyết phục được ngươi.
Nhưng dù thế nào, cũng phải tìm ra lý do. Không thể đem tác phẩm của lão Kim chôn vùi trong tay hắn —— vạn nhất Mộ Dung Phục thật sự phục quốc, vậy hắn chính là tội nhân thiên cổ a!
Sờ sờ chóp mũi, Đoàn Dự vắt hết óc mà nói,
“Này, ngươi nghĩ xem a! Đoàn Chính Thuần… Ta ý nói cha ta, hắn cũng không phải kẻ ngốc, vạn nhất kế hoạch của ngươi bị bại lộ, thanh danh của Nam Mộ Dung bị đánh mất là việc nhỏ, không thể phục quốc mới là việc lớn. Còn có… “. Nội tâm Đoàn Dự như bị thiêu đốt, cũng không biết có hiệu quả hay không, liền hướng mặt bàn vỗ xuống,
“Ngươi nếu muốn phục quốc, dùng mưu kế này không tốt, vừa mạo hiểm lại dễ thất bại. Còn không bằng… “. Đoàn Dự cắn răng, cố ý làm cho lời nói mơ hồ không rõ,
“Tìm công chúa Tây Hạ, làm Phò mã của nàng. Lấy tư sắc của ngươi, dùng mỹ nam kế không phải dễ dàng sao”.
Mộ Dung Phục mới nghe lời hắn nói lúc đầu rất có đạo lý, cũng không nghĩ cuối cùng lại nói ra một câu ‘tư sắc’ ‘mỹ nam kế”, nhất thời dở khóc dở cười.
Thấy Đoàn Dự vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, Mộ Dung Phục nhịn cười gật đầu,
“Mỹ nam kế, ân, không tồi, đúng là ý kiến hay”.
Dời bước đi đến bên người Đoàn Dự, Mộ Dung Phục nửa ngồi xổm xuống, khóe miệng khẽ nhếch, làm tăng thêm vài phần tuấn dật tiêu sái,
“Đoàn thế tử giải thích quả nhiên không giống với người thường, tại hạ vô cùng khâm phục”.
Đoàn Dự ở trong lòng trở mắt một cái, thầm nghĩ, ngươi còn nói dối a! Trong nguyên tác, khi công chúa Tây Hạ kén phò mã, ngươi so với người khác còn nhanh chân hơn.
“Nói như vậy, ngươi đồng ý không nhốt ta?”. Trong lòng tính toán, Đoàn Dự thực không chí khí nhếch miệng cười hỏi.
“Ân”. Mộ Dung Phục vuốt ve đỉnh đầu Đoàn Dự, đương nhiên cũng nhân cơ hội vỗ nhẹ, “Nếu phải làm phò mã, đương nhiên sẽ không thể nhốt ngươi”.
Đoàn Dự thở phào một hơi, mới thấy tâm tình thư thả hai phân, đột nhiên cảm giác câu nói sau cùng của Mộ Dung Phục, như thế nào cảm giác lại không đúng? Giống như có gì đó nói không nên lời, rồi lại nghĩ không rõ ràng, đến tột cùng là lạ ở chỗ nào.
Quên đi quên đi! Đoàn Dự lắc lắc đầu, đem suy nghĩ dư thừa đánh bay khỏi não. Chỉ cần mình an toàn, chỉ cần thằng nhãi này không phá hư nội dung tốt đẹp của vở kịch, chuyện gì cũng không sao cả.
“Vậy quyết định như vậy đi”. Mộ Dung Phục đưa tay sờ lên mặt Đoàn Dự, nghĩ muốn nhéo, nhưng đành phải nhịn, buông tay tha cho.
“A?”. Đoàn Dự như đang đi vào cõi thần tiên, cũng không nghĩ nhiều đến thâm ý trong lời nói của Mộ Dung Phục, dùng sức gật đầu đáp,
“Ân, liền như vậy đi!”.
“Phong tứ ca”. Mộ Dung Phục đứng dậy, bưng một tách trà khác đưa cho Đoàn Dự, miệng không quên hướng Phong Ba Ác nói,
“Ngươi làm chứng đi, miễn cho tương lai Đoàn thế tử chống chế”. Sau khi thấy Phong Ba Ác gật đầu, y đem tách trà nhét vào tay Đoàn Dự. Nhìn hắn uống liền một hơi, y nói tiếp,
“Như vậy, hiện tại có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi biết chuyện Mộ Dung gia ta muốn phục quốc?”
Danh Sách Chương: