• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị Vệ Hủ quát lớn như vậy, Tô Uyển Thu ngây ngẩn cả người.



Khóa trinh tiết?



Cô phản xạ nhìn xuống dưới người mình, bỗng nhớ tới lần trước lúc Vệ Hủ hợp hoan với cô, Diệp Dung đứng ngoài cửa gọi hắn, hắn lập tức vội rời đi nên quên đeo khóa trinh tiết cho cô. Cô cũng muốn được thoải mái nên dứt khoát ném khóa trinh tiết vào nhà kho.



- Tô Uyển Thu, ta còn tưởng rằng cô sống ở Linh Uyên một khoảng thời gian thì sẽ không như một con súc vật nữa!



Vệ Hủ thật sự tức giận, thoạt nhìn còn hơi mất kiểm soát.



Hắn giữ chặt Tô Uyển Thu, lột sạch quần áo của cô trong chớp mắt, kiểm tra kỹ càng từng nơi trên người cô.



Tô Uyển Thu hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ làm vậy nên vội che chỗ kín, lại bị Vệ Hủ giữ chặt tay.



- Lúc này lại rất thông minh, biết không để lại dấu vết trên người.



Không nhìn thấy dấu vết như trong dự đoán, Vệ Hủ rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua nói chuyện vẫn châm chọc như trước.



Nghe vậy, Tô Uyển Thu rốt cục biết hắn đang tức giận cái gì.



- Vệ Hủ! Có phải ngươi cho rằng khóa trinh tiết bị con cóc thành tinh kia mở ra không?



Tô Uyển Thu ra sức giãy dụa, lại bị hắn giữ chặt hơn, đành phải kêu to:



- Ngươi quên rồi sao? Hôm đó ngươi bắt ta… Xong rồi ngươi quên không đeo nó cho ta!



Nghe cô nói vậy, Vệ Hủ bèn nhớ kỹ lại chuyện hôm đó.



Nói cũng lạ, trí nhớ của Vệ Hủ vẫn luôn rất tốt, từ khi biết chuyện tới nay chưa bao giờ quên cả.



Nhưng từ khi nếm trải mùi vị của Tô Uyển Thu từ đêm tân hôn, hắn lại thường xuyên mất hồn trong lúc mây mưa với cô, vì thế bỏ sót một số chuyện nhỏ.



Vệ Hủ đang nhớ lại thì bỗng sắc mặt Diệp Dung thay đổi, vội nói:



- Thần chủ! Không ổn rồi! Nhân Giới Vương đã tới cửa!



Nghe vậy, Vệ Hủ chợt nhíu mày.



- Cô cứ đứng ở đây, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép đi ra ngoài!



Hắn nhìn Tô Uyển Thu thật sâu, sau đó lập tức cùng đi ra ngoài với Diệp Dung.







Tô Uyển Thu nghe theo mệnh lệnh của Vệ Hủ, vẫn đứng trong phòng chưa bao giờ rời đi.



Vừa rồi cô cũng đã cố ý kiểm tra thi thể của gã bịt mặt, đúng là nhân loại không lẫn vào đâu được.



Nhưng Tô Uyển Thu cũng dám chắc rằng gã đàn ông từng sàm sỡ cô trước đó nhất định là một con cóc thành tinh! Mà không phải là gã đang nằm trên mặt đất kia, nghe nói là con trai của Nhân Gian Vương.



Vũ trụ mênh mông, không có khuôn phép thì không thành quy cách. Bởi vì giống loài trong lục giới rất đa dạng, cảnh giới và tập tính khác biệt rất lớn, cho nên Thần Giới đã đặt quy định rõ ràng. Phàm là loài luyện linh thì không thể thông hôn với người phàm.



Bởi vì thân thể phàm thai của người phàm chỉ có thể ăn ngũ cốc, một phần nhỏ mới chứa đựng tiên khí được. Đây chính là cái gọi là vũ hóa thành tiên.



Nhưng linh lực là do tiên khí thuần khiết tạo ra, người phàm hoàn toàn không thể chịu nổi. Nếu thân thể ở Linh Uyên mà không được pháp khí bảo vệ thì nhất định không thể sống hơn nửa nén hương.



Người kia vào Linh Uyên bằng cách nào? Hơn nữa còn điểm huyệt của cô.



Tô Uyển Thu nghĩ nát óc mà không hiểu ra sao.



Nhưng cô biết, nếu không điều tra rõ ràng chuyện này thì sẽ đe dọa tới mối quan hệ giữa Nhân Giới và Linh Uyên.



Nhưng nếu Nhân Giới Vương có thể biết tin con trai hắn đang ở Linh Uyên nhanh như vậy thì chứng tỏ nếu không phải con trai hắn đã mất tích rất lâu, hắn phải tìm rất lâu mới tìm tới nơi này thì cũng là có người mật báo tin tức…



Nhưng thế thì lại càng kỳ quái hơn. Rõ ràng cô thấy gã bịt mặt kia là con cóc thành tinh mà, tại sao lại có dính líu tới vương chi tử chứ?



Cô đang khổ não thì bỗng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Diệp Dung ở ngoài cửa:



- Thần chủ cẩn thận! Thần chủ ngài sao vậy? Ngài cố gắng chịu đựng chút đi!



Nghe vậy, Tô Uyển Thu tưởng rằng Vệ Hủ nổi xung đột với Nhân Vương nên bị hãm hại, bèn đẩy cửa xông ra ngoài:



- Xảy ra chuyện gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK